Tranh bá Thiên hạ

Chương 466: Mọi người khỏe không?

- Người nọ tìm ngươi nói chuyện chưa?

Sau khi đại quân dừng lại nghỉ ngơi bên đường, Thôi Trung Chấn tìm tới Phương Giải rồi xuống bên cạnh hắn hỏi.

Phương Giải biết y nói tới người nào, mỉm cười lắc đầu.

- Chuyện này cứ kệ như vậy?

Thôi Trung Chấn lại hỏi.

- Kệ nó thôi.

Phương Giải gật đầu.

- Y là chủ soái hoàn toàn xứng đáng với đội ngũ này, Vương gia đi rồi, tới lượt y chỉ huy. Ngươi cũng thấy đó, cục diện như bây giờ không tệ lắm…Các tướng lĩnh không còn dị nghị gì với Mưu đại nhân, đội ngũ đoàn kết mới có thể đánh thắng trận được, đây là đạo lý xưa nay đều đúng. Kẻ thù đánh không thắng chúng ta, chúng ta lại vì việc nhỏ như vậy mà lục đục với nhau là điều không khôn ngoan.

Nghe Phương Giải nói vậy, Thôi Trung Chấn không nhịn được lắc đầu:

- Lúc ta còn thiếu niên, tiên sinh dạy ta có kể cho ta rất nhiều điển cố, để ta có thể nhận thức được âm mưu quỷ kế của người đời từ trong đó. Lúc ấy ta không cảm thấy gì, bởi vì tuổi nhỏ ham chơi, căn bản không suy nghĩ sâu vào trong. Càng về sau càng hiểu ra nhiều hơn, phía sau những điển cố đó là sự tàn khốc lạnh như băng. Phía sau những người chiến thắng, chẳng phải là vô số thi cốt oan khuất đó sao?

Phương Giải ừ một tiếng, không nói gì.

- Tiên sinh dạy ta năm đó là một người hiểu về quyền mưu thủ đoạn. Năm đó tiên sinh từng là phụ tá của một vị Biệt tương đi theo đại quân triều đình diệt Thương Quốc. Vị Biệt tương đó xuất thân từ hàn môn, nhưng cực kỳ vũ dũng và có đầu óc. Lúc trước đại quân bao vây được quân đội của Thương Quốc trên núi Mang Đãng chính là nhờ vị Biệt tương đó nghĩ ra biện pháp. Nhưng cuối cùng, công lao lớn đó lại thuộc về Nhị hoàng tử.

Thôi Trung Chấn nhổ một cây cỏ lau, bỏ vào miệng ngậm:

- Lúc ấy đang là lúc mà các vị Hoàng tử tranh giành ngôi báu kịch liệt nhất. Nhị Hoàng tử cầu Thái hậu nói hộ, Tiên hoàng đáp ứng, để Nhị hoàng tử làm Hành Quân Tổng Quản, cùng với Binh Mã Đại Nguyên Soái Hạ Nhược Lam Sơn dẫn quân về phía nam. Lúc ấy vị Biệt tương kia được phân công bảo vệ Nhị hoàng tử, y đã nói kế hoạch của mình cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử khen nức nở, nói rằng nếu trận chiến này đại thắng, tất nhiên sẽ tiến cử y trước mặt tiên đế.

- Vị Biệt tương này rất cao hứng, cảm thấy ngày mình nổi danh đã tới. Y cũng không phải đợi lâu liền biết được tin kế hoạch của mình đã được chọn dùng, sau đó y bắt đầu chờ đợi mình được Nhị hoàng tử tiến cử với bệ hạ. Trận chiến này đánh rất kịch liệt, nhưng nhờ kế hoạch hợp lý, hơn nữa quân đội của Đại Tùy tinh nhuệ hơn quân đội Thương Quốc rất nhiều, mười sáu vạn binh sĩ Đại Tùy đã đánh bại hai mươi mấy vạn quân đội Thương Quốc.

- Nhưng, mãi tới khi bình định Thương Quốc, vị Biệt tương kia cũng không thấy Nhị hoàng tử thực hiện lời hứa hẹn lúc đầu. Về sau y lại nghe nói, Đại Nguyên Soái Hạ Nhược Lam Sơn dâng danh sách công lao lên, thì tên của Nhị hoàng tử đứng ở vị trí đầu tiên, tất cả công lao đều quy về Nhị hoàng tử, mà tên họ của y, căn bản Hạ Nhược Lam Sơn không biết. Giờ khắc đó, vị Biệt tương mới biết rằng mình thật là ngu ngốc.

