Tranh bá Thiên hạ

Chương 399: Cầu ở chỗ nào?

Lưu Khoát là người đi theo La Diệu từ hồi đánh với Thương Quốc, cho nên cũng không xa lạ gì với kiểu chiến đấu qua sông này. Y đừng ở bờ bên kia nhìn Phương Giải chém cờ đối phương, trong lòng không nhịn được kêu một tiếng có khí phách. Nhưng không đợi y thả lỏng, thì đã nhìn thấy một đội kỵ binh phản quân đuổi theo sau Phương Giải.

- Nỏ xe.

Lưu Khoát đứng trên chỗ cao, chỉ vào đội kỵ binh, la lớn:

- Ngắm vào đội kỵ binh đối diện!

Y vừa phát ra mệnh lệnh, hơn mười xe nỏ bắn phần phật về phía bờ sông bên kia. Tên lớn được làm từ thép tinh, to bằng cổ chân. Nỏ xe của Đại Tùy có thể dễ dàng bắn xa hơn trăm thước. Hơn mười tên lớn bắn thẳng tắp về phía bờ bên kia,

Đám kỵ binh phản quân lập tức rối loạn, kêu to trốn tránh.

Mà bộ binh phản quân bờ bên kia đứng mũi chịu sào. Một binh lính phản quân đang chạy nghe thấy tiếng xé gió, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Mới ngẩng đầu liền tối sầm không biết gì nữa. Tên lớn dễ dàng bắn nổ đầu của y, tốc độ không giảm bắn nát vai người thứ hai, sau đó xuyên qua ngực người thứ ba thì tốc độ mới giảm đi.

Một tên lớn xuyên qua người chiến mã, để lại một miệng vết thương rất lớn, giống như một đóa hoa nở rộ trên bụng của chiến mã.

Chiến mã đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, máu từ vết thương phun ra như suối. Kỵ binh bị chiến mã đè lên cũng kêu rên. Sức nặng của chiến mã đè nát bắp chân của y. Giãy dụa kiểu gì cũng không rút ra được.

- Chớ loạn!

Tướng lĩnh kỵ binh phản quân Lý Hạo lớn tiếng ra lệnh cho binh lính:

- Quân Tùy chỉ có hơn mười nỏ xe, tốc độ thả tên vào cũng rất chậm, không phải sợ. Bọn chúng cũng không dám bắn tên nữa đâu. Tập trung vào tên mặc áo đen kia, bắt được hắn chính là một công lớn!

Đám kỵ binh cố gắng điều khiển chiến mã bình tĩnh lại, sau đó vọt về phía Phương Giải.

Mà lúc này, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu mang theo Hoàn Nhan Vân Thù mới chạy tới. Ba người nhìn cảnh tượng trước mặt liền biến sắc.

- Cô chờ ở chỗ này!

Mộc Tiểu Yêu dặn dò Hoàn Nhan Vân Thù một câu, rồi nhảy xuống ngọn đồi chạy về phía bờ sông. Nhưng Hoàn Nhan Vân Thù căn bản chẳng nghe, cũng chạy theo sau Mộc Tiểu Yêu.

- Cô không muốn sống à?

Đại Khuyển đuổi theo la lớn.

- Ta là công chúa của Bắc Liêu, tộc nhân của ta chưa từng có một kể nhát gan, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân! Trên chiến trường, chỉ cần còn đồng đội bên cạnh, sẽ không có lý do gì lùi bước! Cho ta một thanh đao, ta cũng có thể giết người được!

Đại Khuyển nhảy lên, bám vào cổ một binh lính phản quân gần đó, vuốt tay xoẹt một cái, họng của binh lính này lập tức bị xé rách, lộ ra xương cố trắng hếu, máu tươi phun xối xả. Binh lính này không kịp kêu lên tiếng nào liền mất đi sức sống.

Đại Khuyển rút hoành đao từ trong tay thi thể đưa cho Hoàn Nhan Vân Thù:

- Không ai chiếu cố cô đâu!

