Tranh bá Thiên hạ

Chương 353: Có khách tới

Giờ Phương Giải chỉ còn một mình, muốn quay trở lại hang Lộc Hầu đã không còn là việc dễ dàng nữa rồi. Không ai hỗ trợ, hắn rất khó vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau đám giáp sĩ kia. Đang lúc hắn bò xuống vách đá để tới gần cây đại thụ kia, thì hắn bỗng cảm thấy ngọn núi như rung một cái. Hắn lập tức nấp đằng sau cây đại thụ, qua kẽ lá nhìn xuống dưới.

Đám giáp sĩ canh giữ trước cửa hang cũng bị cái rung đó làm cho chú ý. Bọn họ đều quay đầu lại. Ngay một khắc đó, bỗng có đám quỷ dị gì đó dùng tốc độ cực nhanh từ trong động lao ra ngoài. Những con vật này thấp hơn con người một chút, nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt. Phương Giải tránh ở đằng sau cây đại thụ, trơ mắt nhìn đám giáp sĩ kia bị té nhào xuống đất.

Lúc nhìn rõ những con vật kia, đồng tử Phương Giải co lại.

Có khoảng không dưới một trăm con, có thân hình giống như con vượn, nhưng lại có cái đầu giống đầu lộc. Bởi vì cách khá gần, nên Phương Giải có nhìn kỹ và phát hiện cái đầu kia giống sói hơn. Chỉ có điều trên đầu của nó mọc hai cái sừng. Đám động vật thân vượn đầu lộc này lao tới, các giáp sĩ còn chưa kịp phản ứng, đã bị chúng nhào tới rồi. Bọn chúng tấn công như loài sói, rất nhanh vật hai mươi mấy giáp sĩ xuống đất.

Theo sát đó, bọn chúng bắt đầu điên cuồng cắn xé. Bì giáp trên người những giáp sĩ này bị móng vuốt và răng nanh sắc bén của chúng xé rách. Trong tiếng kêu rên, từng miếng thịt bị cắn xuốt. Không bao lâu tất cả đám giáp sĩ đều chết hết. Từ lúc bị tấn công cho tới lúc bị giết chỉ có hai phút. Hai mươi mấy tinh nhuệ được huấn luyện bài bản của Tả Tiền Vệ cứ như vậy chết một cách không rõ ràng.

Sau khi cắn chết người, những con vật kia không dừng lại mà ăn thịt uống máu.

Phương Giải không dám phát ra thanh âm gì, ngay cả hô hấp cũng khống chế lại. Hắn nhìn những giáp sĩ kia bị giết chết, nhìn những con vật quỷ dị kia cắn nuốt cơ thể.

Vừa lúc đó, một tiếng gầm gừ thật lớn vang lên từ trong hang động. Đám thân vượn đầu lộc này nghe thấy tiếng gầm gừ, lập tức yên tĩnh. Chúng rời khỏi những thi thể, nhu thuận giống như mèo, quỳ xuống trước cửa hang động, giống như đang nghênh đón lãnh tụ của mình.

Không lâu một con vật thật lớn khiến Phương Giải phải trợn tròn mắt chậm rãi bò ra ngoài. Đây là một con mãnh thú cao chừng ba mét, có hình dáng không khác với mấy con kia là mấy. Thân vượn, đầu lộc chính xác hơn là đầu sói. Trên đầu mọc một đôi sừng nhọn hoắt.

Mà khiến cho người ta kinh ngạc ở chỗ, chính là người ngồi trên vai của nó.

La Văn!

Khi La Văn nhìn thấy những thi thể lộn xộn kia, không ngờ y cười lên ha hả.

- Bác Xích, quả nhiên ngươi lợi hại hơn cái tên A Mạc Tát bên cạnh phụ thân kia!

Y cười đắc ý nói.

Y vừa dứt lời, một người dùng áo choàng đen che kín đầu đi ra từ hang động. Phía sau y là lão già đeo hộp kiếm, còn có bốn người mặc quần áo giống nhau cũng đi ra.

