Tranh bá Thiên hạ

Chương 473: Chính là hướng kia

- Đến giờ ta vẫn chưa hiểu…

Mưu Lương Bật nhìn cái tẩu treo ở thắt lưng của Phương Giải, đưa tay muốn mượn. Phương Giải cũng không cự tuyệt, cởi xuống nhét thuốc châm lửa, hắn hít một hơi trước rồi đưa cho Mưu Lương Bật:

- Chưa hiểu cái gì?

- Rõ ràng ngươi không biết ta muốn giết ngươi, vì sao đột nhiên phát hiện ra? Chỉ một ngày mà ưu thế của ta đã mất hết, rốt cuộc làm sao ngươi nghĩ ra được? Ta mời ngươi tới sơn trại uống rượu quả thực hơi nóng vội, nhưng điều này cũng không chứng minh rằng ta có sát tâm với ngươi. Rõ ràng ưu thế ở trong tay ta, vì sao ngươi lại thắng?

- Bởi vì ngươi không biết đối thủ của ngươi.

Phương Giải khẽ cười:

- Hỏi ngươi một vấn đề, thế gian này có mấy người biết võ đạo tu luyện tới Cửu Phẩm sẽ như thế nào?

Mưu Lương Bật lắc đầu:

- Ta không biết gì về võ học, nhưng có nghe nói qua. Khắp thiên hạ chỉ sợ người tu hành trên Cửu Phẩm không cao hơn trăm người. Nếu người tu hành tới được Cửu Phẩm, thì có năng lực dời non lấp bể, có thể vượt qua nghìn dặm trong nháy mắt, giết người như trở bàn tay, lấy mạng như đúc vào túi, cho dù là bệ hạ cũng sẽ coi trọng.

- Không khoa trương như vậy, nhưng quả thực cao thủ Cửu Phẩm rất mạnh. Ta cũng không biết thiên hạ này rốt cuộc có bao nhiêu người có tu vị đạt tới Cửu Phẩm, ta chỉ biết rằng thủ hạ của ta có hai cao thủ Cửu Phẩm. Ngươi phái người canh phòng nghiêm ngặt, phòng được thám báo quân đội, chứ không phòng được cao thủ Cửu Phẩm thăm dò doanh trại. Cái đêm ngươi phái người mời ta tới sơn trại, người của ta liền vào sơn trại tìm chỗ nhốt Thôi Trung Chấn. Mà thủ hạ của ta không chỉ có cao thủ võ đạo, còn có một trí giả tên là Tôn Khai Đạo. Từ chuyện ngươi mời ta uống rượu, y nhìn ra được ba điểm đáng ngờ, do đó phỏng đoán được có lẽ ý chỉ của bệ hạ đã tới.

- Ngươi nhốt Thôi Trung Chấn là sai lầm lớn nhất. Nếu Thôi Trung Chấn còn tự do, có lẽ ta sẽ tới theo lời mời.

Mưu Lương Bật ngơ ngẩn, lập tức lắc đầu:

- Sau đó ngươi phái người liên hệ với Hoàn Nhan Trọng Đức, nhờ y giúp ngươi diễn trò để cầm chân ta. Sau đó sai người giả dạng làm khâm sai tuyên chỉ trước mặt mọi người. Đây chính là hư hư thực thực, công kỳ vô bị trong binh pháp, khâm phục.

- Đừng khách khí.

Phương Giải nói:

- Nếu như ngươi không muốn giết ta, thì sao ta phải muốn giết ngươi? Ta dẫn theo người lui về Phan Cố, chính là không muốn mâu thuẫn giữa ta và ngươi lớn thêm. Chuyện tây đại doanh của phản quân, ta vốn khuyên mình không cần phải so đo. Nhưng ngươi lại cảm thấy không diệt trừ ta thì không thể an tâm, cho nên bốn chữ ‘Gieo gió gặt bão’ rất phù hợp với ngươi.

Mưu Lương Bật cười tự giễu:

- Nếu ý chỉ của bệ hạ không tới, ta cũng không nảy sinh ý định giết ngươi. Ngươi nên biết ta chờ đợi nhất là cái gì, cho nên động niệm giết ngươi cũng là tình thế bức bách. Ta khác với ngươi, ngươi còn trẻ, mà ta đã năm mươi tuổi rồi. Nếu không thể lấy công bù tội, thì khi trở lại kinh thành, kết cục của ta chính là bị hạ xuống làm thứ dân. Ta chịu trăm cay ngàn đắng ở trong nhà giam mười mấy năm mới có cơ hội lấy lại hùng tâm tráng chí ngày xưa, cho nên sao có thể buông tha được?

