Tranh bá Thiên hạ

Chương 368: Chân tướng (2)

- Sao…sao mẹ ta phải làm như vậy?

La Văn run rẩy hỏi.

Thích Nguyên ngồi trên ghế, hơi híp mắt, dường như đang nhớ lại cái gì đó:

- Đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Những chuyện ta vừa nói, kỳ thật ngươi đã có phán đoán của riêng mình, cũng biết rằng ta nói đều là sự thật. Nếu ngươi muốn biết toàn bộ chân tướng, vậy thì ngươi nhất định phải làm cho ta một việc. Chỉ cần ngươi làm được, vậy thì ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết. Chắc ngươi cũng hiểu, La Diệu và mẫu thân của ngươi sẽ không bao giờ nói chân tướng đó cho ngươi biết.

- Ngươi nói cho ta biết trước đã!

La Văn quát ầm lên.

- Ngươi không có tư cách gì cò kè mặc cả với ta, nói hay không là do ta. Ngươi có muốn biết vì sao cha ngươi lại thờ ơ với ngươi nhiều năm như vậy không? Muốn biết vì sao cha của ngươi sẽ giao tất cả những thứ vốn thuộc về ngươi cho người khác không? Vậy thì hãy làm theo như lời ta nói. Tuy nhiên vì để ngươi tin tưởng ta, ta có thể nói cho ngươi biết trước về chuyện của mẹ ngươi. Về phần cha ngươi đã làm gì, thì về sau ta sẽ nói.

- Qua nhiều năm như vậy dung mạo của mẹ ngươi vẫn không thay đổi nhiều. Thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như thiếu phụ ba mươi. Ngươi có biết vì sao không?

- Ta…không biết.

- Bởi vì bà ta cũng là Vu Sư.

Thích Nguyên bình thản nói:

- Năm đó người nghĩ biện pháp giúp cha ngươi, hay chính là Bác Xích, kẻ đang trốn ở trong hang Lộc Hầu núi Thương Mang, có tư tình với mẹ của ngươi.

- Thúi lắm!

La Văn giận dữ hét lên:

- Không cho phép ngươi nói hươu nói vượn.

- Việc gì ta phải nói dối ngươi?

- Bác Xích nói với ngươi rằng năm đó y bị trục xuất khỏi phủ Đại tướng quân, kỳ thực là y lừa ngươi. Năm đó La Diệu mơ hồ phát hiện Bác Xích và mẹ ngươi có tư tình, nhưng không có chứng cớ. Tuy nhiên ngươi cũng biết tình tình của La Diệu rồi đấy, chuyện như vậy sao y có thể giả vờ như không biết? Y vẫn rất để ý tới mẹ của ngươi, dù đã qua nhiều năm. Cho nên y liền giết Bác Xích. Tuy nhiên Bác Xích là kẻ có lắm thủ đoạn. Biết mình khó lòng thoát chết, trước khi La Diệu giết y, y đã gieo cổ độc vào người mình.

- Một quyền của La Diệu làm đứt tâm mạch của y, nhưng y vẫn dựa vào cổ độc mà sống lại. Nếu ngươi muốn nghiệm chứng lời của ta, rất đơn giản, tim Bác Xích đã không còn đập nữa. Sở dĩ cơ thể của y vẫn như người bình thường, là dựa vào cổ độc trong tim của y phát ra tác dụng. Thủ đoạn này có thể nói là nghịch thiên. Cho dù là Vu Sư A Mạc Tát ở bên cạnh cha ngươi cũng không bằng. Mà lúc đầu người nói cho cha ngươi biết Bác Xích và mẹ ngươi có tư tình, chính là A Mạc Tát.

- Bác Xích được cha ngươi trọng dụng, khiến A Mạc Tát không phục. Vì thế y mật báo với cha ngươi…

- Ta không tin lời ngươi!

La Văn giãy dụa đứng lên, căm tức nhìn Thích Nguyên:

- Ngươi muốn bức ta làm cái gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải bôi xấu mẹ của ta. Nếu ngươi lại nói tiếp như vậy, tuy ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn sẽ liều mạng!

