Tranh bá Thiên hạ

Chương 352: Rối tinh rối mù

Phương Giải nhìn nhìn Thích Nguyên, hít sâu một hơi rồi nói:

- Ý của ngươi là, ta là một trong những Phật tử mà Phật tông các người chọn lúc trước. Nhưng La Diệu không muốn ta trở thành Phật tử, vì thế ra tay phong kín đan điền của ta lại. Cuối cùng các ngươi cho rằng ta không hợp cách nên mới đuổi theo diệt trừ ta?

Thích Nguyên gật đầu:

- Đại khái là như vậy.

Y chỉ xuống chân núi:

- Nếu hận ý trong lòng ngươi quá nồng, ta có thể đi xuống, thay ngươi giết chết con trai độc nhất của La Diệu. Như vậy có thể trả lại cho ngươi một ít những thứ mà ngươi mất trong mười mấy năm qua, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi tới Ung Châu làm gì?

Phương Giải không trả lời Thích Nguyên, mà hỏi một câu.

- Thứ nhất là gặp ngươi, thứ hai là gặp La Diệu.

Phương Giải ừ một tiếng, nói:

- Ngươi đã tới gặp La Diệu rồi, chứng tỏ ngươi có việc cầu y. Cho dù không phải là cầu cũng là thảo luận gì đó. Cho nên ngươi không cần giả vờ giả vịt nói rằng giết La Văn vì ta, ngươi tưởng ta sẽ tin sao? Mặc kệ ngươi muốn La Diệu làm chuyện gì cho Phật tông các ngươi, một khi ngươi giết La Văn rồi, La Diệu sao có thể buông tha cho ngươi? Mặc dù tu vị của ngươi rất cao, nhưng ở Ung Châu này, ngươi không hề có ưu thế nào.

Thích Nguyên ngẩn ra, lập tức cười tự giễu:

- Ta chỉ muốn an ủi ngươi chút mà thôi.

- Nếu như ngươi thực tâm muốn an ủi ta, thì không nên nói mấy thứ đó với ta.

Phương Giải đứng lên, đi tới gần mép vách núi, nhìn xuống dưới, bình thản nói:

- Giữa ta và ngươi không có cảm tình gì để mà đàm luận, ta cũng không có cảm tình gì với Phật tông để mà đàm luận. Ngươi tìm ta, muốn mang ta về, chẳng qua là muốn dạy dỗ ta thành một lá bài tẩy trong tay các ngươi mà thôi. Một khi ta đi theo ngươi trở về, nếu Minh Vương của các ngươi thấy ta không phải là người thích hợp thì sẽ ngay lập tức giết ta, có đúng không?

Thích Nguyên khó hiểu:

- Có cơ hội nhận được kế thừa của Minh Vương tối cao vô thượng, chẳng lẽ ngươi không thấy đây là một việc đáng để thử sao?

- Minh Vương gì đó, không có ý nghĩa gì với ta!

Phương Giải quay đầu nhìn Thích Nguyên, rất nghiêm túc nói:

- Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không nên giả vờ giả vịt ngồi ở chỗ này nói với ta nhiều như vậy. Nếu không phải ngươi kiêng kỵ gì đó, thì đã sớm bắt ta rồi phải không? Trên đường đi ngươi không động thủ. Tới Ung Châu rồi ngươi cũng không động thủ. Ta đoán điều duy nhất khiến ngươi lo lắng chính là La Diệu trả thù.

Phương Giải nói:

- Tuy rằng hiện tại ta vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ta và La Diệu, nhưng nếu y đã an bài tất cả thì hẳn là có nguyên nhân trong đó. Mà ngươi ngồi ở chỗ này muốn thuyết phục ta chứ không phải là trực tiếp mang đi, là vì ngươi không thể đắc tội La Diệu. Cho dù hơn hai mươi năm trước Phật tông các ngươi từng thiếu chút nữa thì giết được y, nhưng hiện tại ngươi không có năng lực để giết y…Không chỉ vì tu vị của y đã mạnh hơn trước, còn vì y là Đại tướng quân của Đại Tùy, trong tay có bốn mươi vạn đại quân.