Phương Giải nói:

- Ngươi nói vậy là muốn ta tha thứ cho ngươi?

Mưu Lương Bật rất nghiêm túc nói:

- Ta nói vậy là muốn nói lý do ta phải giết ngươi.

Bởi vì rét lạnh, Mưu Lương Bật dùng sức hít tẩu thuốc, nhưng cả người vẫn cực kỳ run rẩy:

- Hiện tại ta rốt cuộc hiểu các cụ ngày xưa nói “Thời thế đổi thay, xuất anh tài” là thế nào. Ta chưa già, nhưng đã không bằng được người trẻ tuổi các ngươi rồi. Lý Hiếu Tông đủ âm tàn, ngươi đủ quả quyết, hai điểm này ta đều kém một bậc.

Phương Giải nói:

- Đừng tự trách, tự trách chỉ khiến ngươi lãng phí thời gian vốn ít ỏi của ngươi mà thôi.

- Ta muốn làm quỷ minh bạch.

Mưu Lương Bật trầm mặc một lúc rồi thử hỏi:

- Ngươi giết ta chẳng để làm gì, không bằng lưu ta lại bày mưu tính kế cho ngươi? Cho dù ta bị nhốt trong lồng giam, nhưng chỉ cần không chết, ta vẫn có giúp ngươi hiểu được rất nhiều chuyện. Hơn nữa các tướng sĩ sẽ ca ngợi ngươi là một người khoan dung độ lượng, ngươi thấy thế nào?

Phương Giải thở dài:

- Ta cứ tưởng ngươi sẽ chỉ vào mặt ta chửi ầm lên, sau đó khẳng khái chịu chết…Nếu ngươi làm vậy, về sau khi nhớ tới ngươi, ta có thể khen ngợi ngươi một câu.

Mưu Lương Bật lắc đầu:

- Ai mà chả sợ chết?

Phương Giải ừ một tiếng:

- Ta sẽ có chút thất vọng vì ngươi không thể khẳng khái chịu chết, nhưng sẽ không khinh thường ngươi vì ngươi sợ chết. Mạng sống chỉ có một, đừng nói là sắp chết, chỉ cần lúc rảnh rỗi nghĩ tới cái chết của bản thân, đều dọa hỏng không ít người.

- Đổi thành ngươi lúc này, liệu ngươi có cầu xin tha thứ không?

Mưu Lương Bật hỏi.

Phương Giải cười nói:

- Đầu tiên phải nói với ngươi là, ta cũng sợ chết. Nếu cẩn thận nghĩ có lẽ ta còn sợ chết hơn cả ngươi. Nhưng ta khác ngươi ở chỗ, khi ta biết chắc chắn ta phải chết rồi, thì ta sẽ không bao giờ cầu xin tha thứ. Tôn nghiêm vốn đã bị giẫm đạp không còn lại bao nhiêu, nếu chết cũng không thể chết một cách trang nghiêm, thì chẳng phải tiếc nuối sao?

Mưu Lương Bật trầm mặc, không hề lên tiếng.

Phương Giải đứng dậy, đưa túi thuốc lá cho Mưu Lương Bật, sau đó cởi áo khoác trên người đắp cho y:

- Ta sẽ phái người mang rượu và thức ăn tới cho ngươi, muốn ăn cái gì có thể nói cho ta biết.

- Có rượu có thịt là đủ rồi.

Mưu Lương Bật đáp.

Phương Giải gật đầu, xoay người rời khỏi hang động.

- Phương Giải, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được hay không?

Mưu Lương Bật nhìn bóng lưng của Phương Giải, hỏi.

Phương Giải dừng lại, không quay đầu:

- Hỏi đi.

- Ngươi thực sự không có dục vọng với binh quyền? Được binh quyền này rồi, ngươi thực sự sẽ dốc sức vi triều đình? Ngươi thực sự trung thành vợi bệ hạ? Trong lòng ngươi thực không có tham vọng?

Phương Giải mỉm cười, bước ra ngoài.

- Ngươi cứ đoán đi.

