Tranh bá Thiên hạ

Chương 195-1: Cái bàn của viện trưởng và bảo giáp của thân vương (1)

- Ngưu Miểu chết rồi.

Trong vòng hai ngày năm học sinh của Diễn Võ Viện đã chết. Sau khi bọn Phương Giải rời khỏi Phủ đệ Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân chưa tới nửa canh giờ, người trong Đại Nội Thị Vệ Xử đã đem thi thể của Ngưu Miểu đi. Đại học sĩ quằn quại trên mặt đất nước mắt giàn dụa, đúng là có vài lần ngất đi. Dù như thế nào ông ta cũng không ngờ được rằng đưa nữ nhân vào Diễn Võ Viện là một con đường không có lối về.

Trên dưới Ngưu phủ đầy u ám.

Không nói đến thân phận của ba học sinh khác, chỉ nói Viên Thành Sư và Ngưu Miểu. Một người là con trai Tổng đốc Viên Sùng Vũ ở Hà Bắc, một người là con gái yêu của Văn Uyên các đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân. Hai người đó chết, đã làm thành Trường An dậy song.

Mang theo thi thể của Ngưu Miểu đến phủ Đại học sĩ chính là Phó chỉ huy sử của Đại Nội Thị Vệ Xử Mạnh Vô Địch, người quen của Phương Giải. Những ngày tháng tại gian mật thất nàyMạnh Vô Địch là khách quen tại gian mật thất đó của Phương Giải. Mặc dù Phương Giải có thể nhìn thấy vẻ không ưa mình từ ánh mắt của đối phương, nhưng không có ý gì là thù địch cả. Y biết vì chuyện của bản thân mình, Mạnh Vô Địch ở Đại Nội Thị Vệ Xử đã trưởng thành, không như trước đây. Đương nhiên đáng buồn nhất chính là bị mất đi một cánh tay.

Mạnh Vô Địch làm việc công như thường lệ. Dẫn theo Phương Giải, Mã Lệ Liên và Khâu Dư tới Đại Nội Thị Vệ Xử.

Ở đây, Phương Giải nhìn thấy bốn thi thể khác.

Mắt còn đang đỏ, cáu kỉnh giống như con sói Mặc Vạn Vật. Phương Giải cho rằng Mặc Vạn Vật không đủ tư cách là một giáo thụ. Nhưng có thể thấy, chuyện lần này thật sự làm y ta phẫn nộ và đau khổ.

Cho dù thế nào, cái chết của bọn họ hình như đều khó tránh khỏi liên quan tới chuyện ở núi Bán Nguyệt.

Hầu Văn Cực ngồi bên thi thể của Ngưu Miểu, vạch tấm vải trắng phủ trên cơ thể nàng. Một người con gái đẹp hiện ra trước mắt. Mặc dù cơ thể đã nguội lạnh nhưng vẫn rất xinh đẹp. Chỉ có điều vẻ đẹp như thế này lại càng đem đến cho người khác sự đau lòng. Một người con gái như vậy, đáng lẽ sẽ có một tương lai tốt đẹp, chắc cy sẽ được gả vào một phủ công hầu, cuộc đời này vô ưu.

Trên cơ thể Ngưu Miểu không có vết thương rõ ràng, chỉ có hai dấu tay không quá sâu ở cổ. Nét mặt của nàng còn dừng lại trước khi chết một lúc, cũng không có gì quá khiếp sợ. Nhưng cái đó cũng không nói lên được người giết nàng là người quen biết, mà nói lên người ra tay với nàng thân thủ rất nhanh. Ở thời điểm đó Ngưu Miểu hoàn toàn không có phản ứng gì, đã bị bóp nát xương cổ. Nàng thậm chí chưa kịp kinh ngạc, thì đã bị cướp đi sinh mạng kiều diễm.

- Tên hung thủ này có lực ngón tay rất mạnh, nội công ẩn mà không phát. Nếu y dùng nội công, chắc là trên cơ thể ngay cả một vết thương cũng không nhìn thấy. Làm như vậy, có lẽ chỉ vì làm nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta thôi.

Hầu Văn Cực đứng dậy, đi đến thi thể bên cạnh nhìn kĩ một lúc:

- Thủ pháp không giống nhau, là đánh lén một chưởng từ phía sau lưng làm vỡ tâm mạch. Nội công dâng lên mà xuất ra, từ sau lưng nhập vào, trực tiếp nghiền nát tim người này thành thịt vụn.

