Tranh bá Thiên hạ

Chương 260: Thì ra là vậy

Thái Cực Cung trông có vẻ chẳng khác gì ngày thường, thời điểm Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến Mộc Tiểu Yêu ba người tiến vào, phát hiện hộ vệ trực ban không có gia tăng, số lượng phi ngư bào đi tuần vẫn như thường ngày. Phương Giải biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, kì thực bên trong đang hết sức căng thẳng.

Di Thân Vương muốn tạo phản, nhưng hắn nhất thời không phản không có chứng cứ trực tiếp. Con người Dương Dận làm việc rất cẩn thận, chí ít muốn đào ra hắn từ chuyện Hóa Thông Thiên Hạ rất khó. Mặc dù hoàng đế hoài nghi, cũng không thể vô duyên vô cớ bắt một vị thân vương. Phương Giải cũng biết sở dĩ đợi Di Thân Vương ra tay, là có ý định một lưới bắt hết đám loạn đảng. Nhưng hắn không biết tại sao hoàng đế lại chắc chắn như vậy. Di Thân Vương đến bây giờ không có biểu hiện bối rối mà vẫn rất bình thản, độ tự tin của hai huynh đệ này đúng là giống hệt nhau.

Người của Dương gia tựa hồ đều sở hữu một loại khí chất đặc thù, khí chất hình thành từ việc thống trị thiên hạ hàng trăm năm qua.

Tiểu thái giám Mộc Tam dẫn ba người Phương Giải đi thẳng vào bên trong, đến một nơi không có người hắn mới cố ý thả chậm bước chân kéo gần cự ly với Phương Giải.

- Tây Bắc xảy ra chuyện lớn rồi, bảy mươi vạn đại quân toàn quân bị diệt… Bệ hạ tức giận, vừa nghe xong biên quan cấp báo liền bạc trắng hai mai, trông rất dọa người.

Hắn hạ giọng nói.

Phương Giải ừ một tiếng, vờ như không có việc gì tiếp tục tiến lên phía trước.

- Chuyện Tây Bắc ta đã biết rồi, ta bây giờ muốn biết là… Đại lễ xuất binh ngày mai bệ hạ có phân phó gì không?

Mộc Tam nói:

- Ta cũng chỉ là trước khi ra ngoài nghe được mấy câu, không dám lưu lại. Lúc bệ hạ nghe Tây Bắc cấp báo đuổi hết đám hầu hạ chúng ta ra ngoài, ta cố ý tụt lại cuối cùng mới có thể nghe được một ít. Nhưng sau đó bệ hạ nói gì đều không nghe được, có điều bệ hạ đã triệu khẩn Hữu Vũ Vệ đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Tả Vũ Vệ đại tướng quân Dương Thuận Hội tiến cung, hai vị đại tướng quân này hiện đang ngồi chờ trong Đông Noãn Các, không ở tiền triều.

Đầu óc Phương Giải chuyển động nhanh một cái, nhưng không tìm ra manh mối gì trong đó.

- Ngươi nói bệ hạ tóc mai bạc trắng?

- Đúng vậy.

Tiểu thái giám Mộc Tam thấp giọng thở dài:

- Tiểu Phương đại nhân người không nhìn thấy, trong thời gian ngắn lập tức trắng tinh. Lúc ta ra ngoài vẫn còn bình thường, đợi bệ hạ truyền chỉ lên triều, bảo chúng ta vào trong hầu hạ, thì đã bạc trắng. Ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi chua xót, đủ thấy trong lòng bệ hạ tức giận như thế nào.

Vòng qua một lối đi nhỏ là đến Đông Noãn Các, Mộc Tam không nói gì nữa. Bốn người đến Đông Noãn Các, Phương Giải vừa vào cửa liền nhìn thấy hai vị đại tướng quân đang ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài, hắn vội vàng đứng thẳng người chào theo nghi thức quân đội. Hai vị đại tướng quân thấy Phương Giải hành lễ, cũng đứng dậy hồi lễ theo nghi thức quân đội.

- Ty chức Phương Giải, bái kiến hai vị đại tướng quân!

Hứa Hiếu Cung và Phương Giải có chút quen thuộc, hồi lễ xong nói:

- Ngươi vừa vào cửa đã hành quân lễ, thật khiến chúng ta giật mình. Ta thực sự quên mất ngươi cũng xuất thân quân võ, rất tốt, rất tốt, không có quên bản.

Phương Giải và Tả Vũ Vệ đại tướng quân Dương Thuận là lần đầu tiên gặp mặt, đối với vị đại tướng quân trông có vẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi này một chút cũng không hề quen biết. Nhưng hắn trước đây đã từng nghe người khác nhắc đến, trong mười sáu vệ chiến binh đại tướng quân, Dương Thuận Hội là trẻ tuổi nhất, nếu không phải vì trên người có mang huyết mạch hoàng tộc, sao có thể làm võ tướng chức vị đỉnh cao ở độ tuổi này.