Hắn chỉ nói vậy rồi không để ý tới Mưu Lương Bật nữa, bước đi.

Mưu Lương Bật nhìn bóng lưng của nam tử trẻ tuổi kia, trầm mặc một lúc rồi thở dài:

- Ta thua, chẳng lẽ là vì tham vọng của ta quá nhỏ?





Mưu Lương Bật chết rồi.

Y vẫn không thể hạ quyết tâm tự mình đập vào đá tự sát, cho nên cầu phi ngư bào ở bên ngoài hỗ trợ. Phi ngư bào này có chút khinh bỉ nhìn y một cái, chỉ vào những tảng đá to nhỏ trong hang động, nói:

- Tự ngươi chọn một tảng đi, đây là lựa chọn duy nhất vào lúc này của ngươi rồi.

Mưu Lương Bật nhìn thật lâu, càng nhìn sắc mặt càng trắng bệch. Về sau tay chân không ngừng run rẩy, rồi nôn hết số thức ăn và rượu vừa dùng. Thấy y nôn kịch liệt như vậy, vị phi ngư bào này không nhịn được lắc đầu:

- Ta vốn mắng ngươi vài câu là ngươi tự mình tìm cái chết, nhưng nghĩ tới dù sao ngươi cũng là một đại nhân vật, trước khi chết lại bị người làm nhục thì không hay cho lắm. Cho nên ta chịu đựng không mắng. Nhưng bộ dáng hiện tại của ngươi thật con mẹ nó khiến người ta tức giận…Ngươi càng luyến tiếc, trong lòng càng sợ, không bằng sảng khoái chút.

Mưu Lương Bật lau miệng, qua một lúc lâu thì chỉ vào tảng đá lớn bằng quả dưa hấu, nói:

- Chọn tảng này.

Phi ngư bào gật đầu nói

- Ừ, nếu ngươi sợ thì nhắm mắt lại, chỉ chớp mắt là xong.

Mưu Lương Bật cởi áo khoác mà Phương Giải đắp lên người y, sau đó đứng thẳng người lên, nhắm mắt lại:

- Mong ngươi ra tay nhanh một chút, đa tạ!

- Đừng khách khí!

Phi ngư bào này đi tới nắm lấy cổ của y rồi đập mạnh vào vách đá.

Máu lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả mảng lớn.

Phi ngư bào này vứt thi thể của Mưu Lương Bật xuống mặt đất, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm:

- Con mẹ ngươi tưởng ta ngốc à, nào có tự sát chọn tảng đá bé tí như vậy? Cho dù thằng ngốc cũng nhìn ra được có vấn đề. Nếu ta bị ngươi lừa, thì thật uổng phí mấy năm mặc bộ phi ngư bào này.

Y phủi tay, xoay người rời đi.

Tây Bắc quá lạnh, tuy gió thổi vào hang động không lớn, nhưng rất nhanh cỗ thi thể kia liền cứng ngắc như băng, nằm thẳng tắp ở đó, không bao lâu máu trên đầu cũng ngưng kết thành băng. Duy trì sinh mạng là một quá trình rất dài, mà vứt bỏ sinh mạng lại ngắn ngủi như vậy, chỉ một giây đồng hồ mà thôi.

Ngày hôm sau, Phương Giải sai người kiểm kê lại nhân số của đội ngũ để tạo thành danh sách. Sau khi các doanh kiểm kê binh lính của mình, thì lệnh cho tất cả quan quân từ Lục Phẩm trở lên tập hợp ở giáo trường. Đội ngũ mấy vạn người, Lục Phẩm trở lên có vài trăm người. Dựa theo quân chế của Đại Tùy, Đội trưởng Lữ suất đều là sĩ quan, nhưng chưa nhập phẩm. Quả Nghị Giáo úy lĩnh một đội ba trăm người là Thất Phẩm, từ đây là có thể được đăng ký vào trong hồ sơ của triều đình, lĩnh bổng lộc của triều đình.

Bởi vì đội ngũ này được tập hợp từ tàn binh, cho nên số lượng nhiều hơn một đội bình thường không ít. Dù sao trước lúc chạy tán loạn kia, tướng tá còn sống dẫn binh nhiều hơn bình thường. Đây là một sự thật rất tàn khốc, nguyên nhân cơ bản nhất cũng chỉ vì các tướng tá có tốt chất cao hơn, còn vì giáp trụ trên người bọn họ tốt hơn. Bì giáp trên người Quả Nghị Giáo úy dày gấp đôi binh lính bình thường, hơn nữa còn có miếng hộ tâm.

