Tranh bá Thiên hạ

Chương 468-2: Phòng thủ Phan Cố ((2))

Mấy ngày kế tiếp, Phương Giải phải bận rộn hai việc. Việc thứ nhất, chính là chọn ngôi mộ ở rừng đào bên cạnh đình Phóng Hạc, rồi di chuyển xương cốt của dân chúng Phan Cố tới đó, sắp xếp xong thì lần nữa mai táng. Chuyện thứ hai chính là tu sửa tòa thành này. Binh lính đi tới núi Lang Nhũ chặt cây tùng, dùng xe ngựa kéo về, phơi nắng, gọt giũa, cố định. Thanh lý những thứ trên tường thành rồi trang bị máy bắn nỏ, sau đó lại tu sửa lại đài quan sát.

Số lương thảo mà Mưu Lương Bật phái người mang tới đủ cho năm nghìn người dùng trong ba tháng, cũng không thiếu các khí giới thủ thành. Mấy thứ này đều đoạt được từ trong tay phản quân, bao gồm 30 nỏ lớn. Phương Giải lại sai người chế tạo không ít lưới chụp ở cửa thành, sau đó sửa lại bốn cửa thành, tăng thêm một cánh cửa đá. Cái gọi là cánh cửa đá, chính là chọn một tảng đá lớn bằng phẳng, sau đó treo ở bên trong cửa thành. Một khi cửa thành bên ngoài bị phá, chỉ cần buông tảng đá lớn xuống là có thể chặn được cửa.

Phương Giải tự mình lên tường thành chỉ huy, bảo binh lính cứ cách mười thước trên tường thành lại làm một hàng rào, chỉ chừa một lỗ hổng. Như vậy việc phòng ngự trên tường thành Phan Cố đã được ngăn cách thành từng khu vực nhỏ. Mục đích là một khi có khu vực nào thất thủ, thì có hàng rào này chống đỡ, quân địch công lên tường thành cũng không thể nhanh chóng mở rộng phạm vi chiếm lĩnh. Quân địch ở bên trong hàng rào, quân coi giữ hai bên có thể dùng liên nỏ và cung tên bắn chết bọn chúng.

Sau đó Phương Giải hạ lệnh phá hỏng hai cửa phía bắc và phía đông, chỉ chừa lại cửa nam và cửa tây.

Mất một tháng mới miễn cưỡng tu sửa xong hệ thống phòng thủ của thành. Trong thời gian này, Phương Giải sai người tìm kiếm và tiêu diệt một số mã tặc. Tuy lương thực lấy được không nhiều, nhưng lại kiếm được trên trăm chiến mã, còn bắt được mười mấy thợ thủ công.

Phương Giải giao những chuyện vụn vặt cho Tôn Khai Đạo xử lý, còn hắn thì mỗi ngày đều dành chút thời gian tới khu mộ bên kia, sau đó rảnh rỗi thì mang theo một đội tinh kỵ đi ra ngoài săn bắn.

Săn mã tặc.

Cũng không biết là hắn thực sự có hứng thú với mã tặc, hay là hắn muốn tìm lại cảm giác của mình.

Thời gian trôi vô cùng nhanh, trong nháy mắt Phương Giải cùng Sơn Tự Doanh, Dương Tự doanh vượt qua cái tết đầu tiên. Mùa đông ở Phan Cố cũng tới lúc lạnh nhất, nước tiểu vừa ra đã hóa thành băng.

May mắn, đội ngũ này không thiếu thứ gì.

Một tháng trôi qua, người nào cũng mập hơn không ít.

- Phải ở chỗ này bao lâu?

Trầm Khuynh Phiến đứng bên cạnh Phương Giải, nhìn khu vực hoang vắng bên ngoài thành.

- Người mà ta phái đi đã quay về từ hôm qua.

Phương Giải không trả lời câu hỏi của Trầm Khuynh Phiến, mà nói chuyện khác:

- Ta cử đi hai nhóm…Nhóm đi về phía nam mang về tin tức, La Diệu đã dẫn binh về hướng bắc, xem ra là y muốn tụ hợp với đại quân triều đình. Y vẫn khỏe mạnh trở về, ha hả…Đúng là Thiên Tôn Phật tông cũng không làm gì được y. Nhóm đi về phía tây mang về tin tức, đại quân triều đình đã thu phục được Hà Tây Đạo, phản quân Sơn Nam Đạo vừa đụng độ liền tan tành. Hiện tại đại quân đã phong kín một nửa Sơn Đông Đạo…Bức tới mức này, Lý Viễn Sơn dùng chiêu gì cũng vô dụng rồi. Chúng ta chờ một chút, không có bất ngờ gì xảy ra, người Mông Nguyên sắp rút lui rồi.

- Huynh không sợ người của huynh sẽ tổn thất ở đây?

- Sợ chứ!

Phương Giải cười cười:

- Nhưng ta hơi hiểu tính cách của Hoàng Đế, nàng thấy, Hoàng Đế sẽ cho phép người Mông Nguyên bỏ chạy dễ dàng như vậy sao?

….

….

