Tranh bá Thiên hạ

Chương 379: Thứ này gọi là súng

Tới hiện tại những thứ hỗn loạn trong đầu Phương Giải dần trở nên rõ ràng. Lời kể của Bác Xích như một bàn tay khổng lồ xua đi tất cả mây đen. Trước khi tới núi Thương Mang, Phương Giải thật không ngờ mình lại có thu hoạch lớn như vậy. Tất cả đều tới một cách dễ dàng. Thế nên hắn có chút không thích ứng.

Sau đó chính là cảm giác ghê tởm.

Tuy rằng lúc ở Diễn Vũ Viện, lão đường chủ của Vạn Kiếm Đường, Vạn Tinh Thần đã giúp hắn phun ra hết trùng cổ, nhưng Phương Giải vừa nghĩ tới trong con sâu kia thậm chí có máu của La Vũ, liền không nhịn được buồn nôn. La Diệu điên rồi, vợ của y cũng điên rồi. Hai người điên đó thật sự tin tưởng làm như vậy có thể khiến La Vũ sống lại. Mà không thể nghi ngờ rằng Bác Xích cũng là một kẻ điên. Một đám kẻ điên tụ lại một chỗ, làm ra chuyện điên rồ khiến người ta không thể tưởng tượng ra được.

Vì cho La Vũ sống lại, La Diệu bắt cóc hơn một trăm đứa trẻ. Mà những đứa trẻ kia, sau khi bị Bác Xích và A Mạc Tát giết chết, thì bị Sở thị làm thành búp bê treo trong vườn và trong nhà.

Thật là độc ác.

Phương Giải suýt nữa không nhịn được mà nôn ra ngoài.

Qua lời kể của Bác Xích, cộng thêm lời kể của La Diệu, Phương Giải đã hiểu ra mọi chuyện. La Diệu vì muốn an ủi thê tử, cho nên tìm được một quan tài bằng băng rất kỳ lạ để lưu giữ thi thể của La Vũ. Lúc đó y chỉ muốn bảo tồn thi thể của đứa con trai mà thôi.

Nhưng lúc y lãnh binh tấn công Thương Quốc, phát hiện ra sự thần kỳ của Vu Sư tộc Hột, suy nghĩ của y bắt đầu thay đổi. Y muốn lợi dụng vu thuật để làm cho La Văn sống lại, sau đó không ngừng khai chiến với tộc Hột, bắt đám Vu Sư làm việc cho y. Mà mình căn bản không phải là con của La Diệu, chỉ là một đứa nhỏ không biết bị bắt từ chỗ nào tới. Nhưng La Văn và Sở thị đều tưởng rằng linh hồn của mình là của La Vũ.

Chỉ có Phương Giải biết.

Đứa trẻ kia chết rồi.

Không nói tới một điều vô căn cứ như linh hồn, chỉ nói tới trình độ chữa bệnh của thời này, muốn mổ trái tim của một đứa trẻ mà đứa trẻ đó vẫn còn sống, chính là một việc khó có thể làm được. Cho dù đứa trẻ không chết vì bị mổ, thì cũng chết vì không chống cự được sự ăn mòn mãnh liệt của trùng cổ.

Cho nên đứa trẻ đó chắc chắn đã chết.

Nhưng vào lúc đó, Phương Giải tới.

Hắn nhập vào cơ thể của đứa trẻ kia, khiến cho đứa trẻ vốn mất đi sức sống lần nữa sống lại. Kỳ tích như vậy, càng khiến cho La Diệu và Sở thị tin tưởng chắc chắn rằng con của mình La Vũ đã sống lại.

Đây là chân tướng.

Căn bản mình không có quan hệ gì với La Diệu. Nếu như làm rõ… thì La Diệu còn là kẻ thù đã giết chết một thân thể của hắn. Còn vì sao khi hắn nhập vào đứa trẻ, không còn ý thức cũ của đứa trẻ đó nữa, thì hắn không hiểu. Có lẽ nó vốn như vậy, hoặc là do cổ trùng tác quái.