Hoàn Nhan Vân Thù nhếch cằm nói:

- Ta tự lo được cho bản thân.

Ba người xông vào đám phản quân đang bỏ chạy. Đám phản quân này bị sự khủng hoảng chiếm cứ tinh thần, đâu dám lưu lại tiếp tục chém giết nữa, cho nên tốc độ của ba người không bị ngăn cản. Đại Khuyển thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hoàn Nhan Vân Thù, phát hiện võ công của cô nàng này không hề tầm thường.

Hoàn Nhan Vân Thù xuất đao không có một chiêu thức bài bản gì, chỉ tùy ý vung đao. Người Bắc Liêu sinh trưởng ở Thập Đại Vạn Sơn lạnh khủng khiếp, sự dũng mãnh còn vượt xa cả người Mông Nguyên. Bất luận nam hay nữ của dân tộc này, từ lúc mới ra đời đã không ngừng đấu tranh với thiên nhiên, không ngừng đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt và sự áp bách của Mông Nguyên rồi. Nếu không cho dù nhân khẩu của dân tộc này không nhiều, người Mông Nguyên muốn hàng phục người Bắc Liêu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hoàn Nhan Vân Thù xuất đao khá đơn giản, chỉ đánh vào chỗ trí mạng của đối phương. Đây là thói quen chỉ có mỗi ở người Bắc Liêu. Bất kể là lên núi săn bắn hay là đối mặt với kẻ địch, tuyệt sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội vùng vẫy. Trong mắt bọn họ, kẻ địch và dã thú hung hãn đều giống nhau, nhất định phải một kích tất sát.

Mộc Tiểu Yêu triển khai hồng lăng, vừa có thể đánh xa, vừa có thể phòng ngự gần. Một đường về phía trước, binh lính ngăn cản đường của nàng đều bị hồng lăng tiễn xuống địa ngục.

Bởi vì có nỏ xe bên kia, nên Phương Giải chạy thoát được kỵ binh một đoạn. Hắn giục ngựa chạy tới chỗ Trác Bố Y rồi mới nhảy xuống ngựa, nhìn từ xa xa kỵ binh phản quân đã tập kết lần thứ hai.

- Nhanh qua sông!

Hắn nhận lấy dây thừng từ tay Trác Bố Y, quát to một tiếng.

Hai chân dậm xuống đất tạo một hố to, hắn kéo dây thừng liên tục lùi về phía sau vài chục bước rồi buộc vào một cây đại thụ:

- Mau! Đừng chậm trễ nữa!

Hắn hô xong thì phát hiện bất kể là Trác Bố Y hay là mười người Cấp Sự Doanh, không ai nhúc nhích.

- Hoặc là cùng đi.

Trác Bố Y đi tới trước vài bước, nhặt hoành đao rơi trên mặt đất:

- Hoặc là cùng chết.





Trác Bố Y và đám người Xuân Cô không đi, bởi vì bọn họ biêt người ở lại trông chừng sợi dây thừng chắc chắn phải chết.

- Nếu muốn sống sót…

Trác Bố Y bình thản nói:

- Vậy thì đành phải tin tưởng vào Lưu Khoát và Trần Bàn Sơn. Nếu quân đội Đại Tùy không tới cứu viện, vậy thì chúng ta sẽ có người chết. Nếu người trông coi dây thừng chết trận, phản quân chặt đứt dây thừng, người bị sông cuốn đi cũng không sống được.

- Con mẹ nhà ngươi biết cái gì!

Phương Giải nổi giận mắng:

- Giờ không phải là lúc giảng nghĩa khí giang hồ. Đây là chiến trường, còn một người sống cũng là sống. Nhanh cút!

Trác Bố Y lắc đầu:

- Ta không phải là quân nhân, mà là bằng hữu của ngươi. Ta không biết cái gì là chiến tranh, nhưng ta biết cái gì là không bỏ lại đồng đội.