- Ngươi nói nhiều như vậy, là vì ngươi sợ chọc giận La Diệu. Thứ nhất, là vì ngươi không nắm chắc đối phó được với La Diệu. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất…hiện giờ đại quân của Mông Nguyên đang tập kết ở ba đạo Tây Bắc Đại Tùy. Nếu phản quân không có sự ủng hộ của kỵ binh Mông Nguyên thì sẽ khó mà chống được đại quân của triều đình. Mà quân đội của Mông Nguyên nếu không được ích lợi đủ lớn, thì sẽ không tùy tiện rút về.

- Ở thời điểm nhạy cảm này, các ngươi sẽ không chọc giận La Diệu. Nếu ngươi không chọc giận La Diệu, thì vì duy trì thực lực bản thân, La Diệu chưa hẳn xuất binh giúp đỡ triều đình bình định. Nhưng chọc giận y, tổn thất rất lớn. Dù ngươi là Thiên Tôn của Phật tông cũng không gánh nổi.

Phương Giải gằn từng chữ nói:

- Cho nên, lần này ngươi tới Đại Tùy, việc quan trọng nhất chính là tới Ung Châu gặp mặt La Diệu, bảo y không xuất binh tới Tây Bắc. Mà sở dĩ ngươi tới Trường An trước chứ không đi thẳng tới Ung Châu, tất nhiên cũng không phải vì ta…

Thích Nguyên biến sắc:

- Không phải vì ngươi, ta tới Trường An làm cái gì?

Phương Giải cười nói:

- Trước đó có một vị Thiên Tôn Phật tông chết ở Trường An, tin tức này sẽ không truyền tới Đại Tuyết Sơn trong một sớm một chiều. Từ lúc Trí Tuệ chết tới giờ đã hơn một năm, tính toán thì cũng là vừa lúc. Trí Tuệ chết rồi, bất kể các ngươi muốn y chết hay không, thì các ngươi vẫn phải tới Trường An một chuyến để xác định. Cho nên đừng lấy lý do là vì ta để khiến ta động tâm. Ta không phải kẻ ngu.

Thích Nguyên trầm mặc, nhìn Phương Giải thật lâu, không nói gì.

Phương Giải nói:

- Dựa vào những lời ngươi vừa nói, từ hai mươi năm trước Minh Vương đã có thể dự cảm được có một ngày mình đi tong, như vậy bắt đầu tình toán từ lúc đuổi giết ta cũng đã mười bảy năm rồi. Trong mười bảy năm này, cho dù Phật tông của các ngươi gặp đại nạn, thì làm gì có chuyện vẫn chưa thể xác định ra Phật tử hợp cách? Không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này ở núi Đại Tuyết Sơn khẳng định đã có một vị Phật tử như lời ngươi nói, đi chân trần giẫm lên hoa tươi của vạn dân kính ngưỡng, lúc ngồi xuống có thiếu nữ thanh xuân sẵn sàng làm bồ đoàn.

- Mỗi ngày y ngồi ở dưới đài giảng kinh trong Đại Luân Tự nghe Minh Vương của các ngươi dạy bảo. Địa vị thậm chí còn cao hơn cả ngươi…Mà ngươi tìm ta, chỉ có hai khả năng.

Phương Giải nói:

- Thứ nhất, ngươi cảm thấy thể chất của ta có thể đấu với vị Phật tử hiện giờ một trận. Mà một khi ngươi mang ta về, mà ta chiếm thế thượng phong, thì Phật tử kia chắc chắn phải chết. Mà ngươi coi như lập công lớn với Minh Vương. Còn nếu như ta không bằng Phật tử kia, thì các ngươi sẽ lập tức giết chết ta, mà ngươi cũng không tổn thất cái gì. Còn được ca ngợi vì làm việc tỉ mỉ, cẩn thận.

