Tranh bá Thiên hạ

Chương 276-1: Ta muốn làm Đại thần quan ((1))

Phủ Di Thân Vương

Lão già đứng trên mặt sông kia, một tay chống thuyền lớn, khiến thuyền lớn không thể di chuyển được nữa. Một tay chỉ về phía Tiêu chân nhân cách đó một dặm. Tiêu chân nhân cũng không thể cử động được nữa.

Sau khi ngăn cản thuyền lớn, con sông bị ông ta chia làm hai nửa dần khôi phục lại bình thường. Mà thân hình của lão già cũng theo dòng nước trồi lên. Dưới chân ông ta là một cành liễu xanh tươi. Nhưng cành liễu giống như một con thuyền nhẹ chở lão già đung đưa theo sóng nước vậy. Lão già thu hồi ánh mắt khỏi Tiêu chân nhân. Sau đó vung ống tay áo lên. Ầm một tiếng, con sông phía sau ông ta nổ tung. Nước sông dâng cao. Có không ít con cá chép cũng bị hất tung lên trời.

Cái phất tay của ông ta khiến cho thuyền lớn dần lui về phía sau. Mà lão già thì khiến cho con thuyền phải đi ngược dòng.

Tình cảnh này khiến cho người nào cũng há hốc miệng. Hiện tại bọn họ mới thực sự hiểu được câu “Sức người là vô tận”. Nếu không có ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng có thể dựa vào sức một người cắt đôi dòng sông, có thể ngăn cả cả một con thuyền lớn xuất phát. Thậm chí có thể khiến cho con thuyền này đi ngược dòng. Mà người này chỉ giẫm lên một cành liễu nhỏ bằng ngón tay.

Di Thân Vương đứng ở đầu thuyền, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả tờ giấy. Y cúi đầu nhìn lão già kia, trong ánh mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Sau một lúc lâu, y ngồi thẳng dậy, kêu lên giống như bị điên, ra lệnh cho giáp sĩ bắn chết lão già kia. Nhưng cho dù cự ly rất gần, tên nỏ mạnh mẽ cũng không thể tới gần được lão già. Mũi tên đi được nửa đường thì văng ra giống như chạm vào một bức tường vô hình vậy.

Di Thân Vương lại kêu lên ra lệnh cho nhóm chèo thuyền chèo nhanh hơn. Nhưng hơn trăm mái chèo ở hai bên thuyền một mực vung vẩy, hầu như chẳng có tác dụng gì.

Di Thân Vương bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ khí lực của mình bay đi hết. Y suy sụp ngồi xuống boong thuyền, không biết làm sao. Y vốn không phải là người dễ dàng chịu thua. Nhưng ở trước mặt một người vốn không thuộc về nhân loại như lão già này, dù y không cam lòng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thuyền lớn mới rời khỏi đại viện Vương phủ lại bị đẩy từ từ về. Lão già kia chỉ thản nhiên nhìn, mái chèo hai bên thuyền lớn và bốn cánh quạt đều đứt rời, bị cắt rất gọn gàng. Kể cả thân thuyền cứng rắn cũng đột nhiên xuất hiện vết kiếm. Theo sát sau đó, thuyền lớn như không chịu được tải trọng, kẽo kẹt một tiếng, một bên mép thuyền bỗng nứt ra một lỗ hổng cực lớn. Nước sông ngay lập tức tràn vào thuyền.

Giáp sĩ và thuyền phu trên thuyền bắt đầu kêu lên tuyệt vọng. Bọn họ muốn nhảy xuống khỏi thuyền lớn, nhưng đám người La Úy Nhiên đã chạy tới, làm sao có thể buông tha cho bọn họ? Liên nỏ trong tay đại nội thị vệ bắt đầu phát uy. Mấy chục thuộc hạ của Di Thân Vương rơi vào dòng sông trong nháy mắt bị bắn chết.

Những người còn lại bắt đầu la lớn đầu hàng. La Úy Nhiên xua tay ra lệnh ngừng bắt.

Thuyền lớn đã bị nước tràn vào, từ từ chìm xuống sông. Nhưng nước sông không đủ để làm thuyền lớn bị đắm. Người trên lâu thuyền đều quỳ xuống, binh tướng vứt binh khí sang một bên, không dám phản kháng. Di Thân Vương đang hồn bay phách lạc đột ngột bật dậy, cầm lấy một thanh hoành đao vung vẩy như điên.

- Trẫm mới là chân mệnh thiên tử, các ngươi đều quỳ xuống cho trẫm!

Y vừa gào thét vừa vung đao:

- Các ngươi quỳ hết xuống, trẫm liền tha tội chết cho các ngươi!

Y kéo một người một giáp sĩ, quát ầm lên:

- Ngươi đi, đi giết hết những người đó cho trẫm, trẫm phong ngươi làm Vạn Hộ Hậu, không…trẫm phong ngươi làm Quốc Công, làm Vương gia!