- Bởi vì trận chiến này mà Nhị hoàng tử càng được bệ hạ ưu ái. Về sau, Nhị hoàng tử sợ việc mình tham công bị tiết lộ, tùy tiện tìm lý do giết vị Biệt tương. Đối với triều đình mà nói, chết một Ngũ Phẩm Biệt tương chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì. Thậm chí các đại nhân vật cũng không coi chuyện đó vào đâu. Cũng chẳng ai để ý y chết một cách không minh bạch. Tiên sinh là người thông minh, từ lúc biết Nhị hoàng tử tham công liền chuẩn bị rời đi rồi. Nghe nói lúc vị Biệt tương kia bị xử tử, tiên sinh lập tức mang theo hành lý đi mãi tới Tây Bắc xa xôi tị nạn, sau đó tới nhà của ta dạy học.

- Mà về sau, bởi vì Hạ Nhược Lam Sơn ủng hộ Đại hoàng tử kế vị, Nhị hoàng tử thiết kế diệt trừ vị được xưng là Đệ nhất danh tướng của Đại Tùy lúc bấy giờ. Hiện tại hậu nhân của nhà Hạ Nhược không còn một ai. Mười mấy quan viên liên kết với nhau tố cáo Hạ Nhược Lam Sơn có ý đồ mưu phản, nghe nói chứng cứ đựng đầy ba cái sót.

Nghe xong chuyện xưa, sắc mặt của Phương Giải trở nên ngưng trọng.

- Đây chưa phải là điều khiến người ta bức xúc nhất đúng không?

Phương Giải hỏi.

Thôi Trung Chấn gật đầu:

- Đúng vậy…điều khiến người ta bức xúc nhất chính là, kỳ thực kế hoạch đó không phải do vị Biệt tương kia nghĩ ra, mà là tiên sinh dạy ta nghĩ ra. Vị Biệt tương kia nói với tiên sinh rằng, lúc đề cập với Nhị hoàng tử có nêu lên tên của tiên sinh, nhưng kỳ thực từ đầu tới cuối y chưa từng đề cập qua, chỉ nói là do y nghĩ ra.

Phương Giải gật đầu:

- Cho dù ngươi không nói ta cũng đoán được bảy, tám phần.

- Con đường làm quan, khó tránh khỏi gặp phải mấy chuyện như vậy.

Thôi Trung Chấn thở dài:

- Cho nên càng lớn ta càng không có lòng dạ gì làm quan, mà chỉ muốn cùng một đám bằng hữu sống phóng túng qua ngày, thoải mái mà không phải lo nghĩ. Về sau không thể không tới kinh thành tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện. Đi nửa đường thậm chí ta còn đang thông cảm với ngươi. Một tiểu tốt biên quân không có xuất thân bối cảnh như ngươi, tới kinh thành cũng sẽ bị chết đuối trong cái ao sâu kia mà thôi. Thật không ngờ, người chết đuối lại là ta.

Phương Giải mỉm cười lắc đầu, châm thuốc lá hít một hơi:

- Chắc tiên sinh dạy ngươi không ngừng dạy bảo ngươi từ bé đến lớn rằng, một khi lựa chọn nhập sĩ, thì không nên tin vào bất kỳ kẻ nào. Chỉ có như vậy, ngươi mới không trở thành hòn đá kê chân của người khác phải không

- Ngươi đoán sai rồi.

Thôi Trung Chấn thở dài:

- Tiên sinh thường xuyên bí mật nói với ta rằng, làm việc phải theo bản tâm. Tiên sinh hỏi ta, là muốn khoái hoạt hay muốn danh lợi. Ta hỏi, chẳng lẽ khoái hoạt và danh lợi không thể đi đôi được với nhau sao? Lúc ấy trong mắt ta, được gọi là lợi, thì tất nhiên có vô số khoái hoạt. Nhưng tiên sinh lại nói, chờ trò trưởng thành sẽ hiểu, kỳ thực khoái hoạt rất đơn giản. Cho nên tới lúc trưởng thành ta hiểu lời này của tiên sinh, nên ta càng thêm ham chơi.

Phương Giải cười nói:

- Suýt nữa thì ông ta hủy hoại ngươi.

Thôi Trung Chấn lắc đầu:

- Nhưng ta lại muốn cảm ơn tiên sinh, ít nhất tiên sinh cho ta một khoảng thời gian khoái hoạt.

Phương Giải phun ra một ngụm khói, hạ giọng nói:

- Có lẽ sẽ có loại người, bình thường sẽ không vui. Chỉ khi đi lên càng cao thì y mới thỏa mãn, mới thực sự khoái hoạt.

- Người như vậy…

Thôi Trung Chấn hơi sửng sốt, sau đó cảm khái nói:

- Hoặc là nghẹn khuất mà chết, hoặc là ghi tên sử sách.