Dương Thuận Hội dáng người trung bình, không mập không gầy, sắc mặt có chút trắng trẻo. Nhưng không phải kiểu trắng bệnh trạng. Bạch diện không râu, bộ dạng văn văn nhã nhã một chút khí thế võ tướng cũng không có, mà giống như một người dạy học hơn. Phương Giải biết với tính cách của đương kim hoàng đế, nếu Dương Thuận Hội thực sự không có bản lĩnh, cho dù là huyết mạch hoàng tộc cũng tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí đại tướng quân. Hoàng đế trước giờ chú trọng năng lực, con cháu Dương gia nhiều như vậy, Dương Thuận Hội có thể trở nên nổi bật là do có bản lĩnh riêng.

- Ngươi chính là Phương Giải đại danh đỉnh đỉnh?

Dương Thuận Hội cười cười nói:

- Tiến cung còn mang theo hai vị nữ nhân xinh đẹp như vậy, quả nhiên là không bình thường.

Lời nói không có gì châm chọc, Phương Giải có thể nghe ra vị đại tướng quân này chỉ đang nói đùa. Nếu hắn vẫn còn tâm trạng nói đùa với một người lạ như mình, Phương Giải đoán họ đối với chuyện ngày mai hình như rất chắc chắn. Hoặc cũng có thể… Họ căn bản không biết? Hơn nữa nhìn thần thái họ nhẹ nhàng như vậy, rõ ràng không biết việc Tây Bắc đại bại. Bệ hạ vẫn ở tiền triều chưa có quay trở lại, đoán chừng cũng không có ai nói với họ.

Không thể xác định, Phương Giải liền cười cười nói:

- Hai vị này cũng là người bệ hạ triệu kiến vào cung hỏi chuyện, ty chức đâu có lá gan dẫn người nhà vào cung.

- Người nhà?

Dương Thuận Hội có chút sửng sốt sau đó bật cười:

- Diễm phúc không cạn nhỉ.

Con người này không có bộ dạng kiêu ngạo, hơn nữa tính cách còn rất cởi mở. Dù sao dựa vào thân phận mà nói, Phương Giải và hắn bây giờ cách nhau mười vạn tám ngàn dặm. Tiểu thái giám Mộc Tam bưng trà lên, Phương Giải ngồi xuống vị trí cuối cùng. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu quay sang nhìn nhau, không có ngồi, mà đứng sau lưng Phương Giải. Hành động này càng khiến Hứa Hiếu Cung và Dương Thuận Hội ngưỡng mộ, họ đều là người tam thê tứ thiếp. Những nữ nhân tranh giành ghen tuông đó không có dễ bảo như nữ nhân của Phương Giải.

Ba người bọn họ nói một số chủ đề nhàm chán, ai cũng không nhắc đến chuyện ngày mai. Hiển nhiên, hai vị đại tướng quân này có chút đề phòng Phương Giải.

Đang lúc nói chuyện, tiểu thái giám bên ngoài cao giọng hô lên một tiếng:

- Bệ hạ giá đáo!

….

….

Hoàng đế bước nhanh vào Đông Noãn Các, tiện tay đem hoàng quan gỡ xuống đưa cho Tô Bất Úy:

- Hai người các ngươi theo trẫm vào trong, Phương Giải ngươi ở bên ngoài đợi trẫm, một lát nữa trẫm sẽ tìm ngươi nói chuyện.

Phương Giải vội vàng cúi đầu nói:

- Thần tuân chỉ.

Lúc hắn đứng dậy, phát hiện tóc mai của hoàng đế quả nhiên đã bạc trắng. Hơn nữa không phải kiểu trắng hoa râm, mà là trắng rất triệt để. Thoạt nhìn, hoàng đế giống như một lập tức già đi hai mươi tuổi. Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Dương Thuận Hội đi theo hoàng đế vào trong phòng, Tô Bất Uy trước khi vào cửa khẽ gật đầu ra hiệu, Phương Giải từ ánh mắt của vị thái giám này có thể nhìn ra, con người này đối với mình hình như thân hơn rất nhiều.

Bệ hạ cảnh cáo hắn không được can thiệp vào chuyện của Ngô Nhất Đạo, trước khi tiến cung Phương Giải còn có chút thấp thỏm bất an, nhưng bây giờ nhìn tình huống như vậy, tâm tư hoàng đế dường như căn bản không có đặt trên phương diện này.

