Tranh bá Thiên hạ

Chương 1095: Phá trận

Oành!

Đại Tự Tại bị một quyền này của Phương Giải đánh lún xuống đất. Phương Giải như ảnh tùy hình, giơ tay kéo Đại Tự Tại ra khỏi hố đất, sau đó nện túi bụi vào bụng y.

Mặc kệ hạng người tu hành nào, ngoại trừ người đặc biệt như Phương Giải, thì bụng đều là nhược điểm của người tu hành. Trong bụng là đan điền Khí Hải lưu trữ nội kình. Một khi đan điền Khí Hải bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù tu vị nghịch thiên cũng không chịu nổi.

Một quyền này vung xuống, Đại Tự Tại đau đớn kêu lên.

Phương Giải căn bản không cho Đại Tự Tại có cơ hội thở dốc. Sau khi tung một quyền vào bụng Đại Tự Tại, hắn liền ôm lấy cổ của y rồi chúi xuống, đầu gối nâng lên đập vào bụng Đại Tự Tại. Một quyền một đầu gối, hai chiêu đều có uy lực cực lớn.

Đại Tự Tại kêu lên đau đớn, một chiêu tính sai, liền mất đi ưu thế. Người đại tu hành với nhau, cảnh giới chênh lệch rất khó vượt qua. Người tu hành có cảnh giới thấp hơn nếu muốn chiến thắng người tu hành có cảnh giới cao hơn, cơ hội duy nhất chính là chiến đấu cận thân. Nhưng đây là một nghịch biện, bởi vì tu vị càng cao thân thể càng mạnh mẽ. Người tu vị thấp chỉ có thể tới gần mới mong chiến thắng. Nhưng trên thực tế, một khi cận thân, người có tu vị thấp cũng không chiếm được ưu thế.

Cho nên đây chỉ là lý luận, hơn nữa là một lý luận không vững chắc.

Nhưng Phương Giải tuy có cảnh giới thấp, nhưng cơ thể lại hơn xa những người khác.

Ngay từ lúc đầu, Phương Giải liền biết cơ hội duy nhất để chiến thắng là gì. Đại Tự Tại sẽ không cho hắn cơ hội đó, Phương Giải chỉ có thể tự mình kiếm lấy.

Phương Giải ôm lấy cổ Đại Tự Tại, đầu gối lại đập mạnh vào Khí Hải đan điền của y. Liên tục bị đánh sáu, bảy cái, Đại Tự Tại mới miễn cưỡng trả đòn. Một quyền đánh vào bụng của Phương Giải, khuôn mặt của Phương Giải hơi vặn vẹo, đủ thấy một quyền này mạnh cỡ nào.

Tới lúc này, so đấu đã không phải tu vị lực, mà là cậy mạnh.

Hai người ôm lấy nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền. Độ thảm thiết của nó khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung. Đại Tự Tại dường như cũng phát điên, màu đỏ tươi trong mắt càng thêm dữ tợn. Y mặc kệ Phương Giải công kích mình như thế nào, chỉ để ý tới đánh vào người Phương Giải. Mà Phương Giải cũng như vậy, tốc độ của hai người nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi. Người thường căn bản không nhìn ra được động tác của bọn họ.

Tiếng bình bịch vang lên không dứt, hai người cứ không để ý tới mình như vậy, chỉ lo đánh tới người đối phương.

Bịch một tiếng!

Nắm đấm của Đại Tự Tại và Phương Giải phân biệt đánh trúng vào bụng đối phương, hai người đều khom lưng lui về sau. Bàn chân ma sát với mặt đất, tạo ra một rãnh sâu.





Thở dốc

Thở dốc kịch liệt

Hai người cách nhau vài mét, đều khom người thở hổn hển, nhưng đều ngẩng đầu nhìn đối phương. Mồ hôi rơi không ngừng xuống trán của bọn họ. Từ vẻ mặt của hai người, có thể nhìn ra bọn họ bị thương không nhẹ.

