Tranh bá Thiên hạ

Chương 1298: Lại một người

Chuyện giang hồ, Phương Giải hiện tại không có quá nhiều tâm tư đi lo liệu, tất cả giao cho Hạng Thanh Ngưu. Như lời Phương Giải nói, muốn củng cố lại toàn Trung Nguyên không thể rời lực lượng giang hồ. Năm đó Dương Dịch có ý muốn tâng bốc đạo tông lên thay lão nắm quản giang hồ, nhưng lão lại sợ Đạo tông quật khởi giống như Phật tông như vậy đối với quyền lực của Hoàng Đế tạo thành sự uy hiếp

Mâu thuẫn như vậy, ngay đến cả đối với Đạo tông cũng là thái độ lúc gần lúc xa. Nếu như thái độ ban đầu của lão rõ ràng một chút, có lẽ Tiêu Nhất Cửu cũng không vui vẻ theo Vương Dương Dận làm loạn. Thực ra Tiêu Nhất Cửu không phải là không biết, Dương Dận tạo phản, khả năng thành công rất ít. Nhưng một khi con người bị dục vọng khống chế, có đôi khi không thể khống chế được bản thân.

Đối với Phật tông mà nói, Đạo tông tỏ ra tán loạn rất nhiều. Tông môn giang hồ Đại Tùy có hàng nghìn hàng vạn. Trong đó bảy phần đều có thể lôi kéo một chút quan hệ với Đạo tông. Bọn họ đều tin thờ Đạo Tổ. Nhưng mối quan hệ giữa bọn họ với nhau lại rất lạnh nhạt. Ví dụ như Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc và Tam Thanh Quan núi Võ Đang, hai tông môn có thể cùng một cội nguồn. nhưng hai Đạo quan này rất ít qua lại với nhau.

Hai Đạo quan này là đất của lãnh tụ. Số môn hạ tiểu tông môn ở núi Thanh Nhạc Nhất Khí Quan không thể đếm xuể. Nhưng sự khác biệt cũng khiến người ta phải thổn thức. Nếu như đạo tông có thể thống nhất thành một khối, tuyệt đối là một khối lực lượng cực kỳ hùng mạnh.

Đại lễ phong vương còn đang trù bị. Trước thời điểm đó Phương Giải sẽ không rời thành Trường An

Hắn hiện tại có rất nhiều việc phải làm. Trần Hiếu Nho báo lên một số tin tức. Phương Giải bắt y phải rời tay đi làm. Hắc Kỳ Quân nhất định phải tuyệt đối khống chế sự hình thành của thành Trường An, cho nên nhất định phải chỉnh đốn lại triều đình. Có người có thể giữ lại dùng, có người nhất định phải đuổi đi. Những người bị đuổi đi còn có một tác dụng, đó là đuổi gà dọa khỉ.

Sướng Xuân Viên

Bắt đầu từ ngày Hắc Kỳ Quân vào thành, tấu sớ bắt đầu đưa tới tay Phương Giải. Tuy nhiên hiện nay tấu sớ đệ trình lên chẳng có chuyện gì quan trọng. Từ sau khi trưởng Công Chúa Dương Thấm Nhan trên triều đường tuyên bố muốn tấn phong Phương Giải lên ngôi vương, tấu sớ khuyên Phương Giải mau chóng xưng vương nhiều như tuyết rơi.

Phương Giải nhìn mà đau đầu, dứt khoát đem chuyện tấu sớ chải chuốt này giao cho hai người là Độc Cô Văn Tú và Ngô Nhất Đạo.

Vi Mộc sớm đã chờ ở bên ngoài. Trong phòng, Phương Giải gật gật đầu với Tang Tang Táp.

Tang Táp Táp cũng không có đi ra ngoài, qua cửa sổ nhìn về phía Vi Mộc. Ánh mắt của nàng giống như là có thể nhìn xuyên thấu cơ thể Vi Mộc, cho tới khi có thể nhìn thấy được những con sâu độc trong cơ thể y. Vừa vặn một cơn gió thổi một chiếc lá rụng bay từ ngoài cửa sổ vào. Tang Táp Táp với tay nắm lấy đặt lên môi, rồi nhẹ nhàng thổi kêu.

Chỉ là một chiếc lá mà thôi, lại hơi bị khuyết. Nhưng Tang Táp Táp lại thổi ra được một giai điệu cực kỳ du dương êm ái. Khúc nhạc này vừa vang lên, nét mặt của Vi Mộc liền thay đổi. Vi Mộc giống như là không chịu nổi phát ra một tiếng gầm rú, ôm lấy bụng ngã vật ra đất.