Đứa trẻ này…

Phương Giải đột nhiên nghĩ tới một việc, đứa trẻ này là do La Diệu tùy tiện phái người bắt được, nhưng lại có thể chất kim cương bất hoại! Nếu như nó không chết…thì tương lai sẽ được người của Phật tông mang về Đại Tuyết Sơn, trở thành người kế thừa của Minh Vương. Mặc dù không bị Phật tông mang đi, thì có lẽ cũng sẽ trở thành một cao thủ tuyệt thế trong chốn giang hồ. Nhưng La Diệu không hề hay biết, cứ như vậy giết chết đứa nhỏ có thể chất kim cương bất hoại…

Mà mình vừa lúc nhập vào thân thể của đứa bé, rồi sống lại…

Đây thật là một việc ly kỳ, nói ra chắc chả ai tin.

- Về sau thì sao?

Phương Giải hít sâu một hơi rồi hỏi.

Dường như Bác Xích cũng đang đắm chìm trong hồi ức, tâm tình vẫn rất kích động. Thế nên trên khuôn mặt tái nhợt của y có chút ửng đỏ:

- Về sau, La Diệu bảo bọn ta làm tiếp một trùng cổ…một trùng cổ có thể áp chết Khí Hải của một người mười lăm năm. Vì vật này, mà ta và A Mạc Tát lại mất một tháng để nuôi dưỡng. Gieo cổ độc là sở trường của A Mạc Tát, ta không bằng y. Cho nên lúc ấy ta chỉ phụ trách tìm kiếm trùng dẫn thích hợp nhất.

- Ở điểm này, A Mạc Tát lại kém xa ta.

Phương Giải ừ một tiếng, nghĩ tới lúc trước trùng cổ ở trong cơ thể mình, không rét mà run. Đám Vu Sư tộc Hột cũng thật quá thần bí và thần kỳ. Thủ đoạn của bọn họ tuy ám muội nhưng quả thực có năng lực rất mạnh. Tuy nhiên từ chuyện La Vũ sống lại có thể nhìn ra được, những người này quá tin tưởng vào vu thuật, cho rằng không có gì là vu thuật không làm được, cho nên có chút điên cuồng. Rõ ràng là một chuyện vô lý, nhưng bọn họ lại thấy nó hoàn toàn có lý.

- Lại về sau.

Bác Xích trầm mặc một lúc nói:

- Vì một chuyện mà ta chọc giận La Diệu, y nổi lên sát tâm với ta. Nhưng ngay từ lúc đầu ta đã phòng bị y rồi. Lúc đó ta đã mơ hồ phát hiện A Mạc Tát muốn động thủ với ta. Cho nên ta đã chuẩn bị từ trước…Vừa rồi ta có nói qua với ngươi, vợ của La Diệu học được cách biến người sống thành cương thi. Tuy trẻ con không chịu được, nhưng ta có thể. Trước khi La Diệu giết ta, ta tự gieo trùng cổ vào người mình. Hắc hắc…chẳng những ta không chết, mà thân thể hiện giờ của ta còn mạnh mẽ hơn, đao thương bất nhập.

Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra.

Sự buồn bực trong lòng tiêu tan không ít. Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rốt cuộc bình tĩnh lại.

Thân thế như vậy khiến hắn rất cảm thán, cũng rất may mắn. Không biết vì sao, Phương Giải cảm thấy mâu thuẫn khi biết mình có liên hệ với La Diệu. Theo hắn, sự cường đại của La Diệu không chỉ vì bản thân y mạnh mẽ, còn vì y có thần kinh thép. Đây thực sự là một kẻ lãnh huyết vô tình trong những thời điểm mấu chốt. Cũng là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Làm con của người như vậy…

Phương Giải thở phào một tiếng, bỗng nhiên mỉm cười.

Cười rất vui sướng.





- Nói cách khác, hiện tại rất có khả năng con của La Diệu là La Vũ còn sống, nhưng không biết là La Diệu giấu ở đâu phải không?

Phương Giải giãn giãn người rồi hỏi.

- Đúng vậy.

Bác Xích gật đầu:

- Đây có coi là chứng cứ phạm tội của La Diệu không?