- Thứ hai, ngươi muốn dẫn ta đi, căn bản không liên quan gì tới Minh Vương và Phật tử kia…Tuy ta ít tiếp xúc với người Phật tông, nhưng không có nghĩa là ta không biết gì về các ngươi. Ở Trường An có một người Tùy tên là Phương Hận Thủy bị Trí Tuệ bắt đi, về sau y chết ở trong tay ta…Tính toán thì ngươi cũng đã già rồi, Minh Vương cần truyền thừa, chẳng lẽ ngươi không cần?

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Thích Nguyên rốt cuộc trở nên khó coi.





Phương Giải nói:

- Ngươi thực sự không nên nói với ta nhiều như vậy, nhất là không nên để ta biết rằng La Diệu để ý tới ta. Bằng không ta đã không có dũng khí nói ra những lời này với ngươi. Chính vì ta biết ngươi kiêng kị La Diệu, không dám đắc tới với y, cho nên ta biết rằng ngươi sẽ không giết ta. Một khi đã như vậy, ngươi lấy gì để uy hiếp ta?

Thích Nguyên trầm mặc một lúc, rồi nói:

- Phần lớn những lời ngươi nói là đúng. Ta tới Trường An đúng là để xác định cái chết của Trí Tuệ. Sau đó tới Ung Châu quả thực là không muốn La Diệu nhúng tay vào chuyện ở Tây Bắc. Ngươi cũng phải là nhân vật quá quan trọng đến mức không thể thay thế được. Bởi vì trên Đại Tuyết Sơn quả thực đã có một vị Phật tử. Luận về thể chất, không hề thua kém ngươi.

Cũng không biết vì sao, sắc mặt của y càng ngày càng khó coi. Một màu đỏ quỷ dì dần dần nổi lên trên mặt y. Sau đó khí tức của y dần trở nên rối loạn.

- Ta phải đi.

Y bỗng nhiên nói ra mấy chữ này, sau đó xoay người:

- Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Nếu ngươi muốn biết thân phận của mình thì có thể tới hỏi La Diệu, nếu La Diệu đồng ý nói với ngươi.

Nói xong câu đó, y thả người từ vách đá cao trăm mét xuống. Ở giữa không trung, ống tay áo rộng thùng thình của Tây Nam mở ra giống như một đôi cánh. Phương Giải nhìn y bay đi giống như một con chim rồi biến mất.

Đợi khi Thích Nguyên biến mất không thấy nữa, Phương Giải mới không duy trì được, đặt mông ngồi xuống.

Hắn nói nhiều như vậy, chính là muốn kéo dài thời gian.

Hắn không xác định Thích Nguyên sẽ ra tay giết hắn hay không. Cũng không xác định ba người Trác Bố Y có thể tìm thấy hắn hay không. Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc phán đoán của mình. Trước khi tới Ung Châu, hắn đã nói qua với Trác Bố Y, cũng không phải là không biết gì về Thích Nguyên. Bởi vì bọn họ đã biết Thích Nguyên vì một lý do nào đó mà không thể thiếu nữ nhân. Cứ trong một khoản thời gian là phải tìm nữ nhân để giải phóng. Phương Giải cố ý kéo dài, chính là đang đợi thời khắc này.

Hắn thành công, nhưng trong lòng hắn cũng không thoải mái gì.

Lời của Thích Nguyên khiến suy nghĩ trong đầu hắn loạn hết cả lên. Khiến hắn khó mà yên tĩnh lại. Điều Phương Giải để ý nhất, không phải là chuyện Phật tử mà Thích Nguyên nói, mà là giữa hắn và La Diệu rốt cuộc có quan hệ gì. Hiện tại đã xác định người an bài tất cả năm đó chính là La Diệu. Chính y khiến mình trải qua cuộc sống lang thang và nguy hiểm trong mười mấy năm.

Nhưng ở thời điểm mấu chốt Thích Nguyên lại dừng lại, không nói hắn và La Diệu rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Phương Giải biết cho dù hỏi, Thích Nguyên cũng sẽ không nói. Bởi vì tầng quan hệ này nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự lựa chọn của hắn theo như lời Thích Nguyên, lưu lại hay là tới Đại Tuyết Sơn.

