Tranh bá Thiên hạ

Chương 1198: Có thể thay đổi chỉ là mình (2)

- Người quá thông minh, sẽ sinh ra tự phụ.

Phương Giải và Dương Thấm Nhan sánh vai chậm rãi đi trên đường phố. Dương Thấm Nhan một mực cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, suy nghĩ vẩn vơ.

- Có lẽ mãi tới lúc sắp chết, phụ thân cô mới giật mình, hóa ra mọi chuyện đã vượt quá tầm tay của y. Lúc ta gặp phụ thân cô ở Tây Bắc, y từng nói qua rằng, y mơ hồ cảm thấy y sẽ chết ở Tây Bắc. Lúc đầu kế hoạch của cha cô có lẽ là gây ra loạn lạc ở Tây Bắc, sau đó y tự mình suất quân bình định rồi chết ở Tây Bắc. Chỉ khi chết ở bên ngoài, Dương Thừa Càn mới kế vị khi biết được bí mật. Mà lúc đó, người biết bí mật này chỉ có Vạn Tinh Thần.

- Vạn Tinh Thần sẽ thả Dương Kiên ra, Dương Kiên sẽ mang binh tới Tây Bắc bình định. Sau đó Vạn Tinh Thần giết chết Dương Kiên. Vì cam đoan chiến loạn của Đại Tùy chỉ diễn ra ở Tây Bắc, phụ thân cô nhất định đã nhờ Vạn Tinh Thần xuôi nam san bằng thư viện Thông Cổ. Bởi vì phụ thân cô biết rằng, một khi Tây Bắc chiến loạn, những kẻ của thư viện Thông Cổ chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dương Thấm Nhan chưa từng nghĩ tới những việc này. Nàng vẫn cho rằng sau khi rời khỏi Trường An mình đã thành thục rồi, không còn đần đồn như lúc trước, mà đã có thể nhìn thấu tất cả. Nhưng khi nghe những lời của Phương Giải, nàng mới chợt phát hiện, từ đầu tới cuối, mình chưa từng ngẫm nghĩ mọi chuyện xảy ra.

Nàng vẫn cho rằng là tay Lý Viễn Sơn chết tiệt gây tai họa cho Đại Tùy, lại chưa từng nghĩ rằng tất cả là tính toán của Dương Dịch.

- Bởi vì…phụ hoàng tự phụ?

Nàng thì thào hỏi một câu.

- Hoàng Đế Đại Tùy đều tự phụ, đây vốn là chuyện tốt. Bởi vì mỗi người bọn họ đều có khả năng đùa bỡn triều thần trong lòng bàn tay, cân bằng vua và dân. Nếu không phải phụ thân cô muốn diệt trừ tận gốc tai họa của Dương gia, vậy thì lúc này Đại Tùy chỉ loạn nhỏ mà thôi, chưa chạm tới nền tảng.

- Nhưng, trên đời này luôn có nhiều chuyện không như ý như vậy. Cũng không phải mọi chuyện đều sẽ diễn ra thuận lợi như sắp đặt. Phụ thân cô vốn định chết ở Tây Bắc, nhưng cuối cùng lại không thể thay đổi, bởi vì cái chết của Vạn Tinh Thần đã nằm ngoài dự đoán của y. Trong kế hoạch của y, Vạn Tinh Thần mới là quân cờ quan trọng nhất, chứ không phải Dương Kiên.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Cho nên y liều mạng, cho dù là vứt bỏ mười vạn binh mã cũng muốn chạy về Trường An, nói bí mật này cho Dương Thừa Càn biết.

- Sau đó Thừa Càn không chịu được tất cả, cuối cùng lựa chọn tự sát.

Dương Thấm Nhan lẩm bẩm nói.

- Dương Thừa Càn có sự kiêu ngạo.

Phương Giải khen một câu từ đáy lòng:

- Người của Dương gia, đều có sự kiêu ngạo.

- Cho nên, đây là một cục diện khó giải?

Dương Thấm Nhan hỏi:

- Nếu quả thực đều là do phụ thân an bài, vậy thì ngay từ lúc mới an bài…Đại Tùy coi như đã diệt vong rồi.

- Bàn cờ mà cha cô tạo nên là quá lớn.

Phương Giải không nhịn được lắc đầu:

- Y muốn dùng hơn mười vạn tinh nhuệ Đại Tùy cùng các đạo Tây Bắc để đổi lấy sự vô ưu cho các đời con cháu sau của Dương gia…Nhưng bàn cờ này quá lớn, y không thể khống chế được hết.

Phương Giải định nói ‘Đốt lửa thiêu thân’, nhưng hắn không nói ra.

- Ngươi nói những lời này, là muốn ta hiểu rằng ngươi chuẩn bị tấn công thành Trường An?

Dương Thấm Nhan bỗng nhiên hỏi một câu.

Phương Giải trầm mặc, có chút căm tức với lối suy nghĩ của cô nàng này:

- Ta cũng cần rất nhiều người thấu hiểu, bởi vì gánh nặng trên vai ta là quá nặng. Nhưng ta thực sự không cần cô hiểu ta, bởi vì cô hiểu hay không, ta đều làm theo ý định của ta.

- Ta…

Dương Thấm Nhan buồn rầu nói:

- Hóa ra ta chẳng quan trọng gì, có cũng được, không có cũng được…

Lời này đầy thương cảm, chạm vào đáy lòng của Phương Giải.