Những con mãnh thú tương đối nhỏ kia quỳ trước cửa hang, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn con quái vật lớn. Mặc dù cách một đoạn, nhưng Phương Giải vẫn có thể cảm nhận được mùi tanh và sự thô bạo trên người bọn chúng. Hắn rúc người trốn đằng sau cái cây, dùng quy tức đai pháp để phong bế hô hấp.

Hô hấp của hắn càng ngày càng trở nên nhỏ đi, tới cuối cùng gần như là không có. Hắn khống chế quy tức đại pháp để cho mình không rơi vào tình trạng ngủ say, mà vẫn duy trì một ít tỉnh táo. Lúc này Phương Giải giống như là một phần của cây đại thụ. Cho dù người có tu vị rất cao cũng khó mà phát hiện ra được.

- A Mạc Tát bất quá chỉ là một thằng hề mà thôi.

Người mặc áo choàng đen thản nhiên cười:

- Thiếu gia nên biết, lúc trước ta bị Đại tướng quân trục xuất ra khỏi phủ, không phải vì tài nghệ của ta không bằng y, mà là thứ ta biết không mang lại tác dụng gì cho Đại tướng quân. A Mạc Tát giỏi về dùng cổ độc. Mà ta giỏi về nuôi dưỡng cổ độc. Lúc trước tổ tiên của ta sáng tạo ra nhiều mãnh thú trên ngọn núi này, ta bế quan nơi này mười năm, cũng đã có chút thành tựu.

- Có Lang Diện Linh Viên này, còn ai có thể ngăn cản được?

La Văn cười to:

- Bác Xích, trong mười năm này ngươi lập được nhiều công lớn cho ta, tương lai ta tất nhiên sẽ không quên.

Người mặc áo choàng đen hơi cúi người nói:

- Thiếu gia cũng biết ta muốn gì rồi đấy.

La Văn nói:

- Đừng nóng vội, đợi tới thời cơ, ta sẽ bắt A Mạc Tát tới trước mặt ngươi. Năm đó y dùng quỷ kế khiến ngươi bị thương, ta tất nhiên sẽ báo thù cho ngươi. Chỉ có điều ngươi không nên nóng lòng. Hiện tại A Mạc Tát rất được phụ thân coi trọng. Trong khoảng thời gian ngắn khó mà xuống tay được. Cho nên nếu ngươi muốn báo thù, thì tốt nhất giúp ta hoàn thành mục tiêu trước đã.

Y nhìn những con Lang Diện Linh Viên còn nhỏ kia, thở dài:

- Chỉ có điều số lượng vẫn còn quá ít. Nếu có mười ngàn con Lang Diện Linh Viên, chớ nói là Tây Nam, cho dù toàn bộ thiên hạ này có ai ngăn cản được ta? Ở trước mặt Lang Diện Linh Viên, binh lính bình thường căn bản không sức hoàn thủ. Cung tiễn thủ còn chưa kịp bắn trúng đã bị nó cắn chết rồi. Chúng nó chạy nhanh hơn cả chiến mã, linh hoạt như khỉ, quan trọng nhất…là chúng nó nghe lời!

Người mặc áo choàng đen khom người nói:

- Có thể khiến thiếu gia vừa lòng, là vinh quang của ta.

- Bác Xích, ngươi nên đốc thúc thêm một chút.

La Văn nhảy xuống vai con Lang Diện Linh Viên thật lớn, đi tới vỗ vai người mặc áo choàng đen:

- Nếu có thể đề cao sức sinh sản của Lang Diện Linh Viên một chút, thì trong vòng hai năm ta sẽ có một đội quân chừng mười vạn Lang Diện Linh Viên. Tới lúc đó ngươi muốn cái gì chả được, đâu cần ta phải giúp?

- Cảm ơn thiếu gia coi trọng.

Người mặc áo choàng đen khiêm tốn nói.

La Văn cười cười, chỉ về phía trước, nói:

- Đi thôi, dẫn theo Lang Diện Linh Viên của ta ra ngoài đi dạo. Ta rất muốn nhìn xem có dã thú nào của núi Thương Mang này đấu được bảo bối này của ta không?

Trọng Bá thấp giọng hỏi:

- Những giáp sĩ này thì nói thế nào?

La Văn nói:

- Vẫn dùng biện pháp cũ, quay về bảo với phụ thân là người tộc Hột làm. Dù sao phụ thân cũng cần một lý do động binh với người tộc Hột.

- Vâng…

Trọng Bá cúi đầu lên tiếng rồi lui ra đằng sau. La Văn lại nhảy lên vai của con Lang Diện Linh Viên thủ lĩnh kia, cầm cây sáo thổi lên vài tiếng, con Lang Diện Linh Viên này lập tức rít gào xông về phía trước. Hơn trăm con Lang Diện Linh Viên nhỏ hơn đi theo sau, rất nhanh biến mất trong rừng.





Phương Giải đợi cho những người kia rời đi mới dừng quy tức đại pháp, sau đó leo xuống vách đá. Hắn mới đi xuống dưới, liền trông thấy Trác Bố Y, Trần Cáp và Trần Hanh đi ra từ hang động, mặt xám mày tro. Thấy Phương Giải ở ngoài động, Trác Bố Y hơi ngơ ngác:

- Ta còn tưởng rằng ngươi bị nuốt rồi.

Phương Giải xì một tiếng khinh miệt nói:

- Chúng nó nhai sao được ta.

Hiển nhiên tâm tình của Trác Bố Y còn chưa bình phục lại. Nghe Phương Giải nói vậy, bật cười:

- Cũng đúng, nhai ngươi chắc quai hàm cũng chết mỏi.

Y vừa đi vừa nói:

- Mau xuống núi thôi. Lần này đừng nói là có thu hoạch, không chết đã là ông trời chiếu cố rồi. Nếu biết trong hang động kia có những thứ đó, dù dí dao găm sau lưng ta cũng không vào.

Lại nhìn Trần Hanh, Trần Cáp, hai người đã sợ tới sắc mặt trắng bệch.

- Nếu không phải ta phản ứng nhanh, kéo hai người bám lên trên hang động, thì hiện tại ngươi chỉ thấy một đống xương cốt.

Phương Giải nói:

- Có khả năng trộn lẫn cả phân.

Trác Bố Y trừng mắt nhìn hắn:

- Nơi này đúng là tà môn. Đám Vu Sư tộc Hột kia không phải là con người nữa rồi. Xem ra cái tên mặc áo choàng đen đã ở trong hang động này được chục năm, một mực nghiên cứu mấy thứ đó. Nếu những con gọi là Lang Diện Linh Viên kia mà xuống núi, sẽ gây ra tai họa lớn.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- La Văn an bài người ở cái động quỷ quái này khẳng định có mục đích không muốn cho người khác biết…Tám chín phần y không phải là đứa con hiếu thảo.

Trác Bố Y kinh ngạc nói:

- Ý của ngươi là y muốn đoạt binh quyền của cha y?

- Nói vậy cũng không chính xác.

Phương Giải nói:

- Nhưng lúc ta ở bên ngoài nghe thấy y nói với tên Vu Sư kia, trong vòng hai năm phải có được một đội quân chừng mười nghìn con Lang Diện Linh Viên. Mười ngàn con a…vậy thì tương đương với một đội quân có sức chiến đấu vượt trội. Cho dù y không có ý định đoạt quyền, thì có một đội quân như vậy, La Diệu cũng phải nhìn y với con mắt khác.

- Có nhiều gia đình, chỉ cần nhìn vào đứa con là biết bố nó như thế nào.

Trác Bố Y thở dài:

- Nhìn thấy mấy thứ đó, ta không tin La Diệu không có mưu đồ gì.

- Chúng ta nhanh chóng quay về thôi.

Phương Giải nói:

- Không phải là không có thu hoạch. Ít nhất chúng ta biết được mục đích của La Văn khi tới núi Thương Mang này. Nhất định là y nói dối cha y. Bằng không sẽ không có lý do gì y lại sai đám Lang Diện Linh Viên giết chết những giáp sĩ canh giữ bên ngoài. Y dám dấu việc này, chứng tỏ y có tâm tư đoạt quyền. Sau hai năm, nếu y thực sự có một đội quân như vậy, đám tướng lĩnh thủ hạ kia của La Diệu có khả năng sẽ bị buộc phải quy thuận y. Tới lúc đó, tiểu La đá văng lão La khỏi Tây Nam, tự mình là thổ Hoàng Đế!

Bọn họ nhanh chóng đi xuống núi, tốc độ nhanh hơn khi lên núi.

- Bên cạnh La Diệu có một Vu Sư tên là A Mạc Tát, vu thuật rất mạnh. Tên mặc áo choàng đen bên cạnh La Văn kia có cừu oán với A Mạc Tát, chắc lúc trước bị xa lánh. La Văn lợi dụng mâu thuẫn giữa người mặc áo choàng đen với A Mạc Tát, để khiến người mặc áo choàng đen làm việc cho y.

Phương Giải vừa bước đi thật nhanh vừa nói:

- Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này.

- Ngươi muốn tiết lộ chuyện này cho La Diệu?

Trác Bố Y hỏi.

Phương Giải:

- Tiết lộ cũng phải nghĩ ra cách nào đó. Nếu cứ nói thẳng ra thì là một hành động ngu ngốc. Cái tên La Văn kia là một kẻ đáng ghét, nếu ta giúp y bảo vệ bí mật này, y chưa chắc đã cảm ơn ta. Quay về rồi thương lượng tiếp…Không phải có câu rằng, trời mưa rảnh rỗi đánh trẻ con đó sao, huống chi chúng ta là xem người khác đánh trẻ con.

Bốn người đi xuống núi. Lúc lên núi mất gần ba canh giờ, lúc xuống núi chỉ mất có hơn một canh giờ. Tới chỗ giấu ngựa, không hề dừng lại, tiếp tục lên đường đi về.

Hai ngày sau, bọn họ trở về thành Ung Châu.

Phương Giải không nói chuyện Thích Nguyên xuất hiện với Trác Bố Y. Bí mật như vậy không thể nói với bất kỳ ai cũng được. Hắn muốn người khác phân tích giúp mình, nhưng chỉ có thể là Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu.

Về tới nơi, Phương Giải cố ý kéo Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đi tắm. Lúc nằm trong thùng gỗ, hắn mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm.

- Người an bài các nàng bảo vệ ta năm đó, chắc chắn là La Diệu.

Phương Giải dùng khăn nóng lau mặt, thanh âm buồn bã nói:

- Lúc ở núi Thương Mang ta có gặp Thích Nguyên, y nói không ít chuyện về La Diệu với ta.

Sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu hơi thay đổi, thoáng nhìn nhau đợi Phương Giải nói tiếp. Phương Giải kể hết những lời Thích Nguyên đã nói, sắc mặt của hai nàng cũng càng ngày càng khó nhìn.

- Phương Giải, bằng không chúng ta đi thôi.

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc thật lâu, rồi hạ giọng nói:

- Hay là chúng ta trở về Trường An, nếu không tìm một nơi mà không ai tìm được chúng ta.

Trầm Khuynh Phiến không nói gì, nhưng có thể nhìn ra được sự lo lắng trong mắt nàng. Nếu Thích Nguyên nói không sai, vậy thì y sẽ không dễ dàng buông tha Phương Giải mang về Đại Tuyết Sơn. Mà một khi tới Đại Tuyết Sơn rồi, sinh tử của Phương Giải sẽ không thuộc về mình.

- Thích Nguyên còn chưa rời đi, chứng tỏ y và La Diệu còn chưa nhất trí với nhau.

Phương Giải lau nước trên trán, dừng một lát rồi nói tiếp:

- Ta nghĩ…có nên trực tiếp đi gặp La Diệu không, rồi nói rõ mọi việc.

Đúng lúc này, bỗng có người ở bên ngoài gọi hắn. Phương Giải nghiêng tai nghe ngóng, là thanh âm của Trần Hiếu Nho.

- Đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp ngài, nói là cố nhân của ngài…tên Thôi Trung Chấn.

- Không quen!

- Y nói lúc trước từng đi cùng đại nhân tới đế đô, tên thật là Thôi Lược Thương.

Phương Giải hơi sửng sốt, khuôn mặt chất phát ngày đó liền hiện lên trong đầu. Trung Chấn…Cậu ta đã sửa lại tên của mình! Sao cậu ta lại tới Ung Châu nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status