Nếu như quan hệ của mình và La Diệu rất gần, vậy thì Thích Nguyên chắc chắn sẽ không nói ra.

Mà hai mươi mấy năm trước, vì sao La Diệu lại bị người của Phật tông đánh cho gần chết? Lúc đó, La Diệu vừa mới giết chết thân nhân của y, bao gồm phụ thân, tiểu thiếp, hai đứa con gái, huynh đệ cùng với cháu họ, tổng cộng là ba mươi hai người. Không lâu sau tiên đế lại đề bạt y…Lại về sau, La Diệu liền trở thành Đại tướng quân Tả Tiền Vệ suất quân xuôi nam.

Nói cách khác, La Diệu chỉ mất một thời gian ngắn liền từ một tên phế nhân trở thành cao thủ tuyệt đình.

Mấy tin tức này không ngừng xuất hiện trong đầu Phương Giải, khiến hắn căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn không ngừng tìm sự liên hệ giữa chúng, nhưng chính vì đây là chuyện liên quan tới bản thân, cho nên hắn khó mà bình tĩnh lại.

Từ cuộc nói chuyện với Thích Nguyên, Phương Giải đoán ra được rất nhiều việc. Những việc này thoạt nhìn không có liên hệ quá nhiều với thân thế của hắn. Chỗ đáng nghi nhất, chính là nhiều năm trước, khi mình mới sinh ra, đã được người của Phật tông chọn làm một trong những Phật tử đưa tới Đại Tuyết Sơn. Nhưng La Diệu vì không muốn mình đi, đã dùng cổ độc phong bế đan điền của hắn lại. Sau đó Phương Giải bắt đầu sống cuộc sống lưu lạc mười mấy năm. Cũng may vì những người có tu vị cao của Phật tông không thể đi được, nên hắn mới thoát chết.

Đương nhiên, lúc ấy Phật tông không quá để ý tới hắn. Dù sao như lời của Thích Nguyên nói, hắn chỉ là một người lựa chọn thất bại mà thôi.

Nghĩ tới đây, Phương Giải bỗng nghĩ tới một việc.

Trí Tuệ đã từng nói hắn là một tác phẩm hoàn mỹ…Nếu tác phẩm hoàn mỹ này là do người nào đó tạo ra, vậy thì vừa rồi Thích Nguyên đã nói dối. Người thừa kế Minh Vương căn bản không phải là lựa chọn ra, mà là tạo ra. Nói cách khác…có lẽ trên thế giới này, có mấy người, thậm chí mấy chuc người giống như Phương Giải, cũng sống cuộc sống như hắn?

Nghĩ tới đây, suy nghĩ trong đầu Phương Giải trở nên rõ ràng hơn.

Mười mấy năm sống lưu lạc có lẽ không chỉ là do La Diệu an bài, mà là còn có liên quan tới Phật tông. Có phải tất cả Phật tử đều phải trải qua kinh nghiệm như vậy không? Để cho bọn họ trải qua mười mấy năm đuổi giết để rèn luyện tâm tính và ý chí của bọn họ. Người bị giết coi như thất bại, mà người sống sót chính là người được chọn?

Do hắn và La Diệu có mối quan hệ không rõ ràng, cho nên La Diệu tìm một nhóm người bảo vệ cho mình. Khiến cho người của Phật tông không thể giết chết được hắn. Căn bản không phải là do cao thủ Phật tông không đi được. Bởi vì đây chỉ là một kiểu thử thách mà thôi. Phật tông không cần xuất động người đại tu hành giết hắn.

Trí Tuệ tới Trường An, nhưng Trí Tuệ tới không phải là để giết hắn.

Chỉ có Trần Nhai!

Nghĩ tới đây, Phương Giải phát hiện mình càng nghĩ càng loạn, loạn tới rối tinh rối mù!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status