Tranh bá Thiên hạ

Chương 1213: Địa ngục kia

Lão tăng thực sự đã rất già. Mông Ca vốn không để ý tới lão tăng này cho lắm, nhưng ông ta vừa nói tới câu ‘hắn chính là Ác Ma’, Mông Ca không thể không để ý. Ác Ma, còn là một Ác Ma bên trong Phật tông. Nếu người nào biết một ít về Phật tông thì đều biết rằng, đệ tử Phật tông chỉ có một thái độ với Ác Ma, đó chính là…tiêu diệt.

Phật tông hay nói, Phật tông đại biểu cho chân, thiện, mỹ của con người. Mà Ác Ma chính là mặt đối lập với Phật. Sự hiện hữu của Ác Ma, chính là phá hủy thế giới này. Cho nên với Phật tông tuyên dương cái thiện mà nói, bọn họ cực kỳ căm ghét Ác Ma, đôi bên chỉ có không chết không dừng.

Lão tăng nói “Hắn là Ác Ma”.

- Ý của lão là trong Phật tông có Ác Ma?

Mông Ca vô thức hỏi.

- À không…

Lão tăng lắc đầu:

- Chắc ngươi không ngờ rằng, Phật tông chính là do một Ác Ma dựng lên.

- Ngươi nói quá nhiều rồi.

Thanh âm chợt vang lên, giống như văng vẳng bên tai.

Lão tăng nghe thấy, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười thản nhiên, ngẩng đầu nhìn chỗ cao:

- Ngươi đừng dọa ta, ta già như vậy rồi còn sợ gì nữa? Ở trong miếu này đã lâu, một mực đang chờ cái chết, cho dù hiện tại ngươi giết chết ta, ta cũng không có tiếc nuối gì cả.

Mông Ca rất kinh ngạc với thái độ của lão tăng này. Trong nhận thức của y, thanh âm kia là tối cao vô thượng. Không ai dám nghi ngờ ‘hắn’, nhất là người của Phật tông, sao có thể dùng thái độ như vậy nói chuyện với ‘hắn’?

- Ta không thể giết ngươi, là vì ngươi hữu dụng.

Thanh âm lạnh như băng, khôi phục lại kiểu nói không chút cảm tình kia:

- Cho dù ngươi đã rất già rồi, ngươi vẫn hữu dụng. Chẳng qua nếu như ngươi cho rằng tác dụng có ngươi có thể khiến ngươi muốn làm gì thì làm thì sai rồi. Ở trước mặt ta, không có người nào có thể muốn làm gì thì làm.

- Đúng vậy a….lúc trước không ngờ ngươi lại giết chết hắn…nghĩ lại mà đáng sợ.

Lão tăng lắc đầu:

- Ngươi đúng là chí cao vô thượng trên thế giới này, không ai có thể phản kháng. Nhưng có một câu không biết ngươi từng nghe qua chưa, đó là ‘Thất phu sẽ không thay đổi chí hướng’. Đây chính là lý do vì sao nhiều người biết sẽ chết mà vẫn lựa chọn phản kháng ngươi. Tuy ta không dám phản kháng ngươi, nhưng vẫn có can đảm nói vài câu.

- Làm chuyện của ngươi đi.

Nói xong câu này, thanh âm lần nữa biến mất.

- ‘Hắn’ là ai vậy?

Mông Ca vội vàng hỏi.

- ‘Hắn’ là Ác Ma.

Lão tăng nhìn Mông Ca với vẻ khinh bỉ:

- Không phải ta vừa nói với ngươi rồi sao? Sao một người ngốc ngếch như ngươi có thể làm Hoàng Đế nhỉ?

- Ta muốn biết ‘hắn’ ruốt cuộc là thứ gì?

Mông Ca giận dữ nói.

- Ha ha!

Lão tăng không nhịn được bật cười:

- Ngươi dám nói hắn là thứ gì, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?

Mông Ca nói:

- Ta bỗng nhiên hiểu ra, tạm thời hắn đang cần ta.

- Đúng vậy!

Lão tăng gật đầu, mỉm cười nói:

- Ngươi biết có một số người đáng sợ, nhưng ở thời điểm nào đó không cần sợ hắn, đó chính thời điểm hắn cần ngươi. Cho dù hắn nhìn ngươi không vừa mắt, cũng sẽ nhịn khôn giết ngươi. Ngươi tới đây là vì tìm đáp án, mà ta cho ngươi một đáp án. Ngươi xem, ta nói không ít lời nói bậy ở sau lưng hắn, hắn đều biết, nhưng vẫn không giết ta.

- Câm miệng!

Thanh âm lại vang lên:

- Ngươi đang ép ta giết ngươi phải không?

Lão tăng cười hì hì:

- Lời này không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ ta còn sợ chết sao? Đừng sợ cũng đừng để ý tới hắn, chúng ta nói chuyện của chúng ta.

