Tranh bá Thiên hạ

Chương 265: Thành Trường An là một bàn cờ

Thời điểm ngự liễn của hoàng đế đi trên đường phố, dân chúng hai bên đường ào ào khấu lạy. Nội tâm họ thực sự tôn kính vị hoàng đế này. Nếu người của Dương gia một trăm năm trước không có thống nhất Trung nguyên xây dựng nên một đế quốc củng cố hùng mạnh, cuộc sống của họ cũng không được thỏa mãn nhàn hạ như thế này. Một đế quốc hùng mạnh, không phải tượng trưng hoàng tộc vinh quang, đối với dân chúng mà nói quốc gia hùng mạnh, cuộc sống của họ sẽ càng ổn định hơn.

Hoàng đế dường như rất hưởng thụ việc được dân chúng tham bái. Cảm giác được tôn sùng như thần thánh này khiến hắn vừa thỏa mãn lại vừa an ủi. Dương gia bọn họ vì muốn đế quốc này kéo dài vạn năm, đã làm rất nhiều việc, trên nền tảng không đụng chạm đến lợi ích của các thế gia, đã rất cố gắng chăm sóc dân chúng. Đây là việc tiền triều thậm chí là người thống trị thế hệ vương triều của Trung nguyên trước chưa từng làm được. Cũng chính vì như vậy hoàng đế mới tin tưởng giang sơn Đại Tùy sẽ thiên thu vạn đại.

Tỷ lệ dân chúng bị áp bức, có thể nói là thấp nhất trong mấy ngàn năm văn minh lịch sử.

Dân chúng miệng chân thành hô vạn tuế, họ rất yêu quý vị hoàng đế Đại Tùy đương nhiệm này. Cho dù là thời kì Thái Tông cực kì hiếu chiến, khiến quốc khố thu không đủ bù chi cho nên không thể không tăng thuế, họ cũng chỉ than phiền một chút mà thôi.

Hoàng đế ngắm nhìn dân chúng, nhìn những con dân của hắn.

Hắn vô thức giơ tay chỉnh thẳng hoàng quan trên đầu mình, ánh mắt càng lúc càng kiên định.

Bất kể là ai, cũng đừng mong cướp đi những con dân này từ trong tay trẫm!

Bất kể là ai!

Tiếng đồng la mở đường rất vang, đội ngũ đi qua, dân chúng lập tức quỳ rạp trên mặt đất. Đi đầu là một trăm linh tám phi ngư bào của Đại nội thị vể xử ấn đao đi trước, uy phong lẫm liệt. Áo choàng đỏ tung bay phấp phơi, trông rất có khí thế. Phía sau là kim qua võ sĩ cầm các loại nghi trượng, đều là những người vóc dáng cao to vạm vỡ. Phía sau nữa chính là năm trăm binh sĩ cấm quân, mặc giáp bông sáng màu trang nghiêm túc mục. Phía sau cấm quân chính là ngự liễn của bệ hạ. Xung quanh ngự liễn là các quân quan cấp giáo úy trở lên, và hộ vệ của Đại nội thị vệ xử.

Theo sau ngự liễn là cung nữ thái giám, sau cung nữ thái giám là bách quan văn võ. Cuối cùng mới là một trăm linh tám kị binh.

Quốc kì Đại Tùy đỏ chói và long kì đại diện cho hoàng tộc tung bay hai bên ngự liễn. Nhạc công cung kình đi trước ngự liễn vừa đi vừa nổi nhạc.

Thiên hữu hoàng đế Dương Dịch là một người rất kín đáo. Thậm chí có thể nói là hoàng đế kín đáo nhất trong lịch sử Đại Tùy. Suốt mười mấy năm đăng cơ đây là lần đầu iên xuất hành phô trương như vậy. Ngày thường cho dù xuất cung nhân viên đi theo cũng rất đơn giản. Cho nên đây là lần đầu tiên dân chúng được nhìn thấy hoàng đế trong trường hợp này, mỗi người đều có chút kích động.

Xung quanh quảng trường chí ít có mấy vạn dân chúng tụ tập, họ rất quy củ không có bước qua, so với đám đông dày đặc, quảng trường càng trông vắng vẻ. Đợi bệ hạ lên điểm tướng đài xong, tả võ vệ đại quân xuất binh mới từ đằng xa di chuyển đến, vòng ra phía sau quảng trường dừng lại xếp trận hình vuông, nhận kiểm duyệt và chỉ bảo của hoàng đế.

