Tranh bá Thiên hạ

Chương 338-2: Dã tâm ((2))

- Không thể.

Phương Giải lấy cái tẩu từ trong túi ra, hít sâu một hơi:

- Có lẽ Đại tướng quân sẽ cảm thấy hạ quan không biết điều. Trên thực chính bản thân hạ quan cũng cảm thấy cự tuyệt như vậy có chút ngu ngốc. Không ai hiểu rõ thân thể của hạ quan hơn chính mình. Cho nên hạ quan biết ngài nói thật lòng. Ở lại Tả Tiền Vệ, hạ quan có thể phá vỡ gông cùm mà mãi tới giờ hạ quan vẫn chưa thể phá được…Nhưng…dù vậy, hạ quan vẫn không thể lưu lại.

La Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:

- Lý do?

Phương Giải phun ra một làn khói đậm đặc. Dưới ánh trắng, trông hắn giống như một yêu nguyệt phun ra nuốt vào tinh hoa của nhật nguyệt vậy.

- Hạ quan gia nhập quân đội là muốn cầm hoành đao, ngồi trên lưng ngựa lao tới chiến trường giết địch…nếu ở lại Ung Châu…xin Đại tướng quân thứ cho hạ quan nói thẳng. Vậy thì kẻ thù mà hạ quan phải đối mặt sẽ không phải là kẻ thù mà hạ quan muốn đối mặt. Hạ quan sinh sống ở Phan Cố ba năm. Ba năm này là thời gian yên ổn nhất của hạ quan. Thời gian yên ổn đó khắc ghi vào trong lòng hạ quan, tới nỗi hạ quan vẫn còn nhớ kỹ tên tất cả mọi người ở đó. Binh lính biên quân và dân chúng nơi đó cộng lại có khoảng ba nghìn người. Hạ quan không nhớ lầm bất kỳ một người nào.

- Nhưng bọn họ chết rồi.

Phương Giải vuốt vuốt cái mũi có chút chua xót:

- Nếu cái chết của bọn họ liên quan tới hạ quan…vậy thì hạ quan phải quay về Phan Cố để chuộc tội. Nếu cái chết của bọn họ không liên quan gì tới hạ quan, vậy thì hạ quan phải trở lại Phan Cố để báo thù.

La Diệu thản nhiên nói:

- Ngươi không giống như là một người dễ kích động.

Phương Giải cười nói:

- Có đôi khi, kích động không phải là người.

Cái câu nhàm chán này của Phương Giải làm cho La Diệu cười cười:

- Chắc ngươi biết không ít chuyện của ta. Bởi vì ta biết ngươi sẽ không tới Ung Châu mà nếu không nắm được tin tức gì. Lúc trước ta bị người ta đánh nát Khí Hải, may mắn không chết, nhưng ta sống không bằng chết. Nhớ ngày đó ta định buông tay, thì có người nói với ta như vầy…Trong lòng có cố chấp, thì mới có thành tựu. Nếu lúc trước ta không nghe được câu này, nói không chừng hiện tại ta đã là một bộ xương khô hoặc là một phế nhân.

- Trong lòng ngươi cũng có chấp niệm.

La Diệu nói:

- Điều này rất tốt, tính tình của ngươi rất giống ta…Quân nhân tất nhiên có tâm huyết của quân nhân. Gây thương tổn tới bằng hữu của mình, lúc đó bất lực, không có nghĩa là về sau sẽ quên đi. Đợi khi mình có đủ năng lực, vậy thì chẳng lẽ mình còn để cho kẻ gây thương tổn tới bằng hữu mình tự do tự tại mà sống?

Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải liền rung động. Hắn nhớ tới dân chúng Phan Cố. Từng khuôn mặt không chỉ hiện qua một lần trong đầu hắn. Hơn nữa chưa bao giờ mơ hồ.

- Nam nhân lập chí báo thù là một việc rất gian khổ, nhưng cũng rất đáng để kiêu ngạo. Ta sẽ không ngăn cản ngươi.

La Diệu cầm lấy cái tẩu trong tay Phương Giải, hít sâu một hơi:

- Thuốc ngon như vậy…có phải tới từ Nam Yến?

- Vâng…là Hàng Thông Thiên Hạ vận chuyển từ Nam Yến bán tới thành Trường An.

Phương Giải trả lời.