Liền ngay đó, y bắt đầu lăn lộn trên nền đất. Biểu hiện đau khổ như thế này, khiến cho người khác nhìn thấy phải dựng tóc gáy

Sau khoảng hai phút, y hẳn là hôn mê rồi. Nhưng chỉ loáng qua như vậy, y lại tỉnh ngay dậy vì nỗi đau khổ giày vò kịch liệt. Lại là hai phút, trong bụng của y bắt đầu phát ra từng đợt tiếng vang, giống như là trẻ con khóc thút thít, rất buồn bã. Cái loại âm thanh cách một lớtp da bụng phát ra khiến người khác không rét mà run.

Âm thanh kia giống như một loại ma lực, dần dần ép ra sâu độc từ trong cơ thể y. Lại qua mấy phút nữa, Vi Mộc đột nhiên há miệng phun ra một búng máu đen. Búng máu đen này rơi xuống mặt đất hẳn là phát ra tiếng xoẹt xoẹt, phiến đá xanh bị nóng lên, bốc lên một làn khói trắng.

Máu đen loáng một cái đã bị thẩm thấu vào trong phiến đá xanh. Sau đó liền nhìn thấy những con sâu toàn thịt vặn vẹo trên phiến đá xanh. Mắt của Vi Mộc từ từ nhắm lại. Trong lúc mệt lả người, y vẫn tiếp tục rơi vào hôn mê. Đây là một dạng suy nhược sau khi cực kỳ đau đớn. Cơ bắp toàn thân thả lỏng ra trong nháy mắt khiến cho y mất hết sức lực.

Tang Táp Táp thân thể tự nhiên, nàng hô gọi những con sâu độc này chui ra chẳng phải là việc gì khó. Khó là ở chỗ, bảo toàn được tính mạng của Vi Mộc. Hô gọi sâu độc chui ra đơn giản. Nhưng lúc sâu độc chui ra ngoài mới không chủ động tránh nội tạng của Vi Mộc. Những con sâu độc này nếu như cùng một đường chui phá nội tạng đi ra, Vi Mộc có mười cái mạng cũng không đủ cái chết.

Tang Táp Táp cần phải dẫn dắt những con sâu độc này, trong tình trạng không làm tổn hại đến nội tạng của Vi Mộc chui ra.

- Mê hoặc phẫu thuật gút người, thật sự khiến cho người khác phải rợn tóc gáy.

Phương Giải tiện tay điểm một cái, một luồng kim hỏa bay ra ngoài thiêu chết những con sâu độc kia.

- Kỳ thực chỉ là hoàn cảnh sinh tồn khác nhau mà thôi.

Tang Táp Táp giơ tay buông ra, chiếc lá cây này lại theo gió bay ra ngoài, rơi ở trong sân.

- Người Mông Nguyên sinh sống trên thảo nguyên. Bọn họ sẽ thích nghi với cuộc sống trên thảo nguyên. Cho nên mới có kỵ binh hùng mạnh. Chăn thả, di chuyển, những việc này đều là thích ứng với thảo nguyên. Người Hán sinh sống ở Trung Nguyên, phải trồng trọt, phải buôn bán, không có kỵ binh thì phát huy tối đa. sức chiến đấu của bộ binh

- Nhưng gút người khác nhau.

Tang Táp Táp vuốt lại sợi tóc trên trán:

- Gút người sinh sống ở nơi ẩm ướt, oi bức, chỗ sâu nhất thậm chí trong rừng kín không một kẽ hở. Bọn họ vì thích ứng cuộc sống ở đó, nhất định phải giao tiếp với sâu. Hung hiểm trong rừng khó mà tưởng tượng. Sự thích ứng trải qua sau rất nhiều năm, bọn họ mới nghĩ ra được biện pháp dùng sâu làm cho con người trở nên hùng mạnh. Đây cũng là vì có thể sinh tồn trong rừng sâu, để chống chọi với xà trùng, hổ báo.

- Chỉ có điều đến sau này, biện pháp này bị một số thầy phù thủy dùng trong tà đạo.

- Thích ứng.

Phương Giải thở dài:

- Tiềm năng của con người rốt cuộc to lớn đến nhường nào?

Tang Táp Táp mỉm cười nói:

- Có người từng nói. Nếu như một người có thể đem toàn bộ tiềm năng của mình khai mở ra, vậy thì hắn có thể biến thành thần.

Đội ngũ của Cao Khai Thái đã tan rã. Trong đó người ngựa của sáu thành được Gia Cát Vô Ngận và Lục Phong Hậu đưa trở về, bốn thành tán loạn. Những binh mã này, Phương Giải làm rối loạn toàn bộ, sắp xếp lại thành doanh, sắp đặt người của Hắc Kỳ Quân làm tướng lĩnh. Những binh sĩ này tuy là tinh nhuệ nhưng vẫn không thể dùng được, cần phải có một thời gian lắng đọng lại.