Quan viên lễ bộ vì chuyện này đã bận rộn rất lâu. Đến bây giờ cúng là lúc họ căng thẳng nhất, chỉ sợ xảy ra sơ xuất gì, ai cũng biết nếu là vì sơ xuất làm hỏng đại lệ hôm nay, tuyệt đối không có quả ngọt để ăn. Để không xảy ra tình huống gì bất ngờ, ngay cả Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công cũng đích thân chủ trì sự vụ.

Một viên ngoại lang lễ bộ dẫn theo mấy thủ hạ vội vã chạy chỗ tả vũ vệ, hắn lau lau mồ hôi trên trán nói với tả vũ vệ đại tướng quân Ngu Mãn Lâu:

- Đại tướng quân, đừng trách hạ quan lắm lời, xin hỏi lát nữa đi qua quảng trường, đi thế nào, dừng thế nào, bày trận ra sao đã chuẩn bị xong chưa?

Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu cười cười nói:

- Ngươi cảm thấy bổn đại tướng quân có thể làm hỏng việc hôm nay sao?

Viên ngoại lang vội vàng mỉm cười làm lành nói:

- Hạ quan không có ý đó, chỉ là đến Hoài lão trong lòng cũng không an tâm, đặc biệt phân phó ta đi hỏi lại đại tướng quân.

Ngu Mãn Lâu nói:

- Vậy người trở về nói với Hoài lão, tất cả mọi chuyện đều đã được an bài.

- Dạ.

Viên ngoại lang đáp một tiếng sau đó cáo từ, nhìn đội ngũ hùng tráng trong lòng không khỏi cảm khái. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều nhân mã tụ cùng một chỗ như vậy, quân uy lẫm liệt khiến hắn nảy sinh cảm giác mình rất nhỏ bé.

Sau khi cáo từ hắn quay trở lại chỗ Hoài Thu Công bẩm báo, mặc dù mới là tháng hai thời tiết còn lạnh, nhưng y phục trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Tìm một nơi không có người ngồi xuống thở hồng hộc, cánh tay vươn vai còn chưa kịp giãn ra hết, sau lưng đột nhiên có người ghì chặt cổ hắn, một con dao găm nhỏ quét qua cổ hắn, máu phụt một tiếng lập tức phun ra,

Rất nhanh, thi thể của hắn bị người ta kéo đi. Không lâu sau, một người mặc quan phục viên ngoại lang giống y hệt hắn dẫm theo mấy tùy tùng từ nơi hắn lười biếng đi ra, rất nhanh hòa vào trong đám quan viên đang bận rộn chuẩn bị. Không ai phát hiện, sai dịch Lễ bộ hôm nay dường như có thêm không ít gương mặt mới.

Đoàn ca vũ của Hồng Tụ Chiêu tự nhiên là được quan viên Lễ bộ chỉ huy phân công sân khấu. Trong mười mấy sân khấu xếp hàng ngang trước điểm tướng đài, sân khấu của Hồng Tụ Chiêu nằm ở vị trí chính giữa. Không thể nghi ngờ, địa vị thủ lĩnh của đoàn ca vũ Hồng Tụ Chiêu không người nào có thể lay động.

Mấy quan viên Lễ bộ trẻ tuổi chỉ huy người của đoàn ca vũ dừng lại bên cạnh sân khấu của họ, hôm nay đối với các cô nương trong đoàn ca vũ mà nói tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một. Bọn họ chưa từng có biểu diễn trên một sân khấu ngoài trời như thế này, hơn nữa một trong những khan giả còn là đương kim hoàng đế. Lúc này dân chúng xung quanh chỉ e đã đạt lên đến mười vạn người, cùng rất nhiều quan lại quyền quý. Nhất là các cô nương của đoàn ca vũ khác, đều đang âm thầm tỉ thí với người của Hồng Tụ Chiêu. Cho dù không đấu lại, cũng hi vọng có thể được một số đại nhân vật chú ý.

Kết cục tốt nhất của những ca nữ vũ nữ này chính là được làm tiểu thiếp của một đại nhân vật nào đó. Cho nên hôm nay họ đều trang điểm xinh đẹp, trong lòng thầm nghĩ, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể được bệ hạ nhìn trúng tuyển vào cung.