Hắn ở bên ngoài đợi khoảng một canh giờ, sắc trời bên ngoài đã triệt để tối. Cung nữ xách đèn lồng treo dọc hành lang, ngồi dưới ánh đèn ngắm những mỹ nhân dáng người thướt tha đó đi lại cũng là một chuyện thú vị. Nhưng Phương Giải đâu có tâm tư ngắm mỹ nhân, trong lòng hắn toàn là chuyện ngày mai.

Một canh giờ sau, hai vị đại tướng quân từ trong phòng đi ra, sau khi gật gật đầu chào hỏi Phương Giải trực tiếp rời đi, sắc mặt đã trở nên đặc biệt ngưng trọng. Tô Bất Úy đứng ở cửa vẫy vẫy tay gọi Phương Giải vào, Phương Giải vội vàng đứng dậy.

Bước vào Đông Noãn Các, Phương Giải phát hiện hoàng đế không có ngồi trên giường gạch như mọi khi, mà đang chắp tay sau lưng nhìn tấm bản đồ lãnh thổ Đại Tùy lớn treo trên tường. Ở góc Tây Bắc của tấm bản đồ này, có một khu vực dùng chỉ đỏ khoanh lại đặc biệt bắt mắt. Màu đỏ đó từng là màu sắc vui mừng, bởi vì Đại Tùy lại có thêm hai ngàn dặm lãnh thổ, nhưng bây giờ, màu đỏ đó lại vô cùng chói mắt, khiến lòng người không được tự nhiên.

- Phương Giải, chuyện hôm nay… ngươi đã rất lỗ mãng!

Hoàng đế không quay đầu lại, nhưng ngữ khí dường như có chút trách móc.

Phương Giải cúi đầu nói:

- Là thần tự tiện xử lý, thỉnh bệ hạ trách tội.

Ánh mắt hoàng đế dường như không có rời khỏi góc bản đồ Tây Bắc, thanh âm rất bình tĩnh:

- Trẫm không muốn ngươi nhúng ta vào chuyện của Ngô Nhất Đạo, nhưng ngươi vẫn cứ đi. Ngươi biết cái này tính là gì không?

Hoàng đế chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt Phương Giải nói:

- Tính là kháng chỉ bất tuân.

Phương Giải không muốn giải thích, chỉ cúi đầu im lặng. Thái độ này của hắn lại khiến sắc mặt hoàng đế giãn ra một chút, hoàng đế không có ngồi lại giường gạch, mà hiếm thấy ngồi trên chiếc ghế lớn.

- Trẫm luôn không thích chiếc ghế này, ngươi biết vì sao không?

Hắn hỏi.

Phương Giải trầm mặc một lúc trả lời:

- Thần không biết.

Hoàng đế nói:

- Bởi vì ghế quá thoải mái, ngồi lâu rồi sẽ mê luyến cảm giác thoải mái này. Còn ngồi trên giường gạch rất không thoải mái, cho dù là dựa vào tường ngồi, cũng không thoải mái. Không thoải mái, mới không khiến cho người ra bởi vì an dật mà trầm luân… Nhưng trẫm ngồi trên giường gạch lâu quá, lại khiến mọi người cho rằng trẫm quá ngốc, không biết ghế thoải mái hơn.

Lời này của hắn, Phương Giải không hiểu.

- Trẫm thực sự ngốc?

Lời này, Phương Giải cũng không dám trả lời.

Hoàng đế cũng không cần hắn trả lời:

- Trẫm không ngốc, chỉ là có lúc suy xét sự tình không đủ chu toàn. Cho dù không ngốc, trẫm cũng biết chuyện ngươi làm hôm nay xuất phát từ lòng trung thành. Bởi vì trung thành mà làm trái lời trẫm, hơn nữa còn làm rất hiệu quả, trẫm sẽ không trách phạt. Trẫm hết lòng hết sức, đơn giản là không muốn sách sử viết về trẫm chỉ đánh giá bằng hai chữ hôn quân.

- Chuyện của Ngô Nhất Đạo ngươi đã nhúng tay vào, vậy trẫm hỏi ngươi… Đối với Ngô Nhất Đạo, đối với Hóa Thông Thiên Hạ, ngươi có ý kiến gì?

Phương Giải do dự một lát sau đó trả lời:

- Thần nghĩ là… Ngô Nhất Đạo đối với bệ hạ vẫn là trung thành tận tụy, từ chuyện vận binh Tây Bắc có thể nhìn ra. Về phần Hóa Thông Thiên Hạ, quả thực có chút quá lớn…

- Ngu ngốc!

