Tranh bá Thiên hạ

Chương 306: Rốt cuộc ngươi là ai

- Sao…sao ngươi lại ở chỗ này!

Lúc này vẻ mặt của Lục Âu như nhìn thấy ác quỷ. Lúc y nhìn thấy người tới không ngờ lại là Phương Giải, sự tuyệt vọng và sợ hãi lan toản khắp người y. Những gì trong mộng đẹp cũng không sót lại chút gì. Y muốn đứng dậy, thì phát hiện hai chân của mình như nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Lục Âu sợ hãi tới như vậy. Ký ức Phương Giải đập nát tay trái của y vẫn còn mọc rễ trong đầu y. Rất nhiều đêm y bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng đó. Trong ác mộng là đầy hình ảnh máu tanh.

Trước đó y chỉ ức hiếp người khác, chứ chưa từng bị ai ức hiếp qua.

Cho nên Phương Giải tạo cho Lục Âu một ấn tượng rất sâu. Vừa nhìn thấy nụ cười ác nghiệt mà xa lạ của Phương Giải, Lục Âu cơ hồ hít thở không thông.

- Không phải ngươi đang uống rượu với Quận Thủ sao…ngươi tới nơi này làm gì?

Lục Âu chống tay lui về phía sau, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

- Mấy câu hỏi này thật ngu ngốc…

Phương Giải đeo cung ra đằng sau. Năm mũi tên liên tiếp giết năm lão binh tinh nhuệ. Xạ thuật tinh tế như vậy, là nhờ hắn không ngừng khổ luyện. Phải biết rằng lúc ở cuộc thi Diễn Vũ Viện, xạ thật của Phương Giải đã khiến cho người ta rung động rồi. Lúc đầu ở Phan Cố, theo quân Tùy giết mã tặc, Phương Giải cơ hồ chưa từng giao thủ chính diện với mã tặc. Mà thường là núp ở trong bóng tối, dựa vào tiễn pháp chuẩn xác giúp đỡ đồng đội giết địch. Đương nhiên, lúc đó Phương Giải không thể không núp trong bóng tối. Bởi vì thực của hắn còn yếu.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Âu, hắn cảm thấy mình như là người hành quyết.

- Nếu ta đoán không sai, ngươi có ý định trở về Ung Châu tìm chủ tử của ngươi tố khố phải không?

- Không…không phải!

Lục Âu lắp bắp trả lời:

- Ta chỉ là muốn về nhà sớm để tĩnh dưỡng mà thôi. Với lại ta cũng không muốn trông thấy ngươi…cho nên ta mới phải rời đi trước. Tốc độ của đội ngũ quá chậm, không có lợi cho thương thế của ta, cho nên ta mới không thể không làm vậy. Diệp tướng quân…Diệp tướng quân biết việc này!

- Lý do thứ hai là lời nói thật.

Phương Giải gật đầu:

- Phải nói rằng, sự chịu đựng của ngươi đã vượt qua sự tưởng tượng của ta. Dọc theo đường đi, ta cố ý giả bộ như xem thường ngươi. Nhưng vẫn có thể chịu đựng được gần một tháng tra tấn thì đúng là không dễ dàng. Về sau ta lại nghĩ, nhất định ngươi đang chờ tới lúc gần Trường Giang thì rời đi. Bởi vì một khi ngươi lên thuyền, sẽ không ai có thể ngăn cản được ngươi. Ta nói đúng hay không?

- Ta không thể không bội phục ngươi. Lúc đầu ta tưởng ngươi chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi. Dần dần ta phát hiện hóa ra ngươi là người có lòng dạ sâu đậm. Nhưng chính vì như vậy, ta không thể không đuổi theo ngươi…

Phương Giải cảm thán một tiếng.

Sắc mặt của Lục Âu càng trở nên khó nhìn. Y giãy dụa đứng lên, lại không nhịn được run rẩy:

- Ngươi nên biết, mưu sát một vị tướng biên quân Ngũ Phẩm sẽ gặp phải hậu quả gì. Cho dù ngươi là tâm phúc của bệ hạ cũng đừng hòng vi phạm pháp luật! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là khâm sai thì muốn làm gì thì làm. Ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt!