- Tất nhiên là có!

Phương Giải cười cười:

- Có một chuyện nữa, giờ tên A Mạc Tát kia đang làm gì? Người này có năng lực như thế nào? So với người của tu hành của Đại Tùy thì như thế nào?

- Ngươi muốn tìm y?

Bác Xích hỏi.

- Đúng.

Phương Giải nói:

- Không phải ngươi đã nói rằng, người biết nhiều bí mất nhất của La Diệu chính là y sao. Chỉ cần ta có thể bắt được y, liền tra ra rõ ràng những hành vi phạm tội còn lại của La Diệu. Nếu người này vẫn còn sống, chứng tỏ y đã được La Diệu coi là tâm phúc. Hoàng Đế bệ hạ muốn bắt La Diệu, cuối cùng vẫn phải có vài nhân chứng quan trọng.

- Tên A Mạc Tát kia cũng dễ nhận ra.

Bác Xích nói:

- Trên cánh tay trái của y luôn có một con rắn nhỏ màu vàng cuốn lấy. Con rắn đó độc vô cùng. Cho dù là một con voi bị cắn một phát, đi chưa được mười bước liền mất mạng. Lúc ở La phủ y đều dùng khăn che mặt, cho nên ta chưa từng thấy qua mặt y. Nhưng chỉ cần để ta nghe thấy giọng của y, ta lập tức có thể nhận ra y. Còn có, y cũng gieo trùng cổ vào người mình…cụ thể y có năng lực gì, ta cũng không biết.

- Không tu hành mà đã đáng sợ.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- La Văn có từng nhắc tới ta với ngươi chưa?

- Có nhắc tới…

Bác Xích nói:

- Lần trước lúc y tới có nói rằng một vị khâm sai từ Trường An tới, là do Hoàng Đế phái tới, y rất ghét ngươi. Y còn nói nếu có cơ hội, nhất định phải giết ngươi.

- Vậy vì sao ngươi không giết ta?

Phương Giải hỏi.

- Bởi vì ngươi muốn giết La Diệu!

Bác Xích cắn răng nói:

- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta giết chết La Diệu, cho dù mất nửa cái mạng này ta cũng không tiếc. Phía sau ta còn có hơn một vạn xương cốt của tộc nhân, có hơn một vạn oan hồn đang chờ ta báo thù. Tuy La Văn là đệ tử của ta, nhưng đây không phải là một sự lựa chọn khó khăn.

Phương Giải lắc đầu:

- Không đúng, ngươi đang nghĩ, chờ ta diệt trừ La Diệu xong, ngươi sẽ giúp La Văn giết ta phải không?

Bác Xích khẽ biến sắc, nhưng không trả lời.

- Không sao cả, giữa ngươi và ta chỉ là hợp tác.

Phương Giải cười cười.

- Ta muốn biết La Văn từng nói gì về ta?

- Y nói ngươi là một phế vật không thể tu hành. Nhưng ngươi rất may mắn, được Hoàng Đế Đại Tùy thưởng thức. Ta nói với y rằng, trên thế giới này không có người thành công nào là phế vật cả. Cho dù là may mắn, cũng là một phần của thực lực.

- Ngươi nói đúng.

Phương Giải gật đầu:

- Ta cực kỳ đồng ý.

- Sở dĩ ngươi nguyện ý nói chuyện riêng với ta, bởi vì ngươi biết ta không thể tu hành. Cho nên không có uy hiếp gì với ngươi phải không?

Bác Xích ngẩn ra:

- Ngươi hỏi nhiều thật. Không liên quan tới La Diệu ta không cần trả lời ngươi.

- Được rồi.

Phương Giải cười cười, nhìn Bác Xích, nói:

- Hỏi thêm một vấn đề…ngươi vừa nói thân thể của ngươi đao thương bất nhập, vậy làm sao mới giết được ngươi? Ta biết trên thế gian này không có đao thương bất nhập tuyệt đối, nhất định là có nhược điểm. Nhược điểm này cũng không khó tìm lắm. Chẳng hạn như…dưới đũng quần? Hoặc là…hai mắt?

