Tranh bá Thiên hạ

Chương 413-2: Giết gà dùng dao mổ trâu ((2))

Đội tuần tra dọc theo tường gỗ chừng hai mươi mấy người. Trên lầu quan sát cũng có bốn người, tầng cao nhất có hai người, hai người còn lại thì tuần tra. Tuy nhiên, vì không có chiến sự, cho nên đám binh lính đều trở nên lười nhác. Người trên lầu quan sát đã quen với việc đi lên rồi ngủ. Đám binh lính tuần tra cũng lười nhúc nhích.

Ánh trăng như mặt nước lan tới, khó có một hôm trăng sáng, thời tiết lại tốt như vậy.

Đám phản quân an dật đã lâu, không ai ngờ rằng đang có một đám sát thủ lặng lẽ tới gần. Phương Giải dẫn theo mười Cấp Sự Doanh trốn ở trong bóng tối quan sát, sắc mặt bình tĩnh. Kỳ Lân mang theo ba mươi thân binh đứng một bên. Phương Giải giơ tay chỉ về phía trước, Kỳ Lân gật đầu, xoay người ra dấu.

Ba mươi thân binh phía sau y lập tức bắt đầu kiểm tra trang bị của mình. Một thanh trường đao, một thanh đoản đao, một thanh tam lăng cương thứ, liên nỏ, dây thừng, pháo hoa báo tin, thuốc độc, thiết trảo, đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Hai mươi mấy giây sau, Kỳ Lân cúi thấp người xông ra ngoài như một con mèo. Dưới ánh trăng trong bụi cỏ, ba mươi mốt người chia làm sáu tổ nhanh chóng tới gần Liên Vân trại. Bụi cỏ lay động, thật giống như gợn sóng trên biển. Những người này bước đi rất nhẹ, cơ hồ không phát ra thanh âm.

Kỳ Lân dẫn theo sáu người tới được bên ngoài tường gỗ. Năm tổ kia tới cách mười bước thì ngồi xổm xuống chờ. Kỳ Lân chỉ chỉ lên trời, sau đó đứng kiểu trung bình tấn. Một thân binh nhấc chân giẫm lên hai tay của Kỳ Lân. Kỳ Lân vung mạnh tay lên trên. Binh lính kia bay lên nhẹ nhàng như một con diều hâu, giữa không trung ấn hai tay vào tường gỗ một cái, lập tức rơi xuống đất không một tiếng động.

Thân binh này lấy dây thừng buộc vào cột rồi ném sang bên kia. Những người bên kia lục tục bò lên từ dây thừng. Kỳ Lân là người cuối cùng đi lên tường gỗ. Nhìn nhìn mấy chỗ còn sáng đèn, y ra dấu, đám thân binh liền phân tán.

Hai thân binh chậm rãi leo lên chòi canh từ thang gỗ. Cố gắng không phát ra tiếng động nào. Đi lên chòi canh thì phát hiện cung tiễn thủ đang ngủ say sưa, không có chút phản ứng nào. Hai thân binh đi lên bịt miệng bịt mũi của binh lính đang ngủ, rồi dùng đoản đao cứa đứt cổ. Hai người mất chưa tới hai phút giết chết bốn cung tiễn thủ.

Cung tiễn thủ ở trên hai chòi canh nhanh chóng bị tiêu diệt. Lúc này trên đài quan sát cũng có bóng đen đứng thẳng người khoát khoát tay, ra hiệu phản quân ở đây cũng đã bị tiêu diệt.

Sau khi sáu thân binh giết người sau, thì trở lại bên cạnh Kỳ Lân. Kỳ Lân chỉ chỉ cửa trại, sáu người lặng lẽ đi mở cửa trại. Năm tổ thân binh một mực chờ bên ngoại lập tức tiến vào, giống như một đám báo săn, lặng yên không tiếng động, nhưng mang theo một cỗ sát khí lạnh lùng.

Phương Giải đứng trong rừng, yên lặng tính toán thời gian.

Chừng một giờ sau, phía xa xa có một bóng đen chạy tới. Một thân binh mặc áo đen quỳ xuống, dùng hai bàn tay dính đầy máu chắp tay nói:

- Tướng quân, thanh lý sạch sẽ rồi!

Phương Giải khẽ nhíu mày, thoạt nhìn không hài lòng lắm.

- Mất quá nhiều thời gian. Lần sau mà còn thế, thì tự đi lĩnh mười quân côn.

Thân binh kia lộ vẻ xấu hổ:

- Thuộc hạ ghi nhớ!