- Căn cứ vào tin tức mà thám báo gửi về, nếu như thuận lợi, nhanh nhất là chín tháng sau đại quân của triều đình sẽ tấn công Tương thành. Không biết vì sao binh mã của Lý Viễn Sơn lại bại nhanh như vậy.

Trác Bố Y sửa sang lại những tin tức mà phi ngư bào truyền về, vẻ mặt không có chút thoải mái nào:

- Ta cảm thấy đại quân của triều đình tấn công quá thuận lợi. Lý Viễn Sơn bố trí tổng cộng trăm vạn đại quân ở Hà Tây Đạo, Sơn Nam Đạo, Sơn Đông Đạo, binh lực cơ hồ tương đương với binh lực của triều đình. Cho dù đại quân của triều đình có trang bị tốt hơn, cho dù có hai mươi mấy vạn chiến binh mở đường, thì cũng không đến mức khiến phản quân ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có. Lý Viễn Sơn nắm Sơn Đông Đạo trong tay hai mươi năm, cũng bố trí cả Tây Bắc gần ba năm, sao có thể yếu ớt như vậy?

- Đại quân triều đình bình định thuận lợi là chuyện tốt, sao Trác tiên sinh lại không vui như vậy?

Lục Phong Hầu chỉnh bếp than, cười nói:

- Thực ra ta thấy vẫn còn chậm. Hơn trăm vạn tinh nhuệ tây chinh, những binh lính dưới trướng Lý Viễn Sơn kia căn bản không tính là binh lính. Gặp đối thủ như vậy, nghiền nát là một chuyện bình thường. Đánh mấy tháng mà còn chưa đánh tới Tương thành, đâu tính là nhanh?

- Quả thực phần lớn binh lính của Lý Viễn Sơn không phải là tinh nhuệ, nhưng đại quân bên phía triều đình cũng có hơn trăm vạn là dân dũng, so với binh lính của Lý Viễn Sơn mà nói, chỉ trang bị tốt hơn một chút mà thôi, chứ đôi bên như nhau cả. Phản tướng Thạch Lỗi ở Hà Tây Đạo là người đứng đầu trong Thất Hổ của Lý Viễn Sơn, Lý Viễn Sơn tưng khen y có phong độ của một đại tướng. Người như vậy, cầm trong tay gần năm mươi vạn đại quân mà không thắng trận nào, chẳng phải là kỳ quái sao?

Trác Bố Y cau mày nói.

Phương Giải đọc lại tin tức mà phi ngư bào mang về, sắc mặt có chút ngưng trọng:

- Theo như tin tức điều tra được, mặc dù Thạch Lỗi không thắng trận nào, nhưng mỗi trận chiến đều đánh rất kịch liệt, kỳ thực đại quân của triều đình thắng không dễ dàng. Trận chiến ở núi Thanh Đài, phản quân tổn thất sáu vạn, đại quân triều đình cũng tổn thất bốn vạn, buộc Thạch Lỗi phải lùi về phía sau năm mươi dặm. Trận chiến Hằng Nguyên, Thạch Lỗi tổn thất bốn vạn, triều đình tổn thất năm vạn dân dũng, về nhân số thì triều đình tổn thất lớn hơn, nhưng bởi vì đại quân triều đình luân phiên tấn công, nên Thạch Lỗi không thể không lui về núi Dương Giác.

- Trận chiến ở núi Dương Giác lại bại, Thạch Lỗi mang binh lùi về Tê Hà Quan, đại quân triều đình mất hơn mười ngày mới công phá được quan khẩu, tổn thất trên vạn người, phản quân cũng tổn thất năm, sáu ngàn. Sau khi Tê Hà Quan bị phá, Thạch Lỗi dẫn người lui tiếp, tới bờ tây của sông La Dương bố trí phòng ngự. Nước sông của sông La Dương không tính là hẹp nhưng cũng không sâu, nên thuyền lớn của Thủy sư triều đinh không đi được vào, chỉ có thể dựng cầu nổi qua sông. Tổn thất hai vạn người mới qua được sông. Phản quân lại lùi về Ngụy thành. Ngụy thành là trị thành của Hà Tây Đạo, tường thành cao lớn, chắc chắn, đại quân triều đình vây khốn hơn tháng, cuối cùng phải triệu tập toàn bộ xe bắn đá tới mới phá được Ngụy thành.

- Liên tiếp đại chiến, binh mã của Thạch Lỗi đã tổn thất hơn nửa, đại quân triều đình tổn thất chừng mười lăm vạn, phần lớn là dân dũng. Ngụy thành là lá chắn ở phía đông bắc của Tương thành. Ngụy thành vừa bị phá, phía đông bắc Tương thành không còn chỗ nào hiểm yếu nữa. Địa thế bằng phẳng khiến phản quân càng không ngăn cản được đại quân triều đình. Lúc tin tức truyền lại, thì đại quân còn cách Tương thành chưa tới 400 dặm. Nếu không phải Thạch Lỗi giữ được núi Thiên Kiện, thì giờ này đại quân của triều đình đã tập hợp bên ngoài Tương thành rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status