Bác Xích biến sắc, lập tức lui ra đằng sau mấy bước, rút ra một cây sáo:

- Ngươi muốn làm gì?





Để chứng tỏ mình không có địch ý, lúc hai người đi vào rừng, Phương Giải giao Triều Lộ đao cho Trầm Khuynh Phiến. Sau đó bọn họ lui ra đằng sau trăm mét, không được tới gần. Mà để tỏ thành ý của mình, Bác Xích lệnh cho tất cả Lang Diện Linh Viên đều lui vào trong hang động.

Phương Giải không mang theo vũ khí gì, đối mặt là Vu Sư từng gieo trùng độc vào người mình, còn có cơ thể đao thương bất nhập. Hơn nữa Vu Sư này còn có bản lĩnh sai khiến sài lang hổ báo.

Cho nên Phương Giải hỏi một câu như vậy, dường như rất không có lý trí.

- Ngươi muốn làm gì?

Bác Xích hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Phương Giải cười nói:

- Không có gì, chỉ là ta muốn nói ra một việc mà vừa nãy ngươi không kể. Ngươi kể rằng vì một chuyện nào đó mà La Diệu muốn giết ngươi. Trong La phủ, chuyện gì khiến La Diệu nhất định phải giết ngươi? Y biết rằng bản lĩnh của ngươi không yếu hơn A Mạc Tát. Y có thể lưu A Mạc Tát lại, khẳng định cũng muốn lưu ngươi lại. Vì vậy…nếu chỉ là sai lầm bình thường, La Diệu sẽ không giết ngươi. Mà ngươi có thể phạm vào sai lầm gì nhỉ? Ngươi bị giam lỏng trong hậu viện không có tự do, chỉ có ở…cùng một chỗ với Sở thị, vợ của La Diệu, mới xảy ra vấn đề.

- Đây là lý do duy nhất ngươi có thể chọc giận La Diệu, khiến y nhất định phải giết ngươi. Đương nhiên, ta cũng chỉ ra một lý do duy nhất đó. Nói cách khác, ngươi và Sở thị có tư tình…mà Sở thị biết La Văn tới núi Thương Mang tìm ngươi, còn giúp ngươi lừa La Diệu. Dựa vào những căn cứ đó, ta chỉ có thể phỏng đoán…La Văn không phải là con của La Diệu, mà là con của ngươi, đúng không?

Bác Xích lui về phía sau bốn năm bước mới dừng lại, giơ cây sáo lên, lạnh lùng nói:

- Ngươi tìm tới ta căn bản không phải là vì muốn giết La Diệu phải không?

Phương Giải nhún vai.

Bác Xích trầm mặc một lúc, hỏi:

- Ngươi muốn giết ta?

- Đúng.

- Ngươi giết?

- Thử xem.

- Ngươi không thể tu hành, cho nên ở cự ly chục bước này ngươi không giết được ta. Mà ta chỉ cần thổi cây sáo này lên, Lang Diện Linh Viên sẽ lập tức nhào tới. Dù người của ngươi có chạy tới cũng không nhanh bằng chúng nó. Hơn nữa cơ thể của ta đao thương bất nhập, ngươi không có binh khí gì, làm sao giết được ta?

Phương Giải lấy một thứ gì đó từ ống tay áo, chậm rãi giơ lên chỉ về phía Bác Xích:

- Vừa rồi ta hỏi ngươi nhược điểm của ngươi ở đâu, ánh mắt của ngươi không nên lập lòe, bằng không ta không nắm chắc để ra tay. Mặc khác, giới thiệu cho ngươi một chút, thứ này gọi là…hỏa thương, nhưng ta hay gọi nó là súng.

Pằng!

Phương Giải vừa bóp cò cái, ngay lập tức một con mắt của Bác Xích nổ bung. Máu lập tức tràn ra, còn y ngửa đầu về phía sau. Phương Giải nhảy tới dẫm vỡ cây sáo, sau đó nạp đạn bắn phát thứ hai vào con mắt còn lại của Bác Xích.

Pằng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status