Phương Giải không nhịn được cười rộ lên:

- Ta thích nhất cảnh nhân vật phản diện nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt. Cảnh đó tạo cảm giác rất thú vị. Nếu đổi thành nhân vật chính phái nói như vậy, nghe có vẻ làm kiêu, buồn nôn.

- Còn gì để nói nữa không?

Phương Giải khẽ cười nói:

- Nói thêm vài lời, có lễ ta nhất thời vui vẻ mà tha cho ngươi một mạng.

- Chớ khinh người quá đáng.

Lục Âu run rẩy, giận dữ hét lên.

- Đúng vậy a…mấy việc khinh người quá đáng không phải đều là tài năng của người xấu đó sao? Người tốt thì có ý chí rộng lớn, dùng cái tâm chính trực ấm áp để bao dung tội ác trên thế giới này. Cho dù người xấu giết rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện xấu, chỉ cần bỏ đao xuống, một lòng hướng thiện. Thì dưới tình huống bình thường, người tốt đều làm ra việc khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ, chính là tha thứ người xấu…Phì…đây là kịch bản mà ta thấy chối tai nhất.

Phương Giải lắc đầu:

- Nếu ta thực sự là một người tốt, nói không chừng ta cũng làm như vậy…đáng tiếc, là ta không phải. Từ nhỏ tới lớn ta vẫn muốn làm người xấu, làm cái kẻ mà không việc ác nào là không làm. Lúc đầu ta tưởng rằng sẽ rất khó. Về sau mới phát hiện, làm người xấu dễ hơn người tốt nhiều.

Hắn vừa nói vừa đi về phía trước:

- Dọc theo con đường này, ta không ngừng dùng thái độ khinh bỉ muốn bức ngươi rời đi. Việc trì hoãn hành trình tất nhiên là có nguyên nhân khác. Nhưng cũng có một phần là để khiến ngươi không nhịn được. Ngươi nên biết, lúc ở Hồng Tụ Chiêu, nếu không phải Diệp Cận Nam kịp thời tới, thì ngươi đã là người chết rồi. Nhưng không ai may mắn cả đời được, đúng không?

Sự sợ hãi trong lòng Lục Âu càng ngày càng lớn. Lúc y không thể chịu được sự tuyệt vọng mà Phương Giải tạo ra cho y, y gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực tung ra một quyền đánh về phía khuôn mặt của Phương Giải.

- Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!

Y rít gào tức giận, trong mắt hiện tơ máu.

Bịch một tiếng, nắm đấm của Phương Giải đụng vào nắm đấm của Lục Âu. Cánh tay phải của Lục Âu lập tức bị chấn động. Tiếng xương vỡ vụn có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ sau một lát, cánh tay của Lục Âu liền buông xuống, không nhấc lên được. Không biết đã bị gãy bao nhiêu cái xương.

Lúc y ở trạng thái tốt nhất còn không phải là đối thủ của Phương Giải. Huống chi ở tình trạng như bây giờ.

- Phản kháng làm gì nữa…

Phương Giải đạp vào ngực Lục Âu, khiến Lục Âu ngã xuống đất.

- Ngươi càng phản kháng càng không có lợi cho ngươi. Kỳ thực ta không phải là người quá cứng rắn…ngươi cũng không cần phải cầu ta. Chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề. Nếu ngươi trả lời tốt, có lẽ tâm tình của ta cũng tốt theo. Ngươi có biết người tốt làm việc tốt giống người xấu lớn làm việc xấu ở điểm nào nhất không? Chính là bọn họ đều vui vẻ. Khiến ta vui vẻ, thì ngươi mới có lợi.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn sác trời, giọng điệu ôn hòa nói:

- Thời gian của ta không nhiều lắm. Trước khi trời tối phải trở về La thành rồi. Cho nên ta hy vọng ngươi quý trọng cơ hội. Đợi lúc ta phải trở về mà ngươi chưa cho ta một câu trả lời hợp ý, vậy thì ta chỉ còn cách đào hố chôn ngươi thôi.