- Chính cô còn nghĩ như vậy, người khác nghĩ thế nào?

Phương Giải nói:

- Nếu so sánh với người nào khác, không ai quan trọng hơn cô. Nhưng nếu so sánh với giang sơn xã tắc, thì cô không hề quan trọng.

Lời này có chút chạnh lòng, không giống lời khuyên.

Phương Giải cũng không có ý khuyên giải.

Hắn chỉ muốn người phụ này hiểu được, cô ta không thể thay đổi được gì, có thể thay đổi…chỉ là chính bản thân mình.





Tây Vực

Vương Đình Mông Nguyên

Khoát Khắc Đài Mông Ca giống như đã già đi hơn mười tuổi.

Vốn là một nam tử bao la hùng vĩ như thảo nguyên, lúc này lại ngồi suy sụp trên chiếc ghế bọc da hổ, co rúc ở đó, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Trên chiến bàn đặt trước mặt là đồ ăn đưa tới từ sáng sớm, nhưng thẳng tới giờ Ngọ y vẫn chưa động đũa. Tôi tớ bên ngoài không dám đi vào thu thập, bởi vì một ngày trước người đưa cơm tới đã bị quất roi, giờ còn đang nằm trong lều của mình rên rỉ.

Trận chiến gian nan kia cũng không đánh bại được người khổng lồ này, cho nên không ai biết là chuyện gì có thể khiến cho tinh thần của Khoát Khắc Đài Mông Ca suy sụp như vậy.

- Vẫn chưa có tin tức gì của Quốc Sư à?

Mông Liệt là một trong số ít người có thể tiến vào bảo trướng của Đại Hãn bất kỳ lúc nào. Cũng chỉ khi đối mặt với vị huynh đệ này, trên khuôn mặt của Mông Ca mới không có sự tức giận.

- Bẩm Đại Hãn, người phái đi chắc còn chưa tới Thanh Hạp, hơn nữa phải lách qua đồng cỏ mà đám người Man chiếm, không hề dễ dàng gì. Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin về, thì cũng phải đợi thêm bốn, năm tháng.

- Ta không chờ được.

Mông Ca nhìn về phía Mông Liệt, ánh mắt đầy đáng thương.

Ánh mắt này chắc chắn sẽ không xuất hiện vào lúc trước. Là một Đại Hãn Mông Nguyên, sao có thể biểu hiện vẻ yếu đuối của mình với bên ngoài được? Nhưng giờ có vẻ như Mông Ca đã không quan tâm tới cái gì cả, cũng không quan tâm vẻ yếu đuối của mình có lộ ra hay không.

- Đại Hãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mông Liệt không nhịn được nữa, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Y không thể trơ mắt nhìn gia tộc Hoàng Kim thật vất vả mới dành lại được toàn bộ quyền lực sẽ đi xuống vì tinh thần của Đại Hãn bị suy sụp. Đã nhiều ngày rồi Đại Hãn không quan tâm tới chính vụ, các bộ tộc tới yết kiến, y cũng không gặp. Hiện giờ có sáu, bảy Khả Hãn của các vương quốc nhỏ đang lưu lại Vương Đình, đợi Mông Ca triệu kiến.

Nếu để cho những người đó biết bộ dàng này của Mông Ca, chỉ sợ bọn họ sẽ thay đổi chủ ý.

- Không…không có gì.

Mông Ca lắc đầu.

- Vì sao ngươi không nói thật với y biết?

Đúng lúc đó, có thanh âm vang lên từ bên ngoài lều lớn.

- Ngươi nên nói cho y biết, ngươi hao hết tâm tư, dốc lực lượng cả nước tiêu diệt Phật tông, nhưng thực ra không thể diệt được. Cho dù Mông Nguyên giết Phật tông trăm lần, nghìn lần, thì Phật tông vẫn sẽ trường tồn. Ngươi hiểu điểm này, nhưng ngươi lại không dám nói cho mọi người biết.

Lều vải xốc lên, một người mặc tăng y màu trắng chậm rãi đi vào.

- Nếu ngươi nói rõ với mọi người, vậy thì gia tộc Hoàng Kim sẽ gặp phải tai họa không thể nào tránh khỏi. Các ngươi chết nhiều người như vậy, mất đi nhiều như vậy, tưởng rằng Đại Luân Minh Vương chết thì các ngươi sẽ nắm được cả thảo nguyên này trong tay. Nhưng Đại Luân Minh Vương không phải là người đại diện cho toàn bộ Phật tông.

- Ngươi là ai?

Mông Liệt đi tới chắn trước người Mông Ca, tay nắm chặt loan đao.

- Ta tên là Đại Tự Tại.

Tăng nhân áo trắng chậm rãi đi tới một bên rồi ngồi xuống, vẻ mặt bình thản:

- Chắc ngươi từng nghe qua tên của ta, cho nên liệu có phải ngươi đã hiểu ra điều gì?

- Đại Tự Tại đã chết!

Mông Liệt lớn tiếng nói.

Nhưng y không dám gọi thị vệ tới hộ giá, bởi vì y không xác định được tăng nhân này có tu vị cao bao nhiêu. Nhưng người này có thể tiến vào bảo trướng mà không ai phát hiện ra, thì liền nói rõ vấn đề. Nếu như mình tùy tiện la lên, có lẽ sẽ kích thích người này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status