Phương Giải còn muốn nói nữa, thì đám người Xuân Cô đã đi tới. Mười người giữ vững vị trí, bảo vệ Phương Giải và Trác Bố Y trong trận hình hoa mai.

- Vương gia nói qua, tiếc nuối lớn nhất của quân nhân chính là giết chưa đủ người mà đã chết trận…

Xuân Cô cười cười:

- Bọn ta còn chưa giết đủ. Nếu hôm nay chắc chắn phải chết, thì mỗi người ít nhất cũng phải kéo theo mấy chục người đệm lưng. Từ lúc mặc áo giáp vàng, nhận đại mạch đao từ tay Vượng gia, bọn ta đã chờ tới ngày hôm nay. Giết người mà thôi, đây là chuyện mà chúng ta am hiểu nhất.

Phương Giải giật mình, lập tức chặt đứt dây thừng:

- Vậy thì cùng chết.

Vào lúc này, hắn chợt nhớ tới biên quân thành Phan Cố. Lúc trước hắn rời đi, tám trăm biên quan bị tàn sát. Lúc đó bọn họ được ở bên cạnh đồng đội, chưa từng tách ra. Mà hiện tại, bên cạnh Phương Giải cũng là đồng đội. Lần này, hắn quyết không thể tách ra.

Hắn là người có chút kỳ quái, hắn tiếc mệnh mười mấy năm.

Nhưng vào thời khắc này, hắn phát hiện thứ mà mình e ngại từ trước tới giờ, kỳ thực không đáng sợ chút nào.

Tranh đấu mười mấy năm, cho dù ở thời khắc này mất đi tất cả, nhưng dường như không hề hối tiếc gì.

Hắn nắm chặt Triều Lộ đao, ánh mắt bằng phẳng.

Kỵ binh phản quân chỉnh đốn xong đội hình lại tăng tốc xông lên. Mà ba người Mộc Tiểu Yêu đã chạy tới nơi.

- Đứng ở phía sau, dùng cũng tiễn.

Phương Giải lớn tiếng hô một câu.

Ba người Mộc Tiểu Yêu nhặt cung tiễn mà phản quân vứt lại trên mặt đất, sau đó chui vào trận hình hoa mai. Đại Khuyển đã từng là Thái tử Thương Quốc, từ nhỏ đã học bắn cung nên không xa lạ gì. Chỉ có Mộc Tiểu Yêu là chưa từng chạm qua. Nàng liền đưa cung tiễn cho Hoàn Nhan Vân Thù, nhặt mấy viên đá cuội nắm ở trong tay. Nàng không biết bắn tên, nhưng dùng đá ném chết người lại không làm khó được nàng.

Không thể không nói, tài bắn cung của Hoàn Nhan Vân Thù khiến người ta phải chấn động.

Nàng bắn cung cực kỳ chuẩn, đủ để cho phần lớn binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt cũng phải xấu hổ.

Mỗi một tên bắn ra ngoài đều có một phản quân ngã xuống lưng ngựa.

Ở khoảng cách xa xa, ba người Đại Khuyển đã bắn chết mười mấy phản quân. Đội kỵ binh lập tức tới gần. Xuân Cô đứng ở gần nhất khẽ nhíu mày, nghiêng người tránh né kỵ binh xông tới, rồi chém xéo đại mạch đao. Bờ vai của binh sĩ phản quân này lập tức bị chém đứt, lộ ra xương sườn.

Nửa thân hình của phản quân đổ rầm xuống lưng ngựa, nội tạng rơi đầy đất. Ruột bám vào yên ngựa, máu me nhày nhụa lôi một đoạn rất dài.

Đồ Phu thay Xuân Cô ngăn cản một đao, sau đó vung đại mạch đao chém đứt hai chân ngựa. Kỵ sĩ trên lưng ngựa không kịp phản ứng liền ngã xuống. Phương Giải chặt đầu binh lính đó rồi nói với Đồ Phu:

- Không cần để ý tới kẻ ngã xuống ngựa, ta sẽ Trác tiên sinh sẽ giết!