- Ngươi…ngươi muốn biết chuyện gì?

Lục Âu run rẩy hỏi.





Phương Giải nhìn xung quanh, sau đó xách Lục Âu lên chạy vào trong rừng, tìm một chỗ bí ẩn tùy tiện ném y sang một bên.

Phương Giải ngồi lên một tảng đá, nhìn Lục Âu hỏi:

- Hai bên đã biết tính nhau, cho nên cũng đừng mưu đồ cái gì…Ta chỉ có vài vấn đề cần hỏi thôi. Ngươi thành thật trả lời. Ta sẽ suy xét xem có nên tha cho ngươi hay không.

- Ta làm sao biết ngươi sẽ không giết ta?

Lục Âu hỏi.

Phương Giải nói:

- Nói thật cho ngươi biết cũng không sao. Lần này ta tới Ung Châu là phụng mật chỉ của bệ hạ, âm thầm điều tra Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu có ý mưu nghịch hay không. Chắc ngươi rõ ràng hơi ai khác. Với địa vị của La Diệu ở Ung Châu, điều tra y không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho nên ta cần sự giúp đỡ, nhất là từ những người bên cạnh La Diệu.

- Ngươi có thể hoài nghi lời nói của ta, cái này là tùy ngươi thôi. Nhưng không may rằng ngươi chỉ có hai sự lựa chọn. Một là tin ta, sau đó giúp ta. Sau khi chuyện này thành công, triều đình tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Tuy ngươi đã bị ta phế đi một bàn tay. Nhưng cũng không trở ngại cho ngươi lập công với bệ hạ rồi thăng quan phát tài. Đương nhiên, làm như vậy có rủi ro cao. Bởi vì nếu La Diệu biết, ngươi chắc chắn phải chết.

- Thứ hai, ngươi không tin ta…vậy thì ngươi sẽ chết ngay bây giờ.

Phương Giải nhún vai nói:

- Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với ngươi. Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng. Tuy La Diệu đối xử với ngươi không tệ, nhưng hiện tại ngươi đã gần như là phế nhân. Cho dù ngươi ở lại Tả Tiền Vệ, chẳng lẽ còn có được tiền đồ tươi sáng sao? Còn giúp ta thì khác. Bệ hạ chưa từng keo kiệt với những người có công và trung thành. Ta bất quả chỉ có chút công lao trong vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương mà thôi, nhưng bệ hạ đã phong thưởng ta làm Nhất Đẳng Hương Tử, Ngũ Phẩm tướng quân rồi…Ngươi từ thân binh lên làm tướng quân Ngũ Phẩm mất bao nhiêu năm? Trải qua bao nhiêu trận chiến? Giết qua bao nhiêu ngươi? Đã trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh?

Phương Giải nhìn Lục Âu, nói:

- Nếu không phải ta mang theo thành ý nói chuyện với ngươi, thì ngươi đã sớm chết rồi. Mà sở dĩ ta giết những kẻ đi theo ngươi kia, chính là không muốn để cho người khác biết ngươi từng nói chuyện với ta. Chỉ cần ngươi trả lời hết những vấn đề của ta. Ta sẽ phái người đưa ngươi về Trường An. Cho dù bàn tay của La Diệu có dài hơn nữa, cũng không dám làm xằng làm bậy ở đế đô.

- Ta còn bố trí hiện trường để mọi người tưởng rằng ngươi đã chết. Tùy tiện giết một người cho đủ sáu thi thể. Sau đó đập nát mặt. Cho dù muốn phân biệt được cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Phương Giải nói:

- Ta đã đưa ra đủ thành ý. Có tin hay không là do ngươi quyết định.

- Ta…

Sắc mặt của Lục Âu biến ảo không ngừng, dường như trong lòng đang giãy dụa kịch liệt. Ở Tả Tiền Vệ, La Diệu có được quyền uy tuyệt đối, thậm chí có quyền uy tuyệt đối ở cả Tây Nam. Bảo người Tây Nam, bảo người Tả Tiền Vệ phản bội La Diệu, thì không phải là chuyện dễ dàng gì. Bóng dáng của La Diệu đã mọc thâm căn cố đế trong lòng mỗi người Tả Tiền Vệ rồi.