Ưu thế của Đại Tự Tại ở chỗ, có thể tùy ý sử dụng nguyên khí thiên địa trong trận pháp này. Mà ưu thế của Phương Giải, là ở thân thể dũng mãnh. Hai người dùng cứng đối cứng, đâu còn phong độ của người đại tu hành nên có? Phải biết người có tu vị cao giao đấu với nhau, cảnh tượng rất là bao la hùng vĩ.

Cơ hồ không được thấy người đại tu hành Thông Minh Cảnh trở lên vật lộn với nhau như vậy. Đây căn bản không phải là cách người tu hành quyết chiến, mà giống hai người thường hơn.

- Ngươi khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa…

Đại Tự Tại thở hổn hển nói. Ngón tay di chuyển, một đóa hoa sen bảy cánh lập tức nổi lên. Y cong ngón tay rồi búng ra, hoa sen liền bay nhanh về hướng Phương Giải. Phương Giải không hề yếu thế, ngũ mạch khí xoáy xuất hiện trong lòng bàn tay, đón đỡ đóa hoa sen.

Hoa sen và khí xoáy quấy mạnh một chỗ, hai tu vi lực hoàn toàn bất đồng không ai nhường ai, thế nên không khí xung quanh cũng không chịu được áp lực mà phát ra tiếng lốp bốp. Thoạt nhìn, so đấu nội kình như vậy có thể xé mở hư không bất kỳ lúc nào.

Đại Tự Tại cắn môi, lại một đóa hoa sen bảy cánh xuất hiện. Mà Phương Giải cũng giống vậy, trong lòng bàn tay lại xuất hiện khí xoáy.

Hai người giống như hai cao thủ ám khí đấu với nhau, một người không ngừng tung ra hoa sen, một người không ngừng ném ra khí xoáy. Trong phạm vị 10 mét, hoa sen và khí xoáy không ngừng đụng vào nhau. Nếu như nói vừa này hai người so đấu là lực lượng cơ thể, thì hiện tại đấu là tu vị.

Luận về cảnh giới, Phương Giải tuyệt đối không bằng Đại Tự Tại.

Nhưng ưu thế của Phương Giải ở chỗ, hắn căn bản không cần sử dụng nguyên khí thiên địa bên trong trận pháp này. Bên trong đan điền Khí Hải của hắn, ngũ mạch lực xoay quanh một chỗ, năm màu sắc năm hình dáng khác nhau, giống như Ngũ Hành tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng!

Hoa sen bảy cánh va chạm với khí xoáy liền bắn ra ngoài, nghiền nát nhà dân ở đằng sau Đại Tự Tại. Mà khí xoáy của Phương Giải vừa văng ra, liền biến mất vô tung. Trải qua vật lộn lại so đấu về tốc độ, dường như hai người đã kiệt sức.

- Phương Giải!

Đại Tự Tại bỗng nhiên lui về sau tránh đi ngũ mạch khí xoáy:

- Cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, chỉ sợ rất lâu cũng không phân ra thắng bại. Ngươi nên biết, tuy hiện tại ngươi không rơi vào thế hạ phong, nhưng sau một khoảng thời gian, nội kình sinh ra từ ngũ mạch trong người ngươi sẽ càng ngày càng yếu. Thêm mười chiêu nữa, ngươi sẽ thua…Hiện tại ngươi không giết được ta, mà ta gần như cũng vậy…không bằng thế này.

Đại Tự Tại vừa thở hổn hà hổn hển, vừa nói:

- Chuyện hôm nay dừng ở đây, ta sẽ mở trận pháp cho ngươi đi ra. Giữa ta và ngươi vốn không có thù hận gì. Dù nhiều người nói ngươi là đệ tử của Dương Kỳ, nhưng ta biết đó chỉ là lời nói dối mà thôi. Theo ta được biết, Dương Kỳ chưa từng thu một đệ tử nào. Ngươi lợi dụng thân phận này để sống bình an ở Trường An, nhưng kỳ thực giữa ngươi và Dương Kỳ không có bất kỳ quan hệ nào.