Phương Giải gật đầu, như có điều suy nghĩ.





Lúc Phương Giải thấy lại núi Lang Nhũ, cảm xúc trong đó chỉ có bản thân hắn hiểu. Tuy sơn trại còn cách Phan Cố ít nhất 100 dặm, nhưng sau khi tới nơi này, Phương Giải cũng khó có thể giữ bình tĩnh được. Cũng không biết Xích Hồng Mã đã thông linh mà cảm nhận được tâm ý của chủ nhân hay không, mà hành động của nó cũng khác với ngày thường, không ngừng lắc đầu không ngừng phát ra tiếng phì phì từ mũi, dường như đang muốn khuyên cái gì đó.

Phương Giải vỗ cổ Xích Hồng Mã, ánh mắt dừng lại ở đông bắc.

- Muốn quay về nhìn à?

Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng hỏi một câu.

Phương Giải gật đầu, lại lắc đầu.

Ánh mắt lộ vẻ u sầu, không vài người hiểu được sự u sầu đó, nhưng Mộc Tiểu Yêu hiểu.

Phương Giải nhất định là muốn trở lại Phan Cố để nhìn lại nơi đó. Đó là nơi mà Phương Giải sống yên ổn nhất trong mười lăm năm chỉ toàn chạy trốn. Nơi đó có rất nhiều kỷ niệm, cả buồn cả vui. Phương Giải gật đầu, là vì trong lòng hắn thủy chung không thể bỏ được chỗ kia. Phương Giải lắc đầu, là vì chỗ kia vẫn còn, nhưng người đã không còn.

- Trở về có thể làm được gì? Thành vẫn là tòa thành đó, nhưng người đã không còn là người đó rồi. Nghe nói sau khi Lý Viễn Sơn tàn sát hàng loạt dân trong thành liền thiêu đốt thi thể, cũng không ai biết được chôn nơi nào. Lúc giết Lý Hiếu Tông hơi nóng vội, quên mất hỏi y…

Phương Giải thu ánh mắt lại:

- Tới sơn trại trước đã, đó mới là nơi chúng ta sống yên ổn sau này.

- Muốn đi thì đi.

Trầm Khuynh Phiến dịu dàng nói:

- Người không ở, nấm mồ cũng không biết ở nơi nào, nhưng muội cảm thấy, bọn họ nhất định đang đợi huynh trở về. Mang theo một bầu rượu tới thành Phan Cố, nói một tiếng thù đã báo, chắc bọn họ sẽ nghe thấy.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Phan Cố không có người đóng giữ, phản quân chướng mắt với tòa thành nhỏ kia, người Mông Nguyên cũng chướng mắt nó. Tòa biên thành trọng yếu lúc trước đã bị vứt đi. Từng là lá chắn ở biên giờ, giờ đã lụi bại. Người Mông Nguyên không hề kiêng sợ tiến tới tiến lui, linh hồn của tòa thành đã không còn nữa rồi. Nếu còn thừa lại, có lẽ chỉ còn những cô hồn dã quỷ.

Nghe thấy câu này, Mộc Tiểu Yêu cảm giác cả người lạnh run.

- Đi xem đi, bọn muội đi cùng huynh.

Nàng nói.

Phương Giải trầm tư một lát, gật đầu:

- Cũng tốt, nên trở về báo với bọn họ một tiếng.

Hắn xoay người đi tìm Mưu Lương Bật, nói mình muốn trở lại Phan Cố nhìn xem. Mưu Lương Bật nói nên cẩn thận chút, tuy Phan Cố đã bị bỏ hoang, nhưng thường xuyên có mã tặc loạn phỉ xuất hiện. Y định phái một đội binh mã bảo vệ, nhưng Phương Giải cự tuyệt. Cũng không biết vì xấu hổ hay là hổ thẹn, mà Mưu Lương Bật nói rất ít, cũng không chủ động giải thích cái gì. Phương Giải cũng không để ý, sau khi nói lời cảm ơn liền cáo từ rời đi.

- Người của chúng ta cứ đóng quân tại chỗ, trước khi ta trở về không cần đi theo đại đội binh mã lên núi.

Phương Giải lệnh cho Lục Phong Hầu mang theo Dương Tự doanh đóng quân tại chỗ. Nơi đây cách Phan Cố chỉ có 100 dặm, dùng khinh kỵ binh đi sẽ mất không bao lâu. Nhưng mang theo toàn bộ đội ngũ đi cùng thì tốc độ sẽ chậm đi. Hắn mang theo 500 khinh kỵ binh, lưu lại 700 giao cho Trần Bàn Sơn, chờ ở nơi này cùng Lục Phong Hầu.

