Tranh bá Thiên hạ

Chương 338-1: Dã tâm ((1))

Lúc Phương Giải từ Hòa Hưng Lâu trở về, trên đường cái đã không có một bóng người. Mặt trăng treo cao, ánh trăng sáng ngời. Ánh trắng khiến ban đêm không còn đáng sợ. Lẳng lặng đi một mình trên đường cái, giẫm lên ánh trăng kéo ra một cái bóng thật dài

Hòa Hưng Lâu cách chỗ ở của hắn cũng không xa, đi bộ năm phút là tới nơi. Mà hiện tại ở huyện An Lai có ít nhất bốn nghìn tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ. Phương Giải căn bản không cần mang theo tùy tùng. Trừ khi người hắn muốn giết chính là La Diệu.

Những lời Lạc Thu nói trong bữa tiệc hôm nay kỳ thực có ý tứ rất rõ ràng. Y đang thay La Diệu làm thuyết khách. Lúc trước tiên đế phái Lạc Thu tới Bình Thương Đạo cũng là vì y làm việc điềm đạm, chắc chắn, biết rõ nặng nhẹ. Nhưng hiện tại Phương Giải có lý do để tin tưởng, một khi La Diệu tạo phản, Lạc Thu chưa hẳn đứng về phía triều đình.

Mười mấy năm đủ để thay đổi một người.

Phương Giải vừa đi vừa nghĩ tới những lời hôm nay Lạc Thu nói. Từng câu từng chữ của y đều khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh.

Nếu được Đại tướng quân chỉ điểm, thì tu hành của ngươi sẽ tăng mạnh.

Những lời này phát đi phát lại trong đầu Phương Giải. Khiến cho hắn có chút buồn rầu. Hắn vốn cho rằng mình là người có thể chịu được hấp dẫn. Nhưng hiện tại mới phát hiện, lòng tham của con người có đôi khi là không khống chế nổi. Ở thời đại này, làm một quan lớn còn không bằng làm một vị cao thủ tuyệt thế.

Đang lúc Phương Giải sắp tới cửa, thì hắn chợt nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau.

Phương Giải dừng lại quay đầu nhìn. Thì thấy nam tử tản ra khí thế lãnh ngạo dưới ánh trăng kia.

- Đại tướng quân còn chưa nghỉ ngơi à?

Phương Giải chắp tay hỏi.

La Diệu nhìn nhìn Phương Giải, dưới ánh trăng, ánh mắt của y khiến cho Phương Giải không được thoải mái, giống như mình trần trụi trước mặt y vậy.

- Sau khi trở về suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một số việc nói rõ ràng ra vẫn hơn.

La Diệu bình thản nói:

- Ta là quân nhân, nên không thích mấy thứ quanh co.

- Vậy ta bồi Đại tướng quân đi dạo một lát?

Phương Giải khẽ cười nói.

La Diệu gật đầu:

- Tốt.

Nói xong câu đó, y dẫn dầu đi về phía trước. Phương Giải thì đi sau cách y hai bước, không nhanh không chậm. Hai người đều khoanh tay mà đi. Nhìn bộ dáng có vài phần tương tự. Tòa thành trì không lớn này đóng đều là binh lính của Tả Tiền Vệ. Thỉnh thoảng có thể trông thấy binh lính tuần tra đi qua đi lại. Mỗi khi gặp được đội tuần tra, Phương Giải đều nghe thấy những binh lính kia hô một tiếng Đại tướng quân, đều nghe thấy được sự tôn kính phát ra từ phế phủ của bọn họ.

- Từ khi ngươi tới Ung Châu, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

Phương Giải không tin lời này của La Diệu. Bởi vì ánh mắt của La Diệu nhìn hắn một mực rất khác thường. Phương Giải không hiểu về La Diệu, cho nên không biết lúc bình thường vị Đại tướng quân Tả Vũ Vệ này cư xử ra sao. Nhưng Phương Giải có thể cảm giác được, lời nói và cử chỉ của La Diệu, có sự chênh lệch lớn với cái vị vô tình và lãnh ngạo mà mọi người đồn thổi kia.

- Vâng.

Phương Giải gật đầu.

- Nhưng ta rất thưởng thức ngươi.

La Diệu tiếp tục nói:

- Ta hứng thú với ngươi từ lúc tin ngươi đứng đầu cuộc thi Diễn Vũ Viện truyền tới Ung Châu…Ngươi và tiểu tử Tạ gia kia đã giao thủ, còn đánh thắng y.

- Tạ Phù Diêu hạ thủ lưu tình, còn chưa dốc hết toàn lực.

Phương Giải thành thật trả lời.

