Tranh bá Thiên hạ

Chương 1147: Cảm ơn ngươi đã khoan dung



….

Từ xế chiếu bắt đầu, viện binh của Mộc phủ muốn dùng sức mạnh vượt sông để trợ giúp đảo Bồng Lai. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, địa vị thống trị biển cả của đế quốc Agoda là khó có thể lay động. Ở trước mặt pháo của người nước ngoài, đội tàu của Mộc phủ yếu ớt không chịu nổi. Bất kể là thuyền lớn hay là thuyền nhỏ, đều không thể vượt qua được sự phong tỏa của hải quân Agoda.

Nói cách khác

Vài ngày kế tiếp, có lẽ mãi tới khi toàn bộ chết trận, Mộc phủ binh và ngư dân tự nguyện tham chiến trên đảo Bồng Lai đều chỉ có thể chiến đấu một mình.

- Nhất định phải chia sẻ áp lực trên đảo cho các huynh đệ.

Đại tướng Mộc phủ Mạc Lôi Đình đỏ bừng hai mắt, vài lần thử cũng không thể xuyên qua được phong tỏa của hải quân Agoda, khiến y nóng lòng như lửa đốt. Nhưng dù y nóng lòng cũng vô dụng. Với chiếc lực của đội tàu Mộc phủ, còn lâu mới chống lại được pháo hạm của hải quân Agoda.

- Vật tư trên đảo có thể duy trì chừng bao lâu?

Mạc Lôi Đình hỏi.

Một thuộc hạ vẻ mặt khó coi nói:

- Do gấp rút lên đảo, vật tư chưa kịp tiếp tế thì người nước ngoài đã tới, nếu như tiết kiệm…Năm nghìn tướng sĩ trên đảo có thể chống đỡ được nửa tháng. Tuy nhiên, nếu kẻ thù toàn lực tấn công, người trên đảo chưa chắc duy trì được mười lăm ngày…

Ầm!

Mạc Lôi Đình tung một quyền vào cây đại thụ bên cạnh:

- Nếu tiểu công gia xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Công gia?

Y trầm mặc một lúc sau đó cắn răng nói:

- Tấn công! Bất kể trả giá như thế nào cũng phải tấn công rồi đón tiểu công gia trở về. Cho dù tiểu công gia có tu vị cao cường, nhưng không có khả năng vượt qua quãng đường biển dài như vậy. Lệnh cho người dưới, tí nữa ta tự mình dẫn đội xông lên!

Y còn chưa dứt lời, một con ngựa từ đằng xa chạy nhanh tới.

- Quân lệnh của Quốc công gia!

Linh liên lạc phóng ngựa chạy tới trước người Mạc Lôi Đình, hô to:

- Quốc công gia đã tới cách đây chừng năm mươi dặm, cũng đã biết chiến sự trên đảo Bồng Lai. Quốc công gia đưa ra nghiêm lệnh, trước khi ngài ấy tới, không được bất kỳ kẻ nào tiếp tục mang binh cưỡng ép tấn công vòng vây của người nước ngoài! Tất cả binh mã phòng thủ nghiêm ngặt bờ biển, phòng ngừa người nước ngoài dương đông kích tây!

- Nhưng!

Mạc Lôi Đình kích động nói:

- Nếu tiểu công gia xảy ra chuyện thì sao?

Binh lính truyền lệnh cứng họng, qua hồi lâu mới lên tiếng:

- Quốc công gia nói…Mộc Nhàn Quân là con của ngài ấy, cũng là nam tử Đông Cương. Nếu tới chiến trường, người của Mộc gia giống như binh lính, không có tư cách gì hưởng đặc quyền. Vì cứu Mộc Nhàn Quân mà chết đi nhiều binh sĩ…Quốc công gia nói…ngài ấy không làm được.

Nói xong câu này, lính liên lạc không muốn nói gì thêm, xoay ngựa trở về.

- Ài!

Mạc Lôi Đình dậm chân, cảm giác vô lực.

Thế công thứ hai của người nước ngoài rất nhanh liền tới.

Mà những người trên lục địa, chỉ có thể trơ mắt nhìn về hướng đảo Bồng Lai. Tốc độ của người nước ngoài nhanh hơn tưởng tượng của bọn họ, thế nên tiếp viện còn chưa tới kịp thì đảo Bồng Lai đã bị vây khốn.

Plens sai người đặt một chiếc ghế ở đầu thuyền, ông ta ngồi xuống, lắc lắc ly rượu vang trong tay. Giờ đang là buổi trưa, ánh mắt trời chói chang, đối với người trẻ tuổi mà nói thì rất khó chịu, nhưng đối với người lớn tuổi như ông ta, lại cảm thấy ấm áp.

Đây cũng là điều khiến ông ta căm tức.

