Tranh bá Thiên hạ

Chương 113-2: Kỳ thi Diễn Vũ Viện (1) (2)

Không nói tới kẻ thù bên ngoài muốn đánh vào Đại Tùy thật khó như lên trời. Mà muốn tới gần thành Trường An, khó càng thêm khó. Mặc dù kẻ thù bên ngoài đánh vào, chẳng lẽ diễn võ trường ở ngoài thành không nhận được tin tức? Chẳng lẽ không thể rút các học sinh về thành sao?

Mọi người đều nghị luận, nhưng không thể thay đổi được quyết định của Hoàng Đế.

Diễn Vũ Viện nhất định phải lưu ở trong thành. Đây là sự kiên trì mà nhiều đời Hoàng Đế vẫn giữ vững, không thay đổi.

Có một sự phỏng đoán khá âm u, cũng là phỏng đoán mà mọi người thấy thích hợp nhất. Phỏng đoán này cho rằng, thực ra Hoàng Đế lo lắng bên trong thành gặpphải sự cố gì đó. Các học sinh của Diễn Vũ Viện đều là tinh anh của Đại Tùy. Những người này rất trung thành và tận tâm với Hoàng Đế. Một khi trong thành Trường An xảy ra biến cố, học sinh của Diễn Vũ Viện liền trở thành một cỗ lực lượng hùng mạnh bảo vệ Hoàng Đế. Nếu hơn nghìn học sinh này tụ lại, sức chiến đấu tuyệt đối không thể khinh thường.

Lúc Phương Giải tới Diễn Vũ Viện, thì đường phố bên ngoài đã kín người. Xe ngựa chỉ được dừng bên ngoài, không được tới gần. Các thí sinh nhất định phải đi bộ tới Diễn Vũ Viện. Cấm quân đã bố trí phòng vệ hai bên đường cái. Đao ra khỏi vỏ, dây cung lắp tên, một khi có nhiễu loạn gì, thì có thể ngăn cản kịp thời.

Mà mỗi khi tới kỳ thi, phủ Trường An sẽ phái tới rất nhiều quan sai, kết hợp với quân bảo vệ thành và cấm quân để duy trì trật tự. Chính vì phần lớn mọi người đi bộ tới, nên Phương Giải cưỡi con ngựa đỏ thẫm, khá là bắt mắt.- Người nọ là ai mà dám kiêu ngạo như vậy? Phần lớn thí sinh đều đi bộ mà tới. Cho dù là người có xuất thân tôn quý, cũng phải đỗ xe ngựa ở đằng xa rồi đi bộ. Không ngờ kẻ này lại dám cưỡi ngựa đi tới. Cứ như là đang cưỡi ngựa trên đường cái Huyền Vũ vậy.

- Không giống con cháu của danh môn vọng tộc. Ngươi xem, hắn mặc quần áo của biên quân có số!

- Trong số những người nổi tiếng của biên quân năm nay, có Mạc Tẩy Đao của đài Phượng Hoàng. Trương Cuồng của thành An Nguyên. Vương Duy của thành Bạch Thủy. Còn có một người tên là Phương Giải tới từ thành Phan Cố ở Tây Bắc. Mạc Tẩy Đao, Trương Cuồng và Vương Duy đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có cả ba, bốn mươi tuổi. Nhưng nhìn bộ dáng của thiếu niên này, có phải là PhươngGiải, được bệ hạ triệu kiến tới Sướng Xuân Viên hay không?

- Cho dù được bệ hạ triệu kiến, thì làm sao? Cưỡi ngựa tới, thái độ kiêu căng, chắc không có chân tài thực học gì. Ngươi nhìn Thôi Bình Châu của Thôi gia, Bùi Sơ Hành của Bùi gia, còn có Tạ Phù Diêu, Tạ công tử của Tạ gia Giang Nam mà xem, người nào chả đi bộ tới.

- Nói cũng đúng, tên này thật quá bừa bãi rồi!

Vô luận thế nào, lần này Phương Giải đúng là nổi bật. Hắn cưỡi con ngựa đỏ thẫm cao lớn chậm rãi đi trong đám người. Tuy khuôn mặt luôn mỉm cười, nhưng thái độ giống như là người ở trên cao nhìn xuống. Mà bộ biên quân mà hắn mặc lại rất hèn mọn. Tương phản mãnh liệt này, khiến cho nhiều người không thích ứng.Ngay lúc Phương Giải tới đầu đường Huyền Vũ, bỗng có người gọi hắn.

- Phương Giải!

Phương Giải quay đầu nhìn, thấy là Trương Cuồng của thành An Nguyên đang đuổi theo mình.

Hắn vội vàng xuống ngựa, chắp tay nói:

- Chào Trương đại ca.

- Ngươi thật biết gây sự chú ý. Từ xa ta đã thấy ngươi cưỡi con ngựa cao to này rồi. Đã gọi mấy tiếng, nhưng ngươi đều không nghe thấy. Thế nào, sức khỏe khá hơn chưa?Trương Cuồng cười hỏi.

- Cảm ơn Trương đại ca quan tâm, tiểu đệ đã khỏe hơn rồi. Ngày ấy ở Khách Thắng Cư, cưỡng ép vận kình dẫn tới hôn mê. Thật khiến mọi người chê cười.