Hoàng đế lườm hắn một cái nói:

- Trẫm cho rằng ngươi thông minh hơn những triều thần kia, bây giờ xem ra cũng không thông minh hơn là mấy. Ngươi nói Ngô Nhất Đạo trung thành, điểm này trẫm chưa từng hoài nghi qua. Hắn giúp đỡ ngươi, ngươi muốn báo ân trẫm cũng hiểu… Nhưng ngươi cho rằng dựa vào một câu nói của ngươi, là có thể khiến trẫm thay đổi suy nghĩ?

- Thần không dám!

Hoàng đế nói:

- Ngươi không dám? Chuyện ngươi nói không dám hình như không ít, nhưng thực không dám làm lại không nhiều.

Phương Giải cúi đầu, vẫn là không giải thích.

Hoàng đế đối với thái độ không giải thích này của hắn dường như không phản cảm, trầm mặc một lúc nói:

- Trẫm mắng ngươi ngu ngốc, là vì ngươi thực sự rất ngốc. Những triều thần kia không nghĩ, ngươi cũng không nghĩ, nếu không phải trẫm cho phép, một thương hội sao có thể làm ăn lớn như vậy? Các ngươi đều cho rằng trẫm muốn nuốt chửng Hóa Thông Thiên Hạ phải không? Ngu ngốc! Ngu ngốc đến cực điểm! Hóa Thông Thiên Hạ vốn chính là của trẫm! Trẫm không lẽ lại muốn cướp đồ đạc của mình?

Câu nói này, khiến Phương Giải giật mình kinh hãi:

- Dạ?

- Dạ cái gì!

Hoàng đế nói:

- Ngày trẫm mới đăng cơ, vốn định hạ chỉ coi trọng thương nghiệp. Nhưng ngươi cũng biết, muốn nâng cao địa vị thương nhân, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người phản đối, trẫm cũng không thể cứng rắn được, cho nên trẫm liền nghĩ ra một biện pháp, không thể công khai, thì trẫm bí mật, trẫm để Ngô Nhất Đạo thành lập thương hội buôn bán với người Đông Sở, cái gì có thể kiếm tiền thì làm cái đó, không đến mười năm, Hóa Thông Thiên Hạ đã trở thành thiên hạ đệ nhất thương hội! Bởi vì có Hóa Thông Thiên Hạ, thương nhân Đại Tùy cũng được dẫn động, quốc gia bởi vì buôn bán phồn hoa thu được thêm bao nhiêu thuế má ngươi có biết hay không?

- Trẫm muốn làm tấm gương thanh liêm… Nhưng trẫm là hoàng đế, không thể thực sự thiếu bạc, nếu như đến bạc thưởng hậu cung cũng không có, trẫm làm hoàng đế không phải rất thất bại sao? Cho nên Hóa Thông Thiên Hạ cũng có thể tính là trợ cấp gia dụng mới làm. Ngô Nhất Đạo là kì tài, trẫm không ngờ hắn lại khiến thương hội lớn mạnh như vậy.

Phương Giải trong lòng thầm nghĩ nửa trước ngài nói quang minh chính đại, nửa sau mới là chân tướng.

- Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?

Hoàng đế hỏi.

Phương Giải gật gật đầu:

- Thần hiểu rồi, chẳng trách Ngô Nhất Đạo tự tin như vậy.

Hoàng đế hừ một tiếng nói:

- Trẫm vốn định mượn cơ hội lần này, ép những triều thân kia hiện nguyên hình. Ngươi thì tốt rồi, chặn ngang một cước! Cũng may là… ngươi không có làm hỏng chuyện tốt của trẫm. Trẫm sớm đã biết chuyện họ nhập cổ phần vào Hóa Thông Thiên Hạ, trẫm mặc kệ, là vì trẫm biết các triều thần cũng có nỗi khổ riêng. Dựa vào bổng lộc, quả thực rất khó duy trì… Cho nên trẫm mắt nhắm mắt mở, vờ như không nhìn thấy. Nhưng, trẫm không ngờ là… Hóa Thông Thiên Hạ nuôi họ thành tham, tham tiền không đáng sợ, đáng sợ là họ lại cùng người khác cấu kết lại tham thiên hạ của trẫm!

Phương Giải nói:

- Là thần lỗ mãng.

Hoàng đế nói:

- Ngươi làm loạn một trận cũng tốt, ai chỉ tham tiền, ai muốn mưu phản đều bị ngươi ép ra. Nếu không như vậy, trẫm còn không biết sau lưng Lão Thất có bao nhiêu người!

Phương Giải trầm mặc, qua một lúc mới không kìm được hỏi:

- Bệ hạ… vậy… Ngô Nhất Đạo hiện đang ở đâu?

Hoàng đế lườm hắn một cái, Phương Giải mỉm cười ngượng ngùng:

- Thần biết, không nên hỏi thì đừng hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status