Mỗi lần vào mùa hè, các nam nhân lại đổi thành áo đơn, thậm chí cởi trần để giảm bớt cái nắng nóng. Mà ông ta, dù tới mùa này, vẫn đắp một chiếc chăn mỏng. Ông ta từng tiếu ngạo trên sóng biển, từng điên cuồng trên chiến trường, nhưng tuổi lớn dần, ông ta chỉ có thể khuất phục trước khí hậu ẩm ướt và gió biển trên chiến trường.

- Đại công!

Labie nhìn hòn đảo bên kia lại dâng lên ánh lửa, không nhịn được lắc đầu:

- Ta cảm thấy Lôi Trạch cũng không có biện pháp gì xử lý đám người Hán kia. Ngay cả ta đều cảm thấy có chút kinh ngạc, vì sao đám người Hán lạc hậu kia đứng trước uy lực của pháo lại không sợ hãi, mà là ý chí chiến đấu sục sôi?

- Hòn đảo này rất quan trọng.

Plens không thèm để ý, nói:

- Vì đoạt hòn đảo này mà bồi tính mạng của Tô Phách Nhĩ, ta không thấy lỗ. Nhưng hòn đảo này cũng không tất yếu phải lấy xuống, một khi tổn thất vượt qua ích lợi, thì có thể buông tha. Bảo Lôi Trạch cố hết sức mà đánh đi…hạ lệnh, hạm đội tới gần bờ biển.

- À?

Labie cả kinh:

- Trực tiếp tấn công bờ biển? Nơi đó có lẽ tập kết càng nhiều quân đội người Hán. Hơn nữ một khi lên bờ, diện tích trống trải, tuy người Hán lạc hậu nhưng xe ném đá và nỏ xe sẽ phát huy uy lực cực lớn.

- Không!

Plens lắc đầu nói:

- Ngươi không phát hiện ra sao? Viện binh của người Hán không ngừng muốn vượt qua vòng vây, điều này chứng tỏ cái gì? Chỉ là ý chí chiến đấu thôi sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ngươi sai rồi. Trong mắt ta, người Hán liều mạng muốn trợ giúp đảo Bồng Lai, trừ ý chí chiến đấu ra, chỉ sợ còn một nhân tố khác, đó là…trên đảo có người mà bọn họ nhất định phải cứu.

Labie hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của Plens.

Plens nhìn đảo Bồng Lai bên kia:

- Lệnh cho Lôi Trạch tấn công, ngươi dẫn theo người phối hợp, không được cho bất kỳ con thuyền nào rời khỏi hòn đảo. Ta tự mình đi lên bờ biển nhìn xem, nói không chừng lại có thu hoạch lớn. Lúc ta nhìn thấy chủ nhân của Mộc phủ xuất hiện ở bờ biển, có lẽ đáp án liền tới.

Ông ta duỗi lưng một cái:

- Đánh giặc, không chỉ là so đấu dũng khí. Trí tuệ, mới là điều quan trọng.





Mưu Bình

Dương Thuận Hội đập vỡ chén trà trong tay:

- Các ngươi dám?

Người nước ngoài đứng trước mặt khẽ cười, tựa hồ không bất ngờ với phản ứng của Dương Thuận Hội, cũng không hề lo lắng. Làm đặc sứ của Hoàng Đế Agoda, người nước ngoài tên là Đức Cách này toàn thân lộ ra sự tự tin và kiêu ngạo.

- Ta tới không phải nhìn ngươi tức giận, cũng không phải tới thương lương với ngươi.

Y nhìn Dương Thuận Hội, mỉm cười nói:

- Ta tới chỉ là báo cho ngươi biết, hải quân của đế quốc đã bắt đầu tấn công. Nếu ngươi cảm thấy bản thân còn có tư cách chiến đấu cho người Hán, ta không ngại gặp mặt trên chiến trường. Nhưng Đại tướng quân…ngươi cảm thấy bản thân còn tư cách đó không? Tôn nghiêm của quân nhân? Tôn nghiêm của người Hán? Mấy thứ này, lúc ngươi nhận những rương vàng kia, chẳng phải đều đã chạy mất rồi sao?

- Hơn nữa, ngươi cũng không ngăn được gì đâu.

Đức Cách nhếch miệng nói:

- Lần này ta tới, ngoại trừ báo cho ngươi biết, còn có một việc muốn cảm ơn ngươi. Bởi vì ngươi khoan dung và hiếu khách, mấy ngày nay dũng sĩ của đế quốc Agoda bọn ta đã luân phiên tiến vào. Về phần bọn họ ở chỗ nào? Nếu ngươi còn duy trì sự tỉnh táo của một vị tướng quân, thì nhất định đoán được.

- Hẹn gặp lại!

Y vung tay nói:

- Hy vọng ngươi có thể xuất hiện trong bữa tiệc tối hoan nghênh Lai Mạn Đại Đế giá lâm, cũng hy vọng ngươi quỳ xuống, nhận sự ban ơn của Lai Mạn Đại Đế.

Sắc mặt của Dương Thuận Hội trắng bệch như tờ giấy, giờ khắc này, y rốt cuộc biết được mình phạm sai lầm gì.

Nhưng, y còn khả năng hối hận sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status