Các nàng tự nhiên cũng không phát hiện, ánh mắt của những quan viên Lễ bộ kia, đều đang hướng đến điểm tướng đài đối diện.

Ngự liễn của hoàng đế dừng lại bên ngoài quảng trường, thời điểm hoàng đế trang phục rực rỡ bước xuống liễn xa, vẫy tay với dân chúng. Nụ cười trên miệng hắn rất mê người, đó là một nam nhân hấp dẫn nắm giữ quyền lợi tối cao trong thiên hạ. Hắn là hoàng đế Đại Tùy, cũng là người có quyền thế nhất Trung Nguyên. Ngoại trừ Mông Nguyên, hoàng đế của những quốc gia khác nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ quân thần.

Dưới sự dẫn đường của thái giám cầm bút ngự thư phòng Tô Bất Úy, hoàng đế sải bước đi về phía điểm điểm tướng đài. Bách quan dựa theo văn võ phẩm cấp chia thành hai hàng, đứng ở trái phải điểm tướng đài. Còn quý tộc huyết thống hoàng tộc và các trọng thần triều đình, thì đi theo hoàng đế lên điểm tướng đài.

Trên điểm tướng đài, long ỷ tượng trưng hoàng quyền bày ngay ngắn chính giữa.

Dựa theo phẩm cẩm tôn ti, hai người ngồi gần hoàng đế nhất, bên trái là Di Thân Vương Dương Dận, bên phải là viện trưởng Diễn Võ Viện Chu Bán Xuyên. Không biết vì sao, Di Thân Vương và Chu viện trưởng vẫn chưa đến, hoàng đế đi lên điểm tướng đài dường như cũng không quan tâm, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn chiếc ghế bên trái long ỷ một cái, khóe miệng hơi nhếch.

Trước khi ngồi xuống long ỷ, hoàng đế giơ tay ấn ấn hai cái, tiếng hoan hô của dân chúng lập tức dừng, quảng trường không dưới mười vạn người, trở nên thập phần yên tĩnh.

Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công tự mình chủ trì đại lễ hôm nay tiến lên phía trước, bẩm báo thứ tự chương trình hôm nay với hoàng đế, hoàng đế gật gật, ra hiệu có thể bắt đầu.

Hoài Thu Công nói một câu tuân chỉ, sau đó đi đến trước điểm tướng đài cao giọng hô lớn:

- Đại lễ bắt đầu!

Lời này vừa xuất, một quan viên lễ bộ đứng ở trên cao lập tức vung vẩy cờ xí trong tay. Trên con đường phía Bắc quảng trường liên tục có quan viên lễ bộ giống như tiếp sức vung vẩy cờ xí, rất nhanh, đại tướng quân Ngu Mãn Lâu nhìn thấy cờ xí vung vẩy, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay chỉ về phía trước.

- Xuất phát, thể hiện tinh thần của Tả vũ vệ!

Khởi hành đầu tiên là ba ngàn kị binh, tiếng vó ngựa đạp trên nền đá xanh phát ra thanh âm dày đặc mà liền mạch, giống như tiếng hạt mưa gõ lên lá sen. Ba ngàn kị binh, số lượng không nhiều, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được loại khí thế quân đội nổi trống mà đi đó. Ba ngàn nhân mã, men theo đường cái tiến lên, đứng ở phía trước căn bản không nhìn thấy kị đuôi đôi hình. Kỵ binh khởi hành, theo sát phía sau là đại đội bộ binh một ngàn người một phương đội tiến lên phía trước.

Tả vũ vệ thuộc thiên tử lục quân, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nếu để bốn vạn đại quân xếp hàng hành quân, vòng ra phía sau quảng trường sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Cho nên để rút gọn thời gian đại đễ, chỉ có ba ngàn kị binh và năm ngàn bộ binh tham gia vào lần kiểm duyệt này, đại bộ phận nhân mã, đã ra khỏi thành chờ đợi.

Hoàng đế nhìn thấy đội ngũ kị binh dần dần xuất hiện trong tầm mắt, sắc mặt bình thản. Nhưng người khác tuyệt đối không biết, trong tay áo, hai nắm đấm của hắn đã bắt đầu siết chặt.