- Ta vẫn không tin ngươi sẽ bỏ qua ta…đừng cho rằng ta không biết ngươi tính toán cái gì. Sau khi moi hết thông tin từ ta, sẽ lập tức giết ta phải không?

Lục Âu run rẩy hỏi Phương Giải.

Phương Giải bất đắc dĩ lắc đầu:

- Vậy được rồi, hiện tại ta đỡ phải tìm một người hao hao người để chết thay cho ngươi.

Y rút một thanh dao găm từ trong túi da ra, đứng dậy chậm rãi đi về hướng Lục Âu.

Thân hình Lục Âu run kịch liệt. Y vừa lùi đằng sau vừa nói:

- Để cho ta suy nghĩ một lát, đừng giết ta!

- Ta cho ngươi thời gian và cơ hội.

Phương Giải vuốt vuốt thay dao găm trong tay, bước chân vẫn không ngừng:

- Là chính ngươi không tin mình có cơ hội sống sót. Một khi đã như vậy, ta cần gì lãng phí thời gian. Sau khi tới Tây Nam, ta không tin không tìm được người khác. Mấy thứ như quan to, chức tước, tiền tài vẫn có thể đả động được không ít người.

Hắn giơ thanh dao găm lên, phản xạ ánh sáng chói mắt.

- Đại tướng quân tuyệt không có phản tâm.

Lục Âu bỗng nhiên quát:

- Ta theo Đại tướng quân nhiều năm, chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe Đại tướng quân có tính toán như vậy. Đại tướng quân vì Đại Tùy mà bảo vệ Tây Nam, tận tâm tận tụy. Ta không rõ vì sao bệ hạ lại tự nhiên hoài nghi ngài ấy! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Tả Tiền Vệ bọn ta không có ai muốn mưu nghịch!

- Thật không?

Phương Giải ngồi xổm xuống trước mặt Lục Âu, hỏi.

- Chắc chắn!

Lục Âu vội vàng nói:

- Đại tướng quân chưa từng có tâm tư như vậy!

Phương Giải hừ lạnh một tiếng:

- Vậy vì sao Đại tướng quân của các ngươi thường xuyên có liên hệ vớ Phật tông của Mông Nguyên?

- À!

Lục Âu kinh hô một tiếng theo bản năng. Không tự chủ được lui về đằng sau.

- Làm…làm sao ngươi biết…

Phương Giải cười lạnh:

- Nếu không nắm giữ nguồn tin nào đó, thì bệ hạ sẽ vô duyên vô cớ phái người âm thầm điều tra một vị Đại tướng quân có nhiều công lao với đất nước không? Ngươi nên hậu quả khi làm như vậy. Rất có khả năng sẽ bức một vị Đại tướng quân phải phản quốc…Nhưng ta vẫn tới, chứng tỏ điều gì?

- Quả thực…quả thực Đại tướng quân có gặp người trong Phật tông hai lần. Nhưng việc này không liên quan gì tới chuyện mưu nghịch. Nghe nói là người của Phật tông muốn tới Tây Nam truyền giáo. Cho nên mới tới thăm hỏi Đại tướng quân!

- Không sao.

Phương Giải cười cười nói:

- Chỉ cần bí mật gặp gỡ người của Phật tông, cũng đủ cho La Diệu phải tự vào kinh giải thích với bệ hạ. Hơn nữa….theo ta được biết, trong phủ La Diệu còn có Vu sư của người Man. Đây cũng là một trọng tội.

Đồng tử của Lục Âu đột nhiên co rút lại. Trong nháy mắt sắc mặt xám như tro tàn.

- Rốt cuộc…ngươi là ai? Sao…sao ngươi biết được nhiều như vậy?

Hiện tại, y thực sự sợ hãi.

Phương Giải giống như một ác ma không gì không biết. Khiến sự chống cự của y phá thành mảnh nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status