Thế giới này tràn ngập cấp bậc phân chia, mà những người ở tầng thấp nhất thường có oán giận lớn hơn. Người cực đoan sẽ cho rằng, đều là người với nhau, vì sao ngươi lại được hưởng đãi ngộ nhiều hơn ta? Người như vậy thường thường sẽ sinh hoạt trong sự oán hận cả đời, thậm chí càng ngày càng không chịu nổi. Bọn họ sẽ không để ý tới sở dĩ người khác được hưởng thụ đãi ngộ này, là vì người khác cố gắng nhiều hơn mình.

Thế giới này tuy vô tình, nhưng lại rất công bằng.

Phương Giải đứng trên đài cao nhìn những người này, về sau bọn họ sẽ đi theo hắn xuất sinh nhập tử. Hắn đã trầm mặc thật lâu không mở miệng, cho nên khiến những người phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, đều đang phỏng đoán vị thủ lĩnh mới này đang nghĩ gì.

- Ta không trải qua lần đại chiến đó, nhưng ta biết rằng mỗi người các ngươi phải rất khó khăn mới có thể sống sót.

Phương Giải trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp:

- Các ngươi đều là sĩ quan, cẩn thận nghĩ lại có lẽ các ngươi sẽ phát hiện, sở dĩ các ngươi còn sống, là vì thuộc hạ của các ngươi đã từng liều chết bảo vệ. Cho nên, việc đầu tiên các ngươi phải làm chính là đối xử tốt với binh lính của mình. Mà hiện tại, chỗ đứng cao nhất này chính là ta, sinh tử tương lai của ta cũng sẽ do các ngươi quyết đinh, cho nên…ta sẽ đối xử với các ngươi như các ngươi đối xử với thuộc hạ của mình.

- Từ trận đại chiến đó tới nay đã gần ba năm rồi, trong ba năm này cũng có không ít người chết đi, về sau sẽ còn người chết, có lẽ là một trong số các ngươi, cũng có lẽ là ta đứng ở đây. Hôm qua lúc nhìn thấy thánh chỉ, trong lòng ta bỗng nhiên sợ hãi, bởi vì ta sợ không thể bảo vệ tốt các ngươi. Ta nghĩ thật lâu, tự nói với mình rằng, biện pháp tốt nhất để các ngươi sống sót chính là đợi ở chỗ này, đợi cho đại quân triều đình khôi phục lại toàn bộ Tây Bắc.

- Nhưng, chờ đợi người khác tới cứu vĩnh viễn chỉ là hy vọng. Các ngươi đã rời nhà ba năm, có nhớ nhà không?

Hắn hỏi.

Người phía dưới trở nên yên tĩnh, qua một hồi lâu có một Giáo úy nhỏ giọng nói:

- Nhớ.

Phương Giải gật đầu:

- Ta không có nhà, nhưng ta cũng nhớ thành Trường An. Muốn trở về, chúng ta phải làm cái gì đó, thúc đẩy đám phản loạn kia nhanh chóng sụp đổ. Lúc ở Phan Cố ta chỉ suy nghĩ làm sao bảo vệ tốt tòa thành nhỏ này, bởi vì lúc đám người Mông Nguyên rời đi phải đi qua nơi này. Đối với những kẻ giết thân nhân của chúng ta, phá hủy quê hương của chúng ta, ngoại trừ dùng đao nói chuyện ra, không có con đường thương lượng nào khác.

- Nhưng hiện tại, thủ hạ của ta có thêm các ngươi, nên ta sẽ chịu trách nhiệm với sự sinh tử của các ngươi.

Phương Giải trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nói với giọng nghiêm nghị:

- Nếu các ngươi tin được ta, hãy đi theo ta đánh mấy trận đẹp mắt. Sau đó mang theo vinh quang trở về quê cũ, đoàn tụ với người thân.

- Tướng quân nói đi, ngài muốn chúng tôi làm gì!

Có người hô lớn.

Phương Giải nhìn những người này, rất nghiêm túc nói:

- Chỉ có một việc…ta chỉ hoành đao về hướng nào, các ngươi sẽ đi về hướng đó. Ta cam đoan, đó chính là hướng về nhà các ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status