Giáp sĩ này hoảng sợ nhìn y, đẩy y một cái rồi lảo đảo chạy đi. Di Thân Vương đuổi theo sau, vung đao chém vào lưng giáp sĩ kia:

- Kẻ nào phản bội trẫm, đều phải chết không tử tế, chết không tử tế được! Những kẻ hèn mọn các ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra trẫm mới là Chí Tôn của Đại Tùy sao? Dương Dịch tính là cái gì? Y chỉ là một tên phế vật ngu ngốc mà thôi!

- Các ngươi cầm đao kiếm lên cho trẫm, giết, giết, giết hết đám loạn thần tặc tử. Thái hậu…đúng! Thái hậu đang chờ trẫm tiến cung!

Vài người đại tu hành bảo vệ bên cạnh y, nhìn lão già chậm rãi đi lên bờ kia, lại nhìn đám người La Úy Nhiên, nhìn Di Thân Vương đã rơi vào điên cuồng, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Một người trong đó thở dài bất đắc dĩ, xoay người bay vút ra ngoài. Vài người khác cũng thoáng nhìn nhau, rời đi theo.

Mấy người này có tu vị không tầm thường. Nguyên bản trông cậy vào đi theo Di Thân Vương tạo phản, có thể đạt được tiền đồ tươi sáng. Hiện tại xem ra chỉ như hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi. Mà khách giang hồ như bọn họ đâu có thứ gọi là trung thành tuyệt đối, nên cũng sẽ không chịu chết với Di Thân Vương. Lúc xoay người rời đi, bọn họ không có một tia áy náy nào.

Nhưng, bọn họ căn bản không rời đi được.

Mấy người này tuy không biết tu vị cụ thể như thế nào, nhưng tất nhiên đều là khách giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy. Bọn họ vừa mới bay ra khỏi thuyền lớn, thân mình còn đang ở không trung, bỗng nhiên cứng lại. Theo sau đó, từng người từng người bị chém làm hai nửa. Vết chém thẳng tắm, giống như bọn họ bay lên không trung thì đụng phải một sợi dây thép vô hình vậy, bị đứt lìa người.

Mấy vị đại tu hành không biết danh tính này, có lẽ có địa vị cực cao trên giang hồ. Nhưng hôm nay, lại chết một cách đơn giản và không minh bạch.

Lão già cầm cành liễu trong tay, thu hồi ánh mắt, khẽ nhếch miệng, lẩm bẩm nói:

- Hiện tại mới chạy, chẳng phải là quá chậm sao?

Mà lúc này, Tiêu chân nhân, người đánh chết Võ Đang Khang Tú ở Diễn Vũ Viện, chỉ còn lộ ra cái đầu và hai cánh tay ở bên ngoài. Hai cánh tay của ông ta vẫn giơ lên, dường như đang cố sức chống cự. Nhưng thân thể của ông ta vẫn còn đang rơi xuống. Có lẽ qua một lát sau, cả đầu của ông ta cũng bị chôn xuống.

Lão già thản nhiên liếc nhìn Tiêu chân nhân một cái, không để ý tới ánh mắt e ngại và cầu xin của Tiêu chân nhân.

Ông ta thực sự quá già rồi, cho dù là đi đường cũng có chút cố hết sức. Dọc theo bờ sông, ông ta đi tới gần Tiêu chân nhân. Dù chỉ cách chừng ba mươi mét, ông ta cũng phải đi mất mười phút mới tới. Cứ đi được vài bước, lại dừng lại nghỉ một lát. Mà nhìn ánh mắt của ông ta cũng biết, không phải là ông ta giả vờ suy yếu già nua.

- Ngươi ấy à…

Đi tới gần Tiêu chân nhân, lão già cố sức vịn cái cây, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiêu chân nhân, thở dài nói:

- Chính là lòng tham quá lớn, cuối cùng quên cả bản thân là ai. Ngươi cho rằng mình đã đứng ở một nơi rất cao, cao tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ thế giới…ta nhổ vào…ta có cao hơn ngươi không? Ngay cả ta đều không thấy rõ lắm một người cách ta ba mét, ngươi có thể thấy rõ cái rắm? Hoàng Đế…không dễ làm như vậy đâu.

Miệng không ngừng tràn ra máu, Tiêu chân nhân cắn rắng nói ra vài chữ:

- Con…chưa từng nghĩ tới…muốn làm Hoàng Đế chó má gì đó.

Lão già nhìn cành liễu trong tay, tùy ý vung một cái, áp lực lên người Tiêu chân nhân chợt biến mất.

- Ngươi muốn Đạo tông của ngươi uy phong như Phật tông, điều này đúng. Nhưng cách làm của ngươi sai rồi.

Lão già cười cười, không nói gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status