Hắn hô một câu, mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh chỉnh tề đáp ứng.

Một Giáo úy phản quân điều khiển chiến mã muốn chiến mã đạp xuống. Xuân Cô hét lên một tiếng, đại mạch đao giơ cao lên, phốc một tiếng, Giáo úy trên lưng ngựa bị chém thành hai mảnh. Mũi đao không dừng lại tiếp túc cắt đứt đầu chiến mã. Đầu ngựa và thi thể kỵ sĩ đồng loạt rơi xuống. Trong nháy mắt máu tươi phun tung tóe, đám người Phương Giải đều chìm trong mưa máu.

Người ngựa đều đứt!

Liên tiếp năm sáu kỵ binh bị đại mạch đao chém chết. Kỵ binh phía sau bị ngăn cản không thể xông lên được nữa. Lý Hạo lớn tiếng ra lệnh cho kỵ binh ném trường mâu trong tay. Trong nháy mắt, trên trăm trường mâu trút xuống trận hình hoa mai như mưa.

Mộc Tiểu Yêu ở đằng sau vung hồng lăng lên, cuối đi hơn mười trường mâu, nhưng không thể ngăn cản được hết. Mà lúc này, Trác Bố Y một mực không động đậy bỗng nhiên mở to mắt!

Mười mấy kỵ binh phản quân ở phía trước đột nhiên cứng đờ, có người vẫn giữ nguyên động tác ném!

Trên trán Trác Bố Y rậm rạp mồ hôi. Bởi vì vừa nãy phối hợp tác chiến với Cấp Sự Doanh, y đã hao phí không ít nội kình. Lần này thi triển đã có chút lực bất tòng tâm. Nếu như ở lúc cực thịnh, giữ được trăm ngươi cũng không vấn đề gì.

- Giết!

Phương Giải vung đao đẩy trường mâu ra, sau đó cất bước xông mạnh về phía trước. Đại mạch đao của Cấp Sự Doanh quá nặng, không linh hoạt để ngăn cản được hết trường mâu trút xuống. Nhưng dù trường mâu có sắc nhọn hơn đi nữa, cũng không thể xuyên qua được áo giáp vàng! Mũi nhọn chạm vào áo giáp tóe ra lửa rồi trượt xuống, tạo ra một vẻ đẹp huyền huyễn.

Lúc này Phương Giải chính là con mắt của trận hình. Hắn di chuyển về đâu, trận hình di chuyển theo đó. Mười chuôi đại mạch đao giống như cối xay gió di chuyển, tiến lên phía trước chém giết giống như chém dưa thái rau. Sau khi giết người, Phương Giải không ham chiến, lập tức mang theo hoa mai trận lùi trở về.

Lý Hạo biến sắc, không nhịn được nhổ một bãi:

- Ép về phía trước, cho dù không bắt sống được cũng phải ép cho bọn chúng chết đuối dưới sông.

Bị chết rất nhiều thủ hạ khiến hai mắt của y đỏ lên.

Vừa lúc đó, trên ngọn đồi phía sau y vang lên tiếng kèn ù ù. Lý Hạo xoay người nhìn, chỉ thấy kỵ binh đông đúc đang chạy tới. Phía trước là cây cờ lớn màu xanh thêu một chữ ‘Ân’ đỏ rực. Nhìn số lượng binh mã, không dưới vạn người!

- Đại tướng quân đích thân tới, chớ để mất thể diện.

Lý Hạo hô một tiếng, sau đó chỉ hoành đao về phía trước:

- Giết sạch bọn chúng!

Phương Giải nhìn thấy đại đôi binh mã của phản quân đã tới, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn về bờ bên kia, cầu nỏi đã dựng được một nửa, cách bên này ít nhất 150 thước. Binh lính Tả Tiền Vệ vẫn còn đang ra sức nối cầu, nhưng thoạt nhìn có vẻ không kịp nữa rồi.

Cầu ở chỗ này, nhưng đường về ở chỗ nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status