Phương Giải đi tới trước, chỉ chỉ nói:

- Đi, chúng ta đi vào thôi. Một người đi nói cho Trần Bàn Sơn biết, xong việc rồi.

Hắn nói rất bình thản, nhưng kỳ thực trong lòng lại rất cao hứng. Mấy tháng này huấn luyện thật không uổng phí. Lần đầu tiên năm mươi thân binh dùng cách chiến đấu của binh lính đặc chủng để hoàn thành nhiệm vụ, khiến hắn rất hài lòng. Ba mươi mốt người, giết ba trăm người, bao gồm tạp dịch, đầu bếp, chỉ mất chưa tới một giờ. Chia đều ra thì mỗi người đã giết hơn mười người.

Điều khiến Phương Giải hài lòng, chính là những binh lính này không kiêu ngạo không nóng nảy, vẫn còn có thể tiến bộ được!

…..

……

Hơn ba trăm cỗ thi thể chồng chất cao tới 2, 3 mét. Nếu chưa từng trải qua giết chóc, thì nhìn cảnh này sẽ sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy. Sau khi đi vào sơn trại, Phương Giải sai người xử lý sạch sẽ thi thể, tựa hồ không hứng thú gì với sơn trại này cho lắm. Không bao lâu, Trần Bàn Sơn dẫn theo người lên núi, sau khi nhìn thấy không bị tổn thất một người nào, đều lộ vẻ khó tin.

Hơn ba trăm phản quân, cho dù là tay không chiến đấu cũng khó mà giết sạch trong một lúc được. Trần Bàn Sơn đoán rằng, nhất định là tướng quân có mang theo cao thủ. Y biết bên cạnh Phương Giải có một đám giang hồ có tu vị rất dọa người. Còn mười mấy người mặc áo giáp mà bọn họ chưa từng thấy qua.

Phương Giải trầm mặc một lúc, vẫy tay gọi Trần Hiếu Nho tới.

- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, có thể cửu tử nhất sinh.

Trần Hiếu Nho hoảng sợ, chỉ vào Yến Cuồng:

- Phái y làm được không?

Yến Cuồng liền bước tới phía trước:

- Để ta, để ta.

Phương Giải lườm Trần Hiếu Nho một cái, hạ giọng nói nhỏ vào tai y. Trần Hiếu Nho nghe xong, sắc mặt càng thêm khó nhìn, nhìn Phương Giải, có chút ủy khuất nói:

- Đại nhân, như vậy là không đúng. Rõ ràng là một chuyện thập tử vô sinh, lại nói là cửu tử nhất sinh…

Phương Giải vỗ vai Trần Hiếu Nho, nói:

- Ta tin tưởng ngươi!

Trần Hiếu Nho nói:

- Ngài chỉ an ủi ta phải không?

- Biến!

Phương Giải mắng một câu, Trần Hiếu Nho xoay người nói:

- Nếu ta không quay về được, làm phiền đại nhân đốt cho ta mấy bức tranh mỹ nhân. Ở kinh thành có một cửa hàng vẽ tranh rất đẹp, trước kia từng vẽ xuân cung. Nếu đại nhân không thấy phiền, thì đốt cho ta ba mươi mốt tấm, mỗi ngày đốt một…

Phương Giải đặt tay lên chuôi đao, Trần Hiếu Nho vội vàng chạy đi.

Đại doanh phản quân.

Ân Phá Sơn đứng trước địa đồ, lông mày nhíu rất chặt. Tuy mấy ngày này không có chiến sự gì xảy ra, nhưng trong lòng y không thoải mái gì. Y không tin tưởng La Diệu. Tuy thật lâu trước, Định Tây Vương không ngừng gửi thư từ liên lạc với La Diệu, hơn nữa La Diệu cũng đã đáp ứng sẽ không vượt qua sông Hoàng Ngưu. Nhưng thế cục bây giờ dường như không lạc quan cho lắm.

Dưới trướng y có hai mươi mấy vạn đại quân, điều này đã từng khiến Ân Phá Sơn hưng phấn tới khó ngủ. Lúc ở Hữu Kiêu Vệ, y chỉ là một tướng quân, thủ hạ chỉ có mấy nghìn chiến binh. Lúc Lý Viễn Sơn tự phong là Định Tây Vương, phong y làm Đại tướng quân, Vô Địch Hầu, chia cho y rất nhiều binh mã. Lúc đó Ân Phá Sơn cực kỳ hăng hái, cảm thấy với quyền lực lớn này trong tay, mình có thể làm bất kỳ điều gì.

Nhưng hiện tại, Tả Tiền Vệ tới.

