Tranh bá Thiên hạ

Chương 636: Tiêu diệt là được

Lúc Phương Giải nghe thấy Lạc Thu nhắc tới Sở thị, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Tính toán của La Diệu không chỉ vì Phương Giải, còn vì vợ của y. Y lừa Phương Giải, là để khống chế cơ thể thay thế. Mà y lừa vợ của y, là để bà ta có hy vọng sống.

Trong một khoảnh khắc, Phương Giải cảm thấy người phụ nữ này hơi đáng thương. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền nghĩ tới những con búp bê treo trong vườn bà ta.

Hắn rùng mình một cái.

- Làm sao vậy?

Lạc Thu hỏi.

- Không có gì.

Phương Giải cười nói:

- Lần trước tới Ung Châu là mùa hè, nóng khiến người ta khó thích ứng. Lần này tới vừa lúc khí hậu tốt nhất, thình lình từ trong xe đi ra nên có chút lạnh.

Lạc Thu tự nhiên không hoài nghi cái gì, ông ta kéo tay Phương Giải vừa hàn huyên vừa đi vào thành. Tất cả quan viên lớn nhỏ trong thành Ung Châu đều đang chờ. Lạc Thu kéo tay Phương Giải không buông ra, nên bọn họ liền không có cơ hội nói chuyện. Giúp Phương Giải đỡ phải chào hỏi từng người một, giảm bớt không ít phiền toái.

Sau khi vào thành, Phương Giải và Lạc Thu liền đi xe ngựa tới phủ Tổng Đốc. Trần Định Nam mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp vào thành, nhưng không cho dân chúng đi theo đại quân vào thành, bởi vì lương thực trong thành vốn không còn nhiều nữa. Đội ngũ hơn bảy vạn mà Phương Giải mang theo vốn tạo áp lực rất lớn cho thành Ung Châu. Tuy nhiên may mà Phương Giải mang theo rất nhiều lương thảo vật tư, đủ cho đội quân của hắn tự dùng.

- Lần trước vội vàng từ biệt, tính toán thời gian cũng đã được vài năm rồi.

Bên trong xe ngựa, Lạc Thu thở dài nói:

- Phương tướng quân đã bớt đi tính trẻ con mà thêm thành thục, còn ta thì đã già. Vốn định dâng tấu từ giã về nhà dưỡng lão, trồng cây nuôi chim, sống nhàn nhã nốt cuộc đời còn lại. Thật không ngờ tới phút cuối đám nam man tộc Hột kia lại gây chuyện, ta không thể không tạm gác chuyện nghỉ hưu lại…Nói