- Nhưng, Hạng Thanh Ngưu thì khác…Y là sư đệ của Dương Kỳ, là đệ tử của Vạn Tinh Thần, ta không thể không giết. Không bằng thế này, ta và ngươi không đánh tiếp nữa, ta mở trận pháp thả ngươi ra ngoài, còn Hạng Thanh Ngưu thì không thể đi.

- Nói lời vô nghĩa!

Phương Giải cười lạnh:

- Ngươi là Đại Thiên Tôn của Phật tông, sao có thể nói đánh liền đánh, nói không đánh liền sẽ không đánh? Làm người dù sao cũng phải có nguyên tắc. Nếu vừa rồi ngươi cố ý muốn giết ta, vậy thì trận này cứ tiếp tục đánh cho sướng tay đi!

- Về phần trận pháp của ngươi…

Phương Giải không nhịn được cười đắc ý:

- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, trận pháp của ngươi đã bị phá mở rồi sao?

Nghe thấy câu này, Đại Tự Tại liền biến sắc.

Y không nhịn được nhìn về hướng xa xa, lập tức hiểu ra ý của Phương Giải:

- Không ngờ ngươi…có thể khống chết thất mạch lực chuẩn xác như vậy.





Ngồi dựa vào tường, Hạng Thanh Ngưu giãy dụa muốn đứng lên trợ giúp Phương Giải, nhưng sự đau đớn khiến y không thể nhịn được. Y mơi đứng dậy đi vài bước liền ngã nhào xuống đất. Mập mạp cười khổ, nhìn về phía khói bụi mù mịt và ngọn lửa màu đen bốc lên ở đằng sau thôn.

Lúc Hạng Thanh Ngưu nhìn sang, ngọn lửa màu đen lan ra giống như biển rộng, vô biên vô hạn, hiển nhiên ngọn lửa màu đen chiếm thế thượng phong. Nhưng lúc tưởng rằng Phương Giải sẽ thua, thì một giây sau, ngọn lửa màu vàng xuất hiện.

Y cắn răng đi về phía trước, y không dám xác định Phương Giải có thể ngăn cản được Đại Tự Tại hay không. Thế gian này chưa bao giờ thiếu những người sáng tạo nên kỳ tích.

Ngay lúc y chuẩn bị đi tới trợ giúp Phương Giải, bỗng nhiên một đạo ngũ mạch khí xoáy từ bên kia bay tới, sau đó đụng vào trận pháp. Trận pháp này dẻo dai giống như da trâu, bất kể công kích như thế nào thì cũng vô dụng.

Nhưng khí xoáy của Phương Giải không đâm trực tiếp vào, mà là xoay tròn. Da trâu dù chắc chắn hơn nữa, cũng sẽ bị vặn vẹo.

Trận pháp dần dần bị công phá. Chưa đợi Hạng Thanh Ngưu kịp phản ứng, thì càng ngày càng có nhiều khí xoáy từ bên kia bay tới, dung nhập vào khí xoáy thứ nhất. Càng tụ lại, khí xoáy càng lớn, khiến cho trận pháp rung động càng thêm mãnh liệt.

Phốc một tiếng, trận pháp rốt cuộc bị xé rách một vết.

Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên hiểu ra, Phương Giải và Đại Tự Tại quần chiến ở bên kia, nhưng mục đích của Phương Giải là phá vỡ trận pháp này, đưa y ra ngoài.

Nhìn lỗ thủng đó, Hạng Thanh Ngưu cắn răng nhảy ra ngoài.

Bên ngoài trận pháp.

Không chỉ là mấy nàng, Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo nghe tin chay tới cũng định phá vỡ trận pháp. Nhưng hiển nhiên, Ngô Nhất Đạo cũng bó tay.

- Quốc Công đâu?

Nhìn thấy Hạng Thanh Ngưu đi ra, Ngô Nhất Đạo vội vàng hỏi.

- Vẫn còn đang chém giết với Đại Tự Tại…nhanh đi vào gúp hắn!

Hạng Thanh Ngưu hô một câu, trước ngực đau xót rồi ngã xuống.

Ngô Nhất Đạo rùng mình, theo lỗ hổng nhảy vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status