Tranh bá Thiên hạ

Chương 1266: Ngươi vì sao không thể dứt khoát được một chút (2)

- Lúc trước, khi Tang Loạn mới bắt đầu tu hành, nhân loại thật giống như từng tờ giấy trắng.

Trong thanh âm lộ ra chút hoài niệm, tại vấn đề chuyển hóan tình cảm hắn rất điêu luyện nhưng Đại Tự Tại đối với điều đó lại rất khinh thường. Đại Tự Tại vẫn thấy câu ngươi không thể nằm chờ chết khi nãy kia thân thiết hơn chút.

- Lúc kia, thật sự là để cho ta từng giây từng phút đều tràn đầy niềm vui bất ngờ. Ta tìm những nơi ta có thể nhìn thấy, kiếm được Tang Loạn khi vẫn còn là một đứa bé, thể chất của hắn rất đặc biệt, thích hợp trở thành người đầu tiên kia nhất. Thế nhân đều biết rằng Tang Loạn khai sáng tu hành, nhưng nếu không có người vạch trần lớp giấy kia thì hắn làm sao có thể nghĩ đến được?

Đại Tự Tại bĩu môi, nhưng không có trả lời.

- Thời đại kia, người có các loại thể chất thật nhiều. Cũng tỷ như bản thể của ngươi, có thể phân tách gần như vô hạn ra các cơ thể có thể chất tiếp cận bản thể, với ta mà nói, bản thể của ngươi là chí bảo ta phát hiện được, còn làm ta vui mừng hơn cả thể chất như của Đại Luân Minh Vương. Không thể không nói, chiến tranh phá hủy nhân loại trước kia, nhưng thứ lưu lại lại đem thể chất con người thay đổi rất tốt. Tại lúc nhân loại xuất hiện một lần nữa, có ít người có được thứ có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt này, nhưng mà theo thời gian trôi qua, sau mấy ngàn năm, người một thế hệ không bằng một thế hệ.

Đại Tự Tại kìm lòng không nổi hỏi:

- Vậy tại sao ngươi không trực tiếp kiếm một người có thể chất biến thái lúc nhân loại mới vừa xuất hiện dạy cho hắn phương pháp tu hành luôn đi?

- Bởi vì lúc kia không cần.

Thanh âm trả lời:

- Nhân loại vừa mới xuất hiện trải qua một thời gian khá dài mới từ tư thế đi đường bằng bốn chân đến có thể đứng thẳng, lúc ấy, tranh đấu giữa bọn họ sẽ tạo nên tai nạn có thể làm cho toàn bộ thế giới đều hủy diệt sao?

- Ý của ngươi là... Nhân loại khi trước cũng dùng bốn chân đi đường như các loài thú khác sao?

Đại Tự Tại tò mò hỏi.

- Ừ, đúng.

Trước kia, lúc Đại Tự Tại hỏi hắn gì đó hắn đều sẽ có vẻ hơi không kiên nhẫn, nhưng lần này hắn lại có vẻ rất có tính nhẫn nại:

- Ở lúc kia, ta chỉ lẳng lặng nhìn con người tiến hóa, từ lúc học đi đường cho tới học được cách sử dụng lửa… Ngươi có lẽ không thể tưởng được, con người ban đầu cũng ăn thịt sống, trong lúc vô tình phát hiện thịt bị nướng chín ăn càng ngon, sau đó mới dần dần phát triển về mỹ thực… Đó là một quá trình rất dài lâu. Con người bắt đầu càng ngày càng có tư tưởng, đã biết cảm thấy xấu hổ, vì thế bắt đầu xuất hiện quần áo. Tiếp sau đó, quần áo đã không còn chỉ vì che đậy mà còn vì đẹp, cho nên hình thức của chúng cũng bắt đầu biến hóa. Những chuyện đó ta đều không tham dự, bởi vì những thứ này đều là bình thường.

Thanh âm chậm rãi nói, giống như một ông lão đang chậm rãi kể về những gì cả đời lão thấy:

- Nếu nhân loại vẫn như vậy, ta cũng sẽ vẫn lẳng lặng nhìn. Nhưng, hơn một nghìn năm trước, có người phát minh ra thuốc nổ. Kia là đan dược do một kẻ muốn tìm kiếm trường sinh bất tử luyện chế ra, kết quả đã thất bại, nhưng y đã tạo ra một thứ thật đáng sợ. Đến lúc này, ta không thể không can thiệp vào sự phát triển của nhân loại.