Mang theo hơn 500 người, Phương Giải rời khỏi đại đội binh mã đi về hướng Phan Cố. Mưu Lương Bật nói không sai, tuy Phan Cố đã hoang phế nhưng thành trì vẫn còn, không ít loạn phỉ từng chọn nơi này làm căn cứ. Quân Tùy ở núi Lang Nhũ phải tiêu diệt mấy lần thì bọn chúng mới không dám chọn nơi này làm ổ. Tuy nhiên vẫn có không ít mã tặc loạn phỉ dùng nơi này làm nơi đặt chân tạm thời. Vì vậy phải mang theo một đội kỵ binh nhằm đề phòng chuyện gì ngoài ý muốn.

Chỉ mất một ngày, khinh kỵ binh đã tới ngoài thành Phan Cố.

Lúc tới ngoài cửa thành, Phương Giải ghìm Xích Hồng Mã lại, sắc mặt không nhịn được thay đổi.

Tường thành tuy vẫn cũ kỹ chắc chắn, nhưng lộ ra vẻ tiêu điều. Cửa thành không biết đã vứt ở đâu, cỏ khô cuốn vào trong. Trên tường thành có người lộ đầu ra nhìn bọn họ rồi lập tức chạy đi. Không bao lâu, trong thành vang lên tiếng hỗn loạn, sau đó một đội mã tặc chừng bảy tám chục người chạy thoát từ cửa bên cạnh, không dám quay đầu lại.

Phương Giải mặc kệ đám mã tặc này, trong lòng cực kỳ thê lương.

Giục ngựa chậm rãi đi vào cửa thành, liếc mắt một cái liền thấy một nửa tòa nhà trong thành đã bị đốt hủy. Tòa nhà cao nhất ở phía xa xa vẫn còn, nhưng từ xa nhìn có thể thấy nó đã bị hư hại nặng nề. Đó là Mỹ Kim Phường, là nơi mà Phương Giải từng làm đại chưởng quỹ ở đó. Cách Mỹ Kim Phường không xa là Hồng Tụ Lâu, đã sụp đổ.

Phương Giải cưỡi Xích Hồng Mã chậm rãi đi theo đường chính, không ngừng nhìn trái nhìn phải.

Tòa nhà bên trái kia là của Lưu Tam Hổ, tòa nhà bên phải kia là của Hà thẩm, lại đi vào trong chính là nhà của Tôn quả phụ. Từ nhà Hà thẩm sang bên trài, vòng qua một phố, chính là phủ của Lý Hiếu Tông lúc trước.

Phương Giải nhớ rõ từng vị trí.

Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy Phương Giải xuống ngựa, cũng xuống ngựa theo, nhận lấy cái túi từ trong tay Kỳ Lân.

Đó là tiền giấy mà Phương Giải mua lúc đi qua một thôn ven đường. Vị chưởng quầy kia thấy một đám mặc giáp trụ tới, sợ tới mức không dám lấy tiền, nhưng Phương Giải vẫn đưa cho ông ta một thỏi vàng, hạ giọng nói, nếu ta đoạt tiền giấy đốt cho bọn họ, bọn họ chẳng những không thu, có lẽ còn báo mộng mắng ta.

Lời này khiến vị chưởng quầy hoảng sợ, không dám nói gì.

Phương Giải ngồi ở đầu phố đốt tiền giấy:

- Ba năm chịu nghèo rồi nhỉ, không có tiền trả tiền đi xuống âm phủ, liệu có phải chỉ có thể đi tới đi lui ở trên này? Mùa đông ở Phan Cố lạnh giá, không ai đốt cho mọi người quần áo, không biết mọi người chịu được thế nào, nhiều người ôm nhau, không sợ giá lạnh…Ta không mua được quần áo đẹp, chỉ có thể đốt ít tiền cho mọi người tự mua. Phía dưới nếu có tiệm ăn thì nên ăn ngon một chút.

Tro giấy bay lên trời, xoay quanh giữa không trung.

- Ta vốn nghĩ, lúc hóa vàng mã nên đắc chí một chút, bởi vì mối thù của mọi người không ta báo thì ai báo? Đừng nóng vội, còn có một tên họ Lý nữa, ta sẽ giết y, tuy nhiên mọi người đừng chờ ta báo tin nữa, nên làm gì thì làm đi, quấn ta ba năm chắc cũng đủ rồi chứ. Làm người hay làm quỷ thì cũng phải có quy củ, đúng không? Nếu nghĩ tới ta…thì chịu đựng. Nếu ta nhớ mọi người…sẽ quay lại.

Hắn đổ túi rượu xuống đất, sau đó vén áo bào quỳ xuống:

- Tiểu Phương Giải đã trở lại, mọi người…khỏe không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status