- Ngươi không hiểu về tu hành, trời sinh có thể chất yếu kém…Mà tiểu tử Tạ gia kia lại là tài tử nổi danh Giang Nam. Lúc mười tuổi tu vị đã có tiến bộ rồi. Lão quái vật của núi Võ Đang chọn y làm đệ tử quan môn. Tuy xuống núi truyền nghệ là Lưu Tuệ Chính, nhưng lão quái vật kia vẫn chỉ điểm y một hai. Cho nên dù tiểu tử Tạ gia kia hạ thủ lưu tình, thì biểu hiện của ngươi vẫn đủ để cho người ta hai mắt tỏa sáng.

- Cảm ơn Đại tướng quân đã khen.

- Đây là lời nói thật, không phải là khen.

La Diệu thản nhiên nói:

- Ta chưa bao giờ dối trá khen bất kỳ người nào, cho dù ngươi có là khâm sai đi nữa.

Y đứng lại, quay đầu nhìn Phương Giải, hỏi:

- Vì sao ngươi cứ bảo trì khoảng cách hai bước? Ngươi cảm thấy ở khoảng cách này, ngươi có thể thoát thân sao?

Phương Giải nao nao, lập tức cười đáp:

- Thói quen mà thôi.

La Diệu ừ một tiếng:

- Đây là một thói quen tốt.

- Cảm ơn.

- Trả lời ta ba vấn đề, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt.

La Diệu ngồi xuống bậc thang của một đại hộ, chỉ chỉ bên cạnh ý bảo Phương Giải ngồi xuống. Phương Giải không chối từ, rất tự nhiên ngồi xuống.

- Đại tướng quân muốn hỏi điều gì?

- Thứ nhất…bệ hạ thấy thế nào với hôn sự này?

Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, mới nghiêm túc đáp:

- Dường như bệ hạ không muốn gả Trưởng Công chúa cho Thiếu tướng quân. Đầu tiên là vì Tây Nam cách thành Trường An xa xôi, mà Trưởng Công chúa lại là đứa con gái bệ hạ thương yêu nhất. Thứ hai là vì…là vì bệ hạ ít nhiều biết được chuyện của Thiếu tướng quân, cho nên bệ hạ không yên tâm cho lắm.

- Thứ ba là gì?

La Diệu hỏi.

- Không có thứ ba.

Phương Giải lắc đầu.

La Diệu cười cười:

- Có, nhưng chỉ là ngươi không dám nói ra mà thôi. Lý do quan trọng nhất mà bệ hạ phái ngươi tới, chính là vì chuyện ở Tây Bắc. Chuyện ở Tây Bắc không giấu diếm được mọi người…bệ hạ không tin tưởng ta, bệ hạ sợ ta thừa dịp Tây Bắc hỗn loạn cũng đi theo quấy rối. Ngươi tới đây, chẳng qua là bệ hạ mượn hôn sự của Trưởng Công chúa để phái ngươi tới điều tra ta mà thôi.

Phương Giải cười khổ một tiếng, không đáp.

- Vấn đề thứ hai…

La Diệu dường như không muốn tiếp tục giằng ở vấn đề này. Y đã biết những chuyện mình cần biết.

- Tiêu Nhất Cửu chưa chết?

Phương Giải không ngờ La Diệu lại hỏi câu này cho nên hơi sửng sốt:

- Lúc hạ quan rời khỏi kinh thành, ông ta còn chưa chết. Tuy nhiên tội của ông ta nặng như vậy, chắc là không sống được lâu. Bệ hạ đang chờ ngày Hình Bộ kết án, sẽ xử trí ông ta và Di Thân Vương.

Có điều Phương Giải không biết, sở dĩ Tiêu chân nhân không lập tức xử trảm, là vì Hoàng Đế muốn thử phản ứng của Vạn Tinh Thần. Nếu lập tức giết Tiêu Nhất Cửu, sợ rằng Vạn Tinh Thần sẽ có hành động gì đó. Dù sao người kia…thật quá cường đại.

La Diệu lắc đầu:

- Người như Tiêu Nhất Cửu, nếu muốn giết thì nên giết sớm đi. Chỉ sợ chuyện này…bệ hạ có thâm ý khác.

Phương Giải không biết rằng La Diệu hỏi vậy cũng chỉ là tò mò mà thôi. Cho nên vấn đề này nhanh chóng chấm dứt.

- Vấn đề thứ ba…nếu ta thành tâm mời ngươi, liệu ngươi có nguyện ý ở lại Tả Tiền Vệ làm việc hay không? Nếu ta dâng tấu chương, chắc bệ hạ sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của ta. Ngươi suy nghĩ vấn đề này một cách kỹ càng. Bởi vì đây là một cơ hội khó được với ngươi.

La Diệu nói:

- Không phải ta kiêu ngạo, nhưng ngươi nên hiểu rằng, hiện tại người có thể chỉ điểm ngươi tu hành, chỉ có mình ta mà thôi.

Đây là…một sự hấp dẫn mà Phương Giải khó có thể kháng cự được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status