La Diệu ừ một tiếng:

- Nhưng chẳn lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, ngươi ở lại Tả Tiền Vệ không hề xung đột với việc báo thù của ngươi sao?

- À?

Phương Giải có chút kinh ngạc, dường như không tin vào tai mình.

- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì.

La Diệu chậm rãi phun ra một ngụm khói, thoạt nhìn còn yêu nghiệt hơn cả Phương Giải:

- Không chỉ là ngươi, chỉ sợ cả bệ hạ và rất nhiều người đều cho rằng ta là kẻ bất trung. Cuối cùng sẽ làm ra chuyện xin lỗi triều đình Đại Tùy. Nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lý. Ta nắm trong tay trọng binh, trấn thủ một phương. Trời cao Hoàng Đế xa, nơi này là địa bàn của ta. Nhưng…hai mươi năm trước, lúc ta mới thủ Ung Châu, trong triều đình đã có người khăng khăng một mực nói rằng ta sẽ phản. Giờ đã qua hai mươi năm rồi, vì sao ta không phản?

Y hỏi Phương Giải, nhưng Phương Giải không biết trả lời như thế nào. Phương Giải thật không ngờ La Diệu lại nói chuyện đó ra một cách trực tiếp như vậy. Cũng không hề kiêng dè gì.

- Bởi vì ta chưa từng nghĩ tới việc phản bội.

La Diệu hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thổi ra, dường như đang phát tiết bất mãn trong lòng.

- Ta và mọi người trong Tả Tiền Vệ cho tới giờ chưa bao giờ có ý niệm tạo phản trong đầu. Ngươi có thể không tin. Nhưng ta không cần phải giải thích cho ngươi cái gì. Tương lai sách sử sẽ viết rõ ràng, tạm gác lại để cho hậu nhân bình luận đi…Sở dĩ ta giả bộ như không biết việc Tây Bắc chiến bại, là vì bệ hạ không muốn cho ta biết. Mà ta đang đợi bệ hạ triệu tập. Nếu bệ hạ nói một câu bảo ta dẫn binh tới Tây Bắc bình định….ta sẽ lập tức mặc giáp lên ngựa!

La Diệu ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao:

- Ung Châu có bốn mươi vạn binh mã, nhiều gấp đôi so với con số đưa cho triều đình. Đây là một trong lý do mà đám triều thần ngu ngốc hoài nghi ta. Cũng là một trong những lý do bệ hạ nghi ngờ ta. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết. Đợi tới lúc bệ hạ cần ta, bốn mươi vạn quân này sẽ không thiếu một người đứng trước mặt bệ hạ, rồi theo phương hướng mà ngón tay bệ hạ chỉ, quyết không lùi bước xông về phía trước.

- Cho nên, mặc dù ngươi ở lại Tả Tiền Vệ, cũng có thể tới Tây Bắc giết Mông Nguyên, giết phản quân.

Phương Giải trầm mặc một lúc, mới lắc đầu nghiêm túc nói:

- Đại tướng quân tin tưởng vào bản thân, nhưng người khác không tin vào ngài. Cho nên bệ hạ sẽ không dễ dàng điều động binh mã của Tả Vũ Vệ. Hạ quan là người theo đuổi cuộc sống thoải mái. Mà việc thứ nhất để cho mình thoải mái…chính là không ép mình làm những việc mình không muốn.

- Đa tạ Đại tướng quân nâng đỡ, nhưng hạ quan không thể lưu lại.

Lời của hắn rất nhẹ, nhưng như đinh đóng cột.

- Vậy thì thật là đáng tiếc…

La Diệu than một tiếng, đứng dậy nói:

- Ngươi nói chuyện rất thành thật, làm ta cũng cao hứng.

- Đại tướng quân cũng rất thành thật. Nếu hạ quan cao hứng, vậy thì bệ hạ nhất định cũng rất cao hứng.

La Diệu cười cười:

- Ta sẽ không bức bách ngươi. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ.

Y chậm rãi bước đi. Đi được bốn năm bước thì bỗng nhiên đứng lại.

- Ta biết ngươi là một thiếu niên có dã tâm, nhưng không ngờ dã tâm lại lớn như vậy…Tả Tiền Vệ có bốn mươi vạn đại quân, cũng không chứa nổi.

Nghe những lời này, sắc mặt của Phương Giải không chút biến hóa nào. Chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng của nam nhân lãnh ngạo kia. Mà lúc nói những lời này, La Diệu cũng không quay đầu lại.