Chúa Công.

Trần Hiếu Nho cầm một bức quân tình, bước nhanh vào thư phòng của Phương Giải, hai tay đệ trình lên:

- Tình hình chiến sự Tây Bắc, Trần Định Nam tướng quân và Trần Bàn Sơn tướng quân đã chạm trán với người Mông Nguyên. Kiêu Kỵ Giáo đi dò xét được biết, tướng dẫn binh ở Hà Tây Đạo chuẩn bị vượt qua sông Nghi Thủy dưới sự yểm trợ của hỏa lực không phải Mông Nguyên Đại Hãn Mông Ca, mà là Khoát Khắc Đài Mông Liệt năm đó từng đem binh hỗ trợ Lý Viễn Sơn phản loạn. Người Mông Nguyên ở Tây An đốn củi kết thành bè, mưu đồ tấn công mạnh. Bị thuyền lớn của thủy sư nghiền ép phải quay trở lại. Người Mông Nguyên lại làm cầu nổi, nhưng không có kinh nghiệm. Cầu nổi lần đầu tiên làm ngắn hơn so với đường sông rất nhiều. Binh sĩ mang cầu nổi đặt xuống sông chưa tới bờ bên kia thì bị cung tên của thủy sư bắt chết hết.

Phương Giải xem xét bức quân tình, lập tức phê chỉ thị:

Nói với Trần định nam và Trần Bàn Sơn, chỉ cần giữ chắc bờ sông là đủ rồi. Nếu Mông Ca không ở Tây Bắc, vậy thì trận chiến then chốt nhất với người Mông Nguyên cũng không ở bên họ. Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt, không cần phản kích. Tây Bắc kiệt sức, dê bò mà người Mông Nguyên tự mang theo cung cấp chưa đầy hai tháng sẽ bị hao tổn sạch.

- Vâng.

Trần Hiếu Nho nhận lệnh, ghi lại lời dặn dò của Phương Giải.

- Mặt khác, một bộ thủy sư của Trịnh Thu đã xuôi xuống phía nam, hướng theo Giang Nam Đạo quận Bình An bên kia.

Trần Hiếu Nho nói:

- Hiện tại có thể xác định là Mông ca đích thân dẫn binh xuôi xuống phía nam. Quận Bình An là nơi tốt nhất vượt qua sông Nghi Thủy thâm nhập vào Giang Bắc Đạo. Thủy sư trước khi báo lên tình hình quân sự này đã xuất phát, đến quận Bình An ít nhất phải mất thời gian mười mấy ngày. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra...người Mông Nguyên e là đã vượt qua sông Nghi Thủy rồi.

- Bẩm báo!

Đang nói chuyện,Thiên hộ Liêu Sinh của Kiêu Kỵ Giáo từ ngoài xin vào gặp.

- Vào đi.

Phương Giải nhắc một câu.

Liêu Sinh bước nhanh tới trước mặt Phương Giải, khom người đệ trình lên một bức quân tình.

- Vừa mới nhận được tin tức của Kiêu Kỵ Giáo từ ngàn dặm vội vàng đưa tới.

Thư này vẫn chưa xé niêm phong. Phương Giải tháo xi niêm phong rút bức thư ra xem xét.

- Thật không ngờ.

Sau khi hắn xem xong rõ ràng là giật mình kinh hãi:

Quận Thủ quận Bình An Tống Tự Hối, dẫn tám ngàn dân dũng và dân chúng huyện thành huyện Bình An, kháng cự lại đại quân Mông Nguyên được lâu như thế! Nếu không có Yến Tăng đã nắm được Linh Môn Quan sai người đi tuần tra, còn chưa biết có một người như vậy, có một đám tráng sĩ như vậy.

Phương Giải dường như tinh thần hơi bị kích động. Hắn nhìn Liêu Sinh dặn dò:

- Phái người đi Linh Môn Quan, đưa Tống Tự Hối đến gặp ta.

- Vâng!

Liêu Sinh đáp một tiếng, vội vàng quay người ra ngoài làm việc.

- Người này không đơn giản.

Trần Hiếu Nho xem xong bức mật thư liền nói:

- Lấy tám ngàn dân dũng ngay tại huyện, cứng cỏi kháng cự được mấy chục vạn đại quân Mông Nguyên thay phiên nhau tấn công mạnh. Trong quân tình nói, đội quân mà Mông Ca đem đánh xuống phía nam không chỉ là đội quân Vương Đình Lang Kỵ tinh nhuệ nhất, còn có một nhánh quân của Hắc Sơn Quân. Nghe nói Hắc Sơn Quân mới là kỵ binh hùng mạnh nhất của Mông Nguyên, sức chiến đấu còn hơn cả Vương Đình Lang Kỵ.