Tả Tiền Vệ có hơn ba mươi vạn chiến binh, binh lính trong tay y căn bản không thể so sánh nổi. Tả Tiền Vệ của La Diệu được huấn luyện bài bản, được trang bị hoàn mỹ. Các vũ khí trang bị cho từng doanh cũng có đầy đủ, như xe nỏ, xe bắn đá. Mà bên mình, hai mươi mấy vạn binh mã, hơn phân nửa là dân chúng bị ép tới tòng quân. Binh khí thì lộn xộn, ngay cả bì giáp cũng không có.

Còn những binh khí, áo giáp được làm từ quặng sắt bí mật kia, còn có trang bị được lấy từ hành cung Tây Bắc, đều đã bị Lý Viễn Sơn phân phối cho chiến binh trực hệ. Còn y chẳng được cái nào. Đối mặt với Tả Tiền Vệ, sự hăng hái lúc trước đã tan thành mây khói.

Lúc trước có người tiến vào đại doanh cướp đi mỹ nhân Bắc Liêu kia, việc này khiến cho Ân Phá Sơn cực kỳ tức giận. Cô gái kia đẹp như tiên nữ, nhưng vì muốn được ban cho một ít áo giáp, binh khí, mà y cố nén dục vọng của mình, chuẩn bị hiến cho Lý Viễn Sơn để đổi lấy một ít vật tư tiếp tế.

Nhưng lại bị người ta thần không biết quỷ không hay mang đi. Trong đại doanh hai mươi vạn người mà bắt đi được! Hơn nữa là bắt một người sống. Bởi vậy có thể thấy được doanh trại phòng ngự yếu ớt như thế nào. Dưới sự giận dữ, Ân Phá Sơn chém đầu hết những binh lính trực đêm đó. Mấy chục đầu người cắm vào cọc thị chúng. Sau đó y phái một đội kỵ binh năm trăm người đuổi theo. Nhưng vẫn chưa hả giận, lại tự mình dẫn theo binh lính đuổi theo.

Kết quả thì sao.

Trơ mắt nhìn đối phương chỉ có mười mấy người, chống đỡ hơn một nghìn người bao vây mà không chút sợ hãi. Tuy trận chiến đó chỉ có quy mô rất nhỏ, nhưng lại tổn thất mấy trăm binh mã, một chiết xung doanh còn chưa ra trận đã bị xe nỏ ở bờ bên kia dọa cho gần chết. Y căm tức La Diệu lật lọng, cũng căm tức những quân Tùy này được trang bị khôi giáp khiến người ta hâm mộ. Cho nên y hạ lệnh bắt lấy mười mấy quân Tùy này. Kết quả là sắp ép bọn chúng xuống sông, thì Thủy sư Đại Tùy lại tới, vạn tên cùng bắn, tổn thất gần nghìn người!

Quân lính tan rã!

Quân đội như vậy, sao có thể chiến đấu được với quân đội tinh nhuệ bách chiến của Đại Tùy?

Càng nghĩ tới cái này, y càng tức giận. La Diệu không coi trọng chữ tín, Định Tây Vương thì chỉ trọng dụng người của Lý gia. Thứ tốt đều phân cho huynh đệ, con cháu của y. Những thuộc hạ cũ tuy thoạt nhìn đều được trọng dụng, người nào trong Thất Hổ cũng được phong Hầu, nhưng binh lính được phân tới toàn là một đám ô hợp.

Đại doanh phía bắc bờ sông Hoàng Ngưu là một nơi quan trọng!

Một khi La Diệu thực sự có ý định bắc thượng, thì Ân Phá Sơn không cho rằng mình có thể chống đỡ được người này. Tuy về sau có thư do tự tay La Diệu viết gửi tới, nói rằng ngày đó y cũng chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì người bị vây ở bờ bắc là khâm sai triều đình. Cộng thêm Thủy sư đã tới, cho nên không thể không dẫn quân sang. Ân Phá Sơn không biết nội dung trong bức thư của La Diệu là thật hay là giả, cho nên vẫn phái người đề phòng đại doanh của Tả Tiền Vệ ở bờ bắc.

May mắn đã nhiều ngày rồi Tả Tiền Vệ dường như không có ý động binh thật.

Mắt y nhìn vào bản đồ, nhưng suy nghĩ lại bay đi đâu. Đúng lúc này, bỗng có người bước nhanh vào:

- Đại tướng quân, quân tình khẩn cấp.

Nghe thấy bốn chữ này, trong lòng Ân Phá Sơn liền căng thẳng.

- Nói đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status