Theo quy trình, thời điểm vào sân đội ngũ sẽ không đi qua trước mặt hoàng đế, sau khi đội ngũ tuyên thệ xuất thành, mới đi qua con đường lớn trước mặt hoàng đế, chờ hoàng đế kiểm duyệt, cho nên kị binh tiến vào từ phía bên kia quảng trường, vòng nửa vòng lớn sau đó mới tiến vào quảng trường, xếp hàng trên quảng trường, bộ binh cũng vậy.

Thời điểm binh sĩ của tả vũ vệ xuất hiện, dân chúng đứng xem nhất thời bộc phát ra một trận hoan hô. Dân chúng thành Trường An muốn xem đại quân xuất hành không phải chuyện dễ, bởi vì Đại Tùy từ lúc dựng nước đến nay chưa từng bị quân đội quốc gia khác uy hiếp đến Trường An. Nếu kẻ địch lần này không phải là người Mông Nguyên, e là hoàng đế cũng không điều động thiên tử lục quân xuất chinh.

Dân chúng hoan hô đinh tai nhức óc, nhìn thấy tả vũ vệ quân tư hùng tráng, tất cả bọn họ đều sôi trào. Một cỗ cảm giác kiêu ngạo phát sinh từ trong lòng, lập tức lan khắp toàn thân.

Một lão giả tóc bạc trắng xóa kích động đến có chút run rẩy, ông kéo người bạn đời bên cạnh mình run rẩy nói:

- Nhìn thấy chưa! Nhìn thấy chưa! Đây chính là hùng binh Đại Tùy của chúng ta! Năm xưa tôi cũng thuộc vào Tả vũ vệ, từng làm qua lữ suất! Tôi nói đại đội nhân mã cho dù đi qua cũng mang theo sát khí mà bà không tin, bà xem, bà xem… Trường sóc (giáo dài) như rừng, hoành đao như biển!

Bạn đời của ông đã rụng hết răng cửa, nói chuyện có chút không được lưu loát:

- Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi… Ai nói tôi không tin, tôi biết thời trẻ ông chính là anh hùng. Không cần ông nói, nhìn thấy những binh sĩ hai chân tôi tự nhiên đã nhũn ra rồi.

Lão giả kiêu ngạo nói:

- Đó là đương nhiên, mỗi một quân nhân Đại Tùy đều là anh hùng.

Ông chỉ vào đội ngũ giới thiệu với bạn đời:

- Bà có nhìn thấy binh khí trong tay kị binh không, đó chính là trường sóc, trường sóc kị binh dùng thông thường đều được chế tạo từ nguyên liệu tổng hợp, tính bền cực tốt. Còn trường sóc bộ binh sử dụng, đại bộ phận đều là giáo cứng. Bà có nhìn thấy cung sau lưng họ không, cũng là khác nhau đấy. Cung của kị binh nhỏ hơn bộ binh một chút, nhưng tốc độ bắn nhanh hơn, còn cung của bộ binh thì sức mạnh lớn hơn, tầm bắn xa hơn…

Nói đến đây, lão giả đột nhiên dừng lại. Cũng không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên nhíu nhíu mày.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Diễn Võ Viện, lúc này sắc trời vừa mới sáng, nghi trượng của hoàng đế vẫn chưa xuất cung, bởi vì dân chúng đều đã hướng đến quảng trường, cho nên đường phố càng thêm yên tĩnh. Từ trên xe ngựa nhảy xuống mấy đạo nhân, đỡ một đạo nhẫn già hơn đi xuống, sau khi thanh toán tiền xe, chậm rãi hướng về phía cửa chính Diễn Võ Viện.

Đúng lúc này, cửa chính Diễn Võ Viện đột nhiên mở ra.

Giáo thụ Ngôn Khanh và một giáo thụ khác tên Mẫn Hư hai người sánh vai đi ra, lúc họ nhìn thấy mấy đạo nhân này sắc mặt đặc biệt nghiêm nghị.

Trước Tàng Thư Lâu của Diễn Võ Viện.

Chu viện trưởng đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá phía trước Tàng Thư Lâu, xuất thần nhìn tàn cục của bàn cờ trước mặt. Hắn dường như đang nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, mày nhíu có chút sâu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người thản nhiên nói với hắn:

- Một mình chơi cờ nhàm chán, chi bằng ta ngươi làm một ván với nhau?

Chu viện trưởng ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, gật gật đầu ngữ khí bình thản nói:

- Ngươi miễn cưỡng đủ tư cách, ngồi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status