Lão tăng sánh vai với Mông Ca, vừa đi vừa nói:

- Ngươi muốn biết nhất là cái gì? Nhanh hỏi ta. Ngươi cũng thấy đấy, ta sắp chọc giận hắn. Nếu chẳng may hắn không nhịn được giết ta, vậy thì thật đáng tiếc nếu ta không trả lời cho ngươi. Đương nhiên, ta có thể nói cho ngươi biết tất cả những điều mà hắn cho phép ta nói. Về phần những điều hắn không cho phép ta nói, dù ta rất muốn nói, nhưng không thể nói…





- Phật tông do ai tạo ra? Chẳng lẽ không phải là Đại Luân Minh Vương?

Khoát Khắc Đài Mông Ca ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm vào lão tăng để đợi đáp án. Lúc trước hắn có hỏi mấy vấn đề, lão tăng đều không trả lời. Tuy nhiên từ điểm này Mông Ca có thể phân tích ra một việc, đó chính là hiện tại mình rất quan trọng với ‘hắn’ kia. Bằng không ‘hắn’ kia đã không phái một lão tăng tiếp đón mình, giải thích cho mình một vài mê hoặc.

Đồng thời, chính vì thế, trong lòng Mông Ca càng thêm lo lắng. Bởi vì y phát hiện ‘hắn’ kia đang bố thí cho mình một ít gì đó, một ít này gọi là bí mật. Đúng vậy, là bố thí. Y dùng bí mật này để lôi kéo mình, sau đó mình liền mất đi bản thân.

Nhưng, bí mật đó quá hấp dẫn, hấp dẫn tới mức Mông Ca biết là sẽ rơi vào cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.

Một khi biết được một ít bí mật, thì mình sẽ trở thành con rối của hắn.

Con rối?

Nghĩ tới hai chữ này, Mông Ca đột nhiên cười trào phúng. Có gì mà đáng sợ. Lúc Đại Luân Minh Vương còn sống, mình chẳng phải là con rối đó sao?

- Đại Luân Minh Vương?

Lão tăng bĩu môi khinh thường:

- Lúc Đại Luân Minh Vương còn sống, ngươi là con rối do y khống chế. Nhưng Đại Luân Minh Vương cũng chỉ là con rối của ‘hắn’ mà thôi.

- Đại Luân Minh Vương cũng là con rối?

Mông Ca khó hiểu:

- Đại Luân Minh Vương đã sống hơn nghìn năm, chẳng lẽ chỉ là một con rối?

- Đúng vậy…

Lão tăng chậm rãi nói:

- Không chỉ là Đại Luân Minh Vương là con rối của hắn, Phật tông cũng chỉ là một tông môn mà hắn lập ra để khống chế lòng người, thậm chí toàn bộ giới tu hành đều do hắn tạo ra. Ngươi biết Phật tông được thành lập khi nào, biết Đại Luân Minh Vương sống bao lâu, vậy cũng nên biết cái người khai sáng tu hành kia phải không?

- Tang Loạn?

Mông Ca hỏi.

- Đúng vậy, là Tang Loạn…đó là một người kinh tài tuyệt diễm. Cũng chỉ có nhân tài như y mới có thể trở thành quân cờ đệ nhất.

- Quân cờ?

- Đúng, quân cờ.

Lão tăng chỉ Mông Ca:

- Ngươi là quân cờ, ta cũng là quân cờ, nhưng cờ với nhau vốn khác biệt. Người của thế gian này đều là quân cờ của hắn, chẳng qua quân cờ có lớn có nhỏ. So sánh mà nói, ngươi là một quân cờ lớn trong tay hắn, mà ta, cũng là một quân cờ lớn. Những người bình thường kia so với ta và ngươi mà nói, kém quá xa. Mà ta và ngươi so với Tang Loạn mà nói, lại kém quá xa. Xa bao nhiêu? Xa như từ đây tới các vì sao vậy.

- Tang Loạn là quân cờ thứ nhất để hắn khống chế thế giới này, cũng là quân cờ lớn nhất. Từ khi Tang Loạn xuất hiện, toàn bộ thế giới phát triển theo một hướng khác. Không có Tang Loạn, không có người tu hành. Không có người tu hành, thế giới hiện tại vẫn là thế giới hiện tại sao?

Lời này có chút tối nghĩa, Mông Ca không hiểu.

- Phương hướng phát triển của thế giới?

Mông Ca trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên hiểu ra mấy thứ gì đó:

- Nếu như không có người tu hành, vậy thì sẽ phát triển theo hướng khác? Đó là hướng gì? Một thế giới không có người tu hành? Không có người tu hành, liền không có ai có thể uy hiếp được hoàng quyền…Đó đúng là một thế giới tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status