Trên thi thể thứ ba không có một vết thương nào, cũng không có chút dấu vết nào. Hầu Văn Cực ngồi bên cạnh nhìn một hồi lâu mới không nhịn được, thở dài một tiếng:

- Người ra tay với một đòn chí mạng rất rõ. Thủ pháp bí ẩn thế này dường như chỉ có thể trong vụ án không đầu mối mới có thể tìm thấy. Nếu như là hai người ra tay lúc tập võ, nhất định sẽ không có kiểu chết như vậy. Từ tai trái của người chết, nội công được vận vào, trực tiếp cắn nát não y. Vì vậy bên ngoài không nhìn thấy gì cả, nhưng…

Hầu Văn Cực đứng lên nói:

- Hung thủ là kẻ mới giết người. Mặc dù y hiểu rất rõ thủ đoạn giết người, nhưng động tác không nhanh gọn, dễ nhận thấy không phải là một tay lão luyện.

Y chỉ vào vết máu nhỏ trong lỗ tai của thi thể thứ ba, nói:

- Hơn nữa người này khống chế lực tấn công không được như ý. Nếu y đánh tốt thì nhất định sẽ không xuất huyết. Một người giết người quen tay sẽ có rất nhiều thủ đoạn giết người. Nhưng người này lại là người mới…Hơn nữa về thủ pháp của mình cũng khống chế không tốt. Con người này thật kỳ quái.

- Liệu có phải là lão tăng kia ra tay không?

Mặc Vạn Vật đứng ở một bên nói xen vào.

- Không phải.

- Mặc dù Trí Tuệ chật vật chạy trốn, nhưng y vẫn luôn tự kiềm chế thân phận của mình. Y sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như y muốn giết người để khiêu khích thì sẽ không cố ý che dấu thân phận và thủ pháp của mình.

Không phải Trí Tuệ còn có thể là ai?

- Đây là người bị giết đầu tiên.

Hầu Văn Cực đí đến bên cạnh thi thể của Viên Thành Sư, vén tấm vải trắng trên thi thể lên, nói:

- Chính vì là người đầu tiên bị giết, vì vậy trên thi thể có thể tìm thấy rất nhiều manh mối. Những điều mà ta vừa nói, trên cơ bản có thể nhìn thấy trên cơ thể này. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Viên Thành Sư, là người đầu tiên hung thủ giết từ trước tới giờ. Thủ pháp không cẩn thận, hoàn toàn là một tên tay ngang.

- Từ những thi thể này cho thấy, thủ pháp của hung thủ rất cao. Nhưng y vẫn hoàn toàn không thể vận dụng linh hoạt, nhất là càng thể hiện rõ trên thi thể của Viên Thành Sư. Tu vị của Viên Thành Sư là Ngũ Phẩm. Đương nhiên, đây chỉ là ghi chép trong Diễn Võ Viện. Xem chừng tu vị của Viên Thành Sư cao hơn trong ghi chép. Nhưng dù vậy vẫn kém hung thủ nhiều lắm. Có thể một đòn chí mạng lại lưu lại trên thi thể Viên Thành Sư nhiều vết thương như vậy. Rất nhiều vết thương đều là không cần phải lưu lại.

- Lúc ấy Viên Thành Sư đang ở trong lầu Tân Nguyệt quan hệ với một kỹ nữ. Theo lẽ thường mà nói, đây là thời điểm mà nam nhân thiếu cảnh giác nhất, cũng dễ bị sát hại nhất. Hơn nữa thực lực của hung thủ vượt xa Viên Thành Sư…Trong tình huống như vậy, rõ ràng còn có đánh nhau. Chưởng đầu tiên của y ta đã cắt đứt ba chiếc xương sườn của Viên Thành Sư. Đây là căn cứ chính xác cho việc khống chế lực không tốt. Viên Thành Sư bị thương có thể nhảy lên phản kháng, tiện tay kéo một tấm thảm mỏng đắp lên người…Chỉ có thể nói, tên hung thủ này là một tên ngốc cực độ.

- Ta còn nghi ngờ, lúc giết Viên Thành Sư hung thủ có phải là còn sợ hãi hơn cả Viên Thành Sư hay không!

Hầu Văn Cực đi đến bên cạnh cái xác khác:

- Đây là người bị giết thứ hai,. Hung thủ xuống tay đã thuần thục hơn. Chí ít cũng là một đòn chí mạng. Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… Chỉ có thể nói hung thủ trở nên càng ngày càng biết giết người. Nên hung thủ không phải là những sát thủ đã nổi tiếng trong giang hồ.

- Vì vậy càng khó hơn.

Phương Giải không kìm nổi nói:

- Lúc chiều ta đã nói với tiên sinh, chỉ sợ bây giờ hung thủ đi nghênh ngang trước mặt chúng ta cũng không biết y là hung thủ.

- Lúc tên Trí Tuệ đó trốn thoát, còn dẫn theo một người trẻ tuổi, là một người Tuỳ!

Mặc Vạn Vật đột nhiên lớn tiếng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status