- Chê cười cái rắm!

Trương Cuồng đấm vào vai hắn, nói:

- Từ hôm đó về sau, ai nhắc tới tên người đều giơ ngón tay khen! Có thể đỡ được Họa Địa Vi Lao của Trác tiên sinh danh chấn thiên hạ trong Đại Nội Thị Vệ Xử, chỉ sợ cả thành Trường An cũng không có nhiều người làm được. Ngươi cho biên quân chúng ta nở mày nở mặt. Các huynh đệ nhắc tới ngươi đều rất bội phục!

Phương Giải hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:- Là tiểu đệ lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng.

- Đúng rồi, nghe nói Mạc đại ca được chọn thẳng vào Diễn Vũ Viện, không cần phải thi cử?

Phương Giải hỏi.

Trương Cuồng nhìn xung quanh một lát, mới hạ giọng nói:

- Đó là do triều đình nợ huynh ấy. Ngày ấy bệ hạ cũng nói. Luận về quân công, cho dù Mạc đại ca được phong làm Biệt Tương cũng không đủ. Vốn lúc ở đài Phượng Hoàng, quân công của huynh ấy đã đủ lớn. Có thêm chuyện ở Đông Sở, nếu triều đình không ban thưởng hợp lý, chỉ sợ sẽ khiến trong lòng rất nhiều người nguội lạnh.- Bất kể thế nào, đều đáng giá chúc mừng.

Lúc nói chuyện, Phương Giải đã nhìn thấy Mạc Tẩy Đao đi về phía mình.

- Phương huynh đệ, Trương huynh đệ, lão tử tới đây trợ uy cho hai người đây!

- Mạc đại ca, không biết cái tay Vương Định kia về sau thế nào?

Phương Giải, Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng sóng vai mà đi. Không để ý tới người bên ngoài chỉ trỏ.- Nghe nói bệ hạ hạ chỉ, lấy đi tước vị của Vương Định. Thậm chí cha của y cũng bị cách chức, lấy đi tước vị. Bởi vì Vương Định bất kính với di vật của Thái Tổ, ý đồ mưu sát thần tử có công với Đại Tùy, bị Đại Lý Tự bắt đi. Nghe nói khâm sai đã đi tới Giang Nam. Xem chừng lần này Vương gia khó tránh nổi một kiếp.

Mạc Tẩy Đao vuốt cái sẹo trên mặt, cười nói:

- Thực con mẹ nó hết giận!

- Còn Vương Duy?

Phương Giải lại hỏi.

Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt của Mạc Tẩy Đao lộ vẻ chán ghét:

- Đừng nhắc tới tên kia nữa. Cũng không biết vì sao không bị phạt nặng. Chỉ bịloại bỏ tư cách tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Từ Lữ Suất xuống làm Đội Phó. Chắc là đã quay về thành Bạch Thủy rồi.

- Đáng đời y!

Trương Cuồng mắng:

- Cái loại thấy lợi quên nghĩa đó, căn bản không xứng để mặc quần áo của biên quân!

Phương Giải cười cười nói:

- Chắc bệ hạ vẫn còn nhớ công lao của y.

Nói những lời này, trong lòng Phương Giải không nhịn được thở dài. Giang Nam Vương gia khó mà tránh khỏi một kiếp. Tuy rằng mấy năm nay Vương gia khôngxuất hiện nhân vật nào nổi bật. Nhưng thế gia mấy trăm năm vẫn còn nội tình. Cho dù không thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong triều đình, nhưng gia tài cực lớn. Mắt thấy sắp động binh với Tây Bắc, là lúc triều đình cần rất nhiều bạc. Bệ hạ vừa vặn dùng lý do này, để tịch thu hết tài sản của Vương gia. Tuy không biết tịch thu được bao nhiêu, nhưng vẫn có tác dụng nhất định với trận chiến này.

Bởi vậy có thể thấy được bệ hạ coi trọng lần Tây chinh này như thế nào.

Vì trợ cấp cho quốc khố, không tiếc ra tay với Vương gia, một thế gia đang dần xuống dốc.

Còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người hét to, giống như là fan nữ cuồng:

- Mau mau nhìn, Tạ Phù Diêu Tạ công tử của Giang Nam ở đằng kia! Thật là đẹp trai, thật là phong độ!- Tạ công tử, ở bên này.

Lập tức có mấy nữ tử hô lên.

Phương Giải theo tầm mắt của mấy nữ si kia nhìn sang. Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng đứng cách đó không xa, đang trò chuyện với mấy người. Nghe những cô gái kia hô, Tạ công tử quay đầu lại, sau đó chắp tay, rất là phong độ.

- Mẹ nó.

Trương Cuồng nhìn Tạ Phù Diêu, vỗ vai Phương Giải, hạ giọng mắng:

- Đồ gối thêu hoa. Thấy thế nào cũng không đẹp trai bằng Phương huynh đệ!

Tuy thanh âm rất thấp, nhưng vẫn bị mấy nữ si nghe thấy. Lập tức, vài ánh mắttức giận nhìn về hướng Phương Giải. Phương Giải thấy vẻ oán hận như phụ nữ có chồng của mấy cô nàng kia, không nhịn được thở dài:

- Trương đại ca à, đừng giúp tiểu đệ lôi kéo thù hận chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status