- Nam nhân tất nhiên phải có dã tâm. Nam nhân không có dã tâm thì chẳng khác nào một con heo.

La Diệu cười cười, bước chân nhanh hơn.

Phương Giải không thích cảm giác này. Thật giống như trên người mình có bao nhiêu vết sẹo đều bị người thấy rõ ràng. Lời của La Diệu tạo cho hắn xúc động rất lớn. Tuy ngay cả hắn đều không biết mình không đáp ứng ở lại Tả Tiền Vệ có vì dã tâm của mình lớn hay không. Hắn vẫn cho rằng mình là một lãng khách coi trọng tính mạng của mình. Chứ không dám nhìn thẳng rằng, tâm của mình đang trở thành một cái cây càng ngày càng khỏe mạnh.

Hắn nhìn cái tẩu mà La Diệu đặt trên bậc thang. Trầm mặc một lúc, liền đập nát cái tẩu đó.

- Tham vọng trong lòng mới tính là dã tâm, tham vọng đọng ở miệng chỉ là ngu ngốc mà thôi.

Hắn thì thào một câu, đứng dậy đi về chỗ ở.

Ngay lúc hắn đi được vài bước, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đã đón ở đằng xa. Phương Giải không cảm thấy bất ngờ, mà chỉ cảm thấy ấm áp. Hai nàng biết mình không phải là đối thủ của La Diệu, nhưng vẫn đi theo. La Diệu tự nhiên cũng biết hai nàng đứng ở một nơi bí mật gần đó nhưng không vạch trần. Bởi vì y tự tin vào bản thân.

- Trong lòng không thoải mái à?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Phương Giải lắc đầu, bỗng nhiên mỉm cười:

- Có gì mà không thoải mái? Sướng….rất là sướng…

Hắn vươn hai tay, ôm lấy bả vai Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu:

- Có đôi khi giả vờ cũng là một môn nghệ thuật. Muốn moi tin tức từ miệng La Diệu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hắn vừa đi vừa hỏi:

- Ta là ai?

Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn nhau, không biết Phương Giải lại phát bệnh gì.

- Trả lời ta.

- Huynh là Phương Giải.

Mộc Tiểu Yêu trả lời.

Phương Giải cười cười nói:

- Đúng vậy, ta chỉ là Phương Giải mà thôi. Chỉ là một Du Kỵ tướng quân Ngũ Phẩm, ta là gì trong mắt La Diệu? Là cặn bã thôi. Nhất Đẳng Hương Tử trong mắt La Diệu là cái gì? Là cặn bã thôi. Thi Diễn Vũ Viện được chín môn xuất sắc trong đó có năm môn là được Hoàng Đế ban, trong mắt La Diệu là cái gì? Là cặn bã thôi. Trẻ tuổi đã trở thành khâm sai, thay mặt thiên tử tuần tra một phương, ở trong mắt La Diệu là cái gì? Vẫn là cặn bã mà thôi…

Phương Giải vừa đi vừa nói, vừa nói vừa cười.

Cười rất là đắc ý.

- Không hiểu huynh có ý gì.

Trầm Khuynh Phiến khẽ cau mày nói.

- Các nàng nói xem…

Phương Giải cười cười:

- Vì sao La Diệu lại tán gẫu với một kẻ chỉ là cặn bã trong mắt y lâu như vậy? Nếu nói y là một người bằng phẳng, coi trọng nhân tài thì thật là vô nghĩa. Người như vậy sao có thể lãng phí thời gian với một kẻ vô dụng? Với thân phận của y, y có cần biểu lộ cõi lòng với một cặn bã trong mắt y như ta không? Có tất yếu bày tỏ lòng trung thành của mình không? Có tất yếu nhiệt tình mời ta ở lại Tả Tiền Vệ không? Có cần giả bộ yêu tài như mạng mà ngay cả ta cũng thấy mệt mỏi cho y không?

- Người như y thật không thích hợp nói nhiều. Một người ngày thường trầm mặc ít lời bỗng nhiên lại nói nhiều. Một người lạnh lùng, bỗng nhiên lại trở nên hòa ái. Vậy thì chỉ có thể nói lên một điều rằng…Y chột dạ.

Mộc Tiểu Yêu hơi sửng sốt, không nhịn được hỏi:

- Y chột dạ cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status