Thanh âm dừng lại một chút sau đó tiếp tục nói:

- Ước nguyện ban đầu của người chế tạo ra thuốc nổ là vì trường sinh mà không phải dùng cho chiến tranh, cho nên có thể nói phát triển về sau tất cả đều là sai lầm. Nếu con người tạo ra thuốc nổ là sai lầm gây ra lúc theo đuổi vĩnh sinh, như vậy vì sao không thể vứt bỏ bước có thuốc nổ ấy đi, trực tiếp làm cho người ta có thể trường sinh?

- Cho nên, ta quyết định thay đổi sự phát triển của nhân loại. Đây là bảo vệ cho loài người, không phải tiếp nhận tai nạn như vậy. Ngươi không có cảm giác đó, nhìn người từ dã thú biến thành hình dạng bây giờ, đối với ta mà nói thật giống như như tận mắt nhìn thấy con mình lớn lên vậy. Ta không thể chịu được việc con mình cuối cùng lại chết ở trong tay chính bọn nó, cho nên phải thay đổi. Thần thương thế nhân... Cho nên, ta cảm thấy được ta có thể là thần.

Đại Tự Tại hơi hơi ngơ ngẩn, lắc lắc đầu:

- Ngươi vì sao không dứt khoát nói thẳng... Ngươi sợ hãi bản thân ngươi sẽ bị hủy diệt?





- Thần thương thế nhân

Đại Tự Tại thở dài một hơi, dường như khó có thể tiếp thu.... Nếu là người bình thường khi nói chuyện với thanh âm hư vô mờ mịt này thì trong lòng có lẽ sẽ thấy e sợ. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Đại Tự Tại đã không còn e ngại thanh âm đó nữa, trái lại, hắn càng già đi, càng thấy vị thần này có chút đáng thương.

- Thần thương thế nhân... Thần cũng đáng thương.

Lão nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu nói:

- Đôi khi ta thường nghĩ, cứ như vậy, khi đang nói chuyện với ngươi như thế này, bỗng nhiên ngươi từ nơi nào nhảy ra làm ta sốc một cú thì thật tốt biết bao. Thật ra ta thà tin rằng vẫn luôn có một người đang giả thần giả quỷ, còn hơn là một thứ mà ta không biết đó là cái gì.

- Thế giới trước lúc bị hủy diệt ấy, nó thật xinh đẹp đúng hay không?

Lão hỏi

Thanh âm trả lời:

- Rất xinh đẹp, nhưng trong mắt ta nó là vẻ đẹp quái dị. Thế giới hiện giờ này mới là chân thật nhất, không có nhiều thứ nhìn có vẻ kì quái như thế. Càng đẹp rực rỡ lóa mắt bao nhiêu kì thật lại càng cách lúc bị hủy diệt gần bấy nhiêu.

- Ta có mấy câu nói thật, có lẽ ngươi không thích nghe

Đại Tự Tại cảm thấy ngồi cũng rất mệt, bèn nằm ngay xuống mặt đất lạnh như băng:

- Ngươi toàn tự lừa mình dối người, nói rằng ngươi vì bảo vệ nhân loại nên mới làm như thế. Kỳ thật ngay từ ban đầu cũng không phải như vậy, ngay từ đầu ngươi chỉ đang tự bảo vệ ngươi mà thôi. Ngươi cảm thấy chỉ có ngăn cản thế giới mà ngươi đã từng trải qua kia xuất hiện ngươi mới có thể bảo vệ được chính mình. Đó là lý do có thể khiến ngươi bỏ ra nhiều công sức để tạo nên thế giới như bây giờ, chờ sau khi ngươi thành công… Ngươi đã không còn chỉ muốn bảo vệ mình nữa, bởi vì ngươi đã bắt đầu mê luyến loại cảm giác cao cao tại thượng này rồi.

Đại Tự Tại ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Ta không biết ta phỏng đoán về ngươi như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, bởi vì dù sao ngươi cũng không phải là người. Tuy không phải con người nhưng ngươi lại có đầy đủ những thứ một con người sẽ có. Ta nghĩ, mấy thứ này đều là con người đưa cho ngươi đúng không? Trước đây rất lâu khi con người tạo ra ngươi, người thời đại đó nhất định rất vĩ đại, bọn họ đặt tất cả những biểu hiện tình cảm vào ngươi, biến ngươi thành một tác phẩm hoàn mỹ...

- Nhưng việc mọi người không hề ngờ tới, chính là vì ngươi rất giống một con người... Cho nên xuất hiện biến cố làm cho bọn họ bất ngờ.

- Câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!

Trong thanh âm lộ rõ sự kinh ngạc và phẫn nộ, thậm chí có một chút khủng hoảng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status