Mấu chốt quan trọng là, người này còn là nho tướng.

Trần Hiếu Nho không ngớt lời khen ngợi.

Phương Giải gật gật đầu, trầm tư một chút rồi nói:

- Chỉ có điều...người Mông Nguyên bị chặn ở huyện Bình An ước chừng tới hơn một tháng. Bên cạnh Mông Ca tất nhiên không thiếu cao thủ hộ vệ, tại sao không sai người đem Tống Tự Hối giết đi?

Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt, cũng chẳng nghĩ ra lý do gì.

Phương Giải chợt nghĩ ra điều gì đó, không kìm nổi lắc đầu cười cười:

- Ta biết lão Ngưu Tị Tử Tiêu Nhất Cửu kia ở đâu rồi. Ta vốn cho rằng lão không đến trong quân thì là về Thanh Nhạc Sơn. Xem ra lão thâm nhập cửa ải trở về là theo chân của đại quân Mông Ca cùng một đường trở về. Bên cạnh Mông Ca không thiếu cao thủ, nhưng không dám sai người đi hành thích Tống Tự Hối. Đây cũng là vì sao từ xưa đến nay, có lệ người đại tu hành không tham chiến. Có một người đại tu hành trấn giữ ở đâu, Mông Ca sẽ nhất định phải tuân theo quy củ giao chiến thật sự.

Phương Giải nói:

- Lão ở trong quân tiền tuyến cũng tốt. Có lão ở đó, cuộc chiến này thật ra dễ đánh hơn rất nhiều.

Hắn mở ra mấy tờ giấy phía sau bức quân tình xem xem, lúc xem tới cuối mắt sáng lên.

Tống Tự Hối.

Thuận Thừa Đạo, quận Bình An, người huyện Hồ Thác, thi Đình lần thứ bảy vào những năm cuối của Chân Tông Đại Tùy. Sau đó được bổ nhiệm làm Huyện Lệnh Sơn Giang Đạo, huyện Bình An, thăng chức đến Quận Thủ quận Bình An. Người này có chí lớn, thích đọc sách, mặc dù tay trói gà không chặt, nhưng cực kỳ có tài thao lược binh pháp. Lúc Lý Viễn Sơn trị vì Tây Bắc từng gọi người này ra tòng quân. Người này cáo bệnh nặng từ chối không ra. Sau này Lý Viễn Sơn phản loạn. Tống Tự Hối liền chiêu binh tám ngàn người tại quận Bình An, đích thân huấn luyện. Trong mấy năm đó, nhiều lần đánh bại kẻ địch xâm phạm.

Thiên Hữu những năm cuối, đại tặc Diêu Phương đem mười lăm vạn giặc cỏ xâm phạm Bình An. Tống Tự Hối dẫn binh nghênh chiến, liền một lúc giết hơn hai vạn người, chém chết Diêu Phương, bắt giữ ba vạn giặc cỏ, Dự Giai chạy trốn.

Lại vào tháng ba, Vương Lai Tử là huynh đệ kết nghĩa của Diêu Phương dẫn mười vạn giặc cỏ xâm phạm Bình An, báo thù cho Diêu Phương. Tống Tự Hối lãnh binh ở Tiểu Tây Hà thừa dịp quân giặc cỏ đang qua sông, dốc toàn binh lực tấn công. Một trận chiến giết một vạn bảy ngàn tên địch, bắt giữ hơn hai vạn người, đám người còn lại đều chạy trốn. Tống Tự Hối bất chấp thân hào phản đối, liền một mạch đem cả hai vạn tù binh ra chém đầu sạch. Từ đó về sau, không còn đám giặc cỏ nào dám tới quận Bình An.

Bởi vậy, Tống Tự hối được người đời xưng là Tống chém đầu.

Điều mà khiến cho Phương Giải mắt sáng lên không phải là những chiến tích khiến cho người đời phải ca tụng. Giặc cỏ Tây Bắc số lượng cực kỳ lớn, nhưng sức chiến đấu chắc chắn rất là yếu kém, đa phần giặc cỏ là dân chạy nạn, mười người chưa chắc đã có một vũ khí tử tế. Những người này chỉ cậy vào người đông thế mạnh mà thôi, không có cách thức gì đáng nói. Lấy binh lính có tố chất được huấn luyện thắng mười vạn dân đói, cũng chẳng có gì là khó. Phương Giải cảm thấy hứng thú, đúng là cái tên Tống Tự Hối.

Tống Tự Hối, tự Định Tây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status