Thích Nguyên cười cười nói:

- Năm đó khi Bác Xích mới thấy mẹ của ngươi, đã bị bà ta hấp dẫn. Lúc ấy mẹ của ngươi đã rất lâu rồi không ở bên cha ngươi. Vì lấy lòng mẹ của ngươi mà Bác Xích dạy cho mẹ của ngươi vu thuật. Sau đó dùng bí pháp bất truyền của tộc Hột gieo trùng cổ vào trong người mẹ ngươi. Chính nhờ trùng cổ này, mà mẹ ngươi mới có thể giữ được dung mạo không thay đổi trong hai mươi năm. Mà bởi vì chuyện mười mấy năm trước, bà ta càng thêm hận cha ngươi. Vì trả thù cha ngươi, bà ta có tư tình với Bác Xích…

Thích Nguyên thở dài:

- Đây là một chuyện xưa khiến cho người ta phải thương cảm, cũng đã thực sự xảy ra. Sau khi mẹ ngươi học được vu thuật, tính cách liền thay đổi. Nói đúng ra bà ta đã không còn là một con người nữa, mà là một yêu ma. Búp bê treo ở khắp tiểu viện kia, đã đủ để chứng minh hết thảy.

Cơ thể của La Văn như quả bóng bị xì hơi, ngồi xụi lơ xuống giường.

Giờ khắc này, y quên cả đau đớn trong người.

- Thế nào?

Thích Nguyên nói:

- Ta vừa mới nói qua, nghe được chuyện xưa này mới có lợi cho ngươi. Ngươi nghe chuyện xưa một cách nhập thần, liên quên đi đau đớn trong đan điền. Đã từng có người nói với ta rằng, muốn quên đi đau đớn trong cơ thể, thì có một biện pháp đơn giản nhất, chính là khiến nơi khác đau đớn hơn….Mặc dù lời này có chút ngu ngốc, nhưng đối với ngươi mà nói, nó rất có hiệu quả. Lòng của ngươi đang đau, cho nên ngươi xem nhẹ nỗi đau thể xác.

Thích Nguyên đứng dậy, đặt chén trà lên bàn:

- Ta phải đi rồi, nhớ kỹ, nếu ngươi muốn biết tất cả, thì nhất định phải làm theo lời ta nói. Hơn nữa những điều ngươi sắp lợi, rất có ích với ngươi. Chỉ cần ta và ngươi liên kết lại, ngươi được thứ mà ngươi muốn, ta được thứ mà ta muốn. Sau đó ta sẽ rời khỏi Ung Châu trở về Đại Tuyết Sơn, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa. Đây là một giao dịch mà hai ta đều có lợi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi.

- Ngươi…ngươi muốn ta làm gì?

- Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng là lần sau khi ta tới tìm ngươi.

Thích Nguyên để một viên thuốc lên bàn:

- Uống nó đi, đau đớn trong cơ thể ngươi sẽ hết. Hai viên thuộc này đủ để thay đổi thể chất của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi tu luyện công pháp của La Diệu chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc. Ta tặng ngươi đại lễ như vậy, hy vọng ngươi cũng trả lại ta một phần đại lễ.

Nói xong câu đó, Thích Nguyên rời khỏi phòng.

Lúc đi ra ngoài, khí tức của y có chút trầm trọng.





Diệp Cận Nam dùng Thiên Lý Nhãn quan sát hoàn cảnh xung quanh, trong lòng có khó hiểu. Hôm qua y đã tự mình kiểm tra con đường này. Y đã ghi lại tất cả những nơi có thể phục kích được. Một người lãnh binh mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú, Phương Giải không thể so sánh được. Không phải là y không biết dùng thủ đoạn, nhưng y sẽ không chủ động tấn công, mà lựa chọn chờ đợi, dẫn theo binh lính đi về phía trước.

Bởi vì y là một trong La Môn Thập Kiệt, mà Phương Giải chỉ là người mới, còn chưa tốt nghiệp Diễn Vũ Viện.

Nếu y thi triển tất cả thủ đoạn để đánh bại Phương Giải, thì thắng vậy sẽ không đẹp. Cuộc so tài này giống như giữa một vị tiền bối thành danh trong giang hồ đã lâu với một thiếu niên mới xuống núi bước chân vào giang hồ. Mặc kệ người thiếu niên dùng toàn lực tấn công, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, mọi người sẽ nói thiếu niên đó có dũng khí có can đảm. Cho dù hắn thua, mọi người vẫn sẽ đánh giá là tuy bại mà vinh…

Còn nếu vị tiền bối giang hồ dùng toàn lực, dùng các loại thủ đoạn đánh bại thiếu niên giang hồ kia, thì tiền bối có thắng, thì cách thân bại danh liệt cũng không xa. Mọi người sẽ nói ông ta ức hếp người khác, sẽ nói ông ta không biết giữ thân phận, chẳng có phong độ gì cả. Tuy rằng ông ta dốc hết toàn lưc để so tài không có gì sai, nhưng vẫn bị lên án.

Hiện tại Diệp Cận Nam chính là đang đối mặt với tình cảnh đó.

Nếu y bị động tiếp chiêu, vậy thì y thắng sẽ là chuyện đương nhiên. Đây là khác biệt. Không cần người khác nói gì, chính y đều nghĩ như vậy. Cho nên nếu y muốn thắng đẹp, thì nhất định phải chờ đợi Phương Giải ra chiêu. Sau đó hóa giải từng chiêu một, khiến Phương Giải tâm phục khẩu phục.

Diệp Cận Nam đã đánh dấu địa hình khu vực này. Tuy năm mươi dặm không tính là dài, nhưng năm mươi dặm cũng đủ để một nghìn hai trăm người thi triể ra. Một tướng quân đủ tư cách không thể không biết lợi dụng địa hình. Có đôi khi chiếm cứ địa hình có lợi, một nghìn hai trăm người có thể phát huỵn sức chiến đấu tương đương với năm nghìn người.

- Báo!

Thám báo cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo, chắp tay nói với Diệp Cận Nam:

- Tướng quân, Phương Giải đã điều động tất cả kỵ binh, chừng một trăm người tăng tốc về hướng rừng trúc. Tất cả bộ binh cũng đã tăng tốc, chạy về hướng chúng ta.

- Lại đi thăm dò!

Diệp Cận Nam khoát tay phân phó.

Thám báo lên tiếng, giục ngựa rời đi.

- Truyền lệnh của ta, dùng trận hình đầu trâu tiến về phía trước.

Y lớn tiếng hạ lệnh, lính liên lạc lập tức thổi kèn. Trận hình đầu trâu là một trong hai mươi mấy trận hình cơ bản của Đại Tùy. Dùng trận hình đầu trâu làm cơ sở, lúc lâm trận có thể làm ra rất nhiều biến hóa. Trận hình này tiến về phía trước, vì đảm bảo ổn định nên tốc độ giảm xuống không ít. Tuy nhiên mục đích của Diệp Cận Nam vốn không phải là cướp cờ, mà là đánh tan đội của Phương Giải.

Hắn biết rằng Phương Giải sẽ không lách qua đội của y để lấy cờ. Lá cờ ở rừng trúc chỉ là mục tiêu mà thôi. Nếu song phương còn chưa phân ra thắng bại, thì không ai được rút lá cờ đó trước.

Cho nên Phương Giải điều động một trăm kỵ binh rời khỏi đội ngũ, khẳng định không phải chạy tới rừng trúc. Mục đích mà Phương Giải làm như vậy, chính là khiến cho y phân tán lực lượng để đi ngăn cản. Một khi lực lượng phân tán, sẽ dính bẫy của Phương Giải.

Cách đó năm dặm.

Thám báo phóng ngựa chạy tới gần Phương Giải, chắp tay nói:

- Tướng quân, Diệp tướng quân không chia đội ra.

Phương Giải gật đầu, trong lòng tự nhủ, Diệp Cận Nam quả nhiên là một tướng tài. Mình điều động một trăm kỵ binh, mục đích chính là phân tán quân lực của Diệp Cận Nam. Nếu mục tiêu của song phương đều là lá cờ, vậy thì chỉ cần chạy hết sức là được, không cần phải đấu đá, ai chạy nhanh hơn thì người đó đoạt được cờ.

Đánh bại đối thủ cướp lấy cờ, mới là mục đích của cuộc so tài này.

- Truyền lệnh cho kỵ binh tới cánh trái đội của Diệp tướng quân, chờ hiệu lệnh của ta.

- Vâng!

Thám báo chắp tay, xoay người rời đi.

- Đi nhanh một chút!

Hắn la lớn:

- Tăng tốc độ để vượt qua đội của Diệp tướng quân. Đối thủ các ngươi chính là Diệp Cận Nam tướng quan đại danh đỉnh đỉnh, quân thứ sáu của y là tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ. Nhưng đừng quên, Sơn Tự Doanh cũng là tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ. Nếu vì e ngại ba chữ Diệp Cận Nam mà các ngươi đã tự thua, vậy thì cả đời này các ngươi cũng không ngóc đầu lên nổi.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn những binh sĩ chạy qua người mình, la lớn:

- Không phải là đánh một trận thôi sao, binh lính của Diệp Cận Nam có hơn các ngươi một cánh tay hay là một thanh đao không? Bọn họ đã đứng chờ ở ngoài thành một canh giờ, thể lực không bằng chúng ta. Chúng ta tăng tốc vượt qua bọn họ, bày trận ở phía trước. Binh lực tương đương, đối phương tấn công, chúng ta phòng ngự, phần thắng rất lớn!

Phương Giải nói không sai, binh lực tương đương, thì bên phòng thủ tất nhiên sẽ chiếm ưu thế lớn hơn.

Diệp Cận Nam nhìn bản đồ trong tay, chỉ về phía trước:

- Mục tiêu của Phương Giải khẳng định là ngọn đồi phía trước. Chỉ cần hắn dẫn binh chiếm lĩnh được ngọn đồi kia trước rồi phòng ngự từ trên cao, chúng ta liền rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.

Một Giáo úy thủ hạ hỏi:

- Tướng quân, vậy chúng ta có cần tăng tốc độ hành quân không?

- Không cần.

Diệp Cận Nam lắc đầu, tuy thản nhiên nhưng đầy tự tin nói:

- Để cho hắn chiếm bãi đất đó, chẳng lẽ ta không đi lên được? Nói cho binh lính, đi chậm thêm chút để khôi phục thể lực.

- Vâng!

Giáo úy đi truyền lệnh, Diệp Cận Nam giục ngựa tới ngọn đồi, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía trước. Cách đó chừng bảy tám dặm là một ngọn đồi lớn. Theo lý thuyết thì ngọn đồi này là một nhánh núi Thương Mang. Nhưng vì rất thấp, chỉ cao có mười thước, nên không tính là núi. Mục tiêu của Phương Giải chính là ngọn đồi đó. Nếu hắn ngăn cản ở đó thì sẽ như một bức tường lấp kín, rất khó vượt qua.

- Báo!

Vừa lúc đó, thám báo lại trở về.

- Tướng quân, kỵ binh của Phương tướng quân đã chạy tới cánh trái, xem chừng là muốn tấn công hai bên cánh của chúng ta.

- Quấy nhiễu ta?

Diệp Cận Nam nhếch miệng, mỉm cười nói:

- Chiến thuật không tệ, suy nghĩ rất chu đáo. Bộ binh gia tốc tiến về phía trước đoạt ngọn đồi, lại phái kỵ binh tinh nhuệ quấy rầy đội của ta, khiến cho ta không gia tốc được. Tuy một trăm kỵ binh không phải là chủ công, nhưng uy lực không hề nhỏ. Nếu mặc kệ nó, nó sẽ như con sói không ngừng cắn vào mông, dựa vào tốc độ của kỵ binh và cưỡi ngựa bắn cung để tiêu hao binh lực. Còn nếu để ý tới nó, bộ binh của Phương Giải sẽ tóm lấy cơ hội bố trí phòng ngự trước.

- Tính kế không tệ, đáng tiếc…ngay từ lúc đầu ta đã không tính toán tranh giành ngọn đồi với ngươi rồi.

Y khoát tay phân phó:

- Lệnh cho đội kỵ binh của chúng ta đi vòng ra đằng sau theo sát kỵ binh của Phương tướng quân. Kế căn đuôi này, ai cũng làm được. Kỵ binh của đối phương xông lên, kỵ binh của chúng ta liền vồ tới. Kỵ binh của đối phương không xông, thì kỵ binh chúng ta cứ đi theo sau.

- Thay đổi trận hình, để thuẫn thủ đi đầu!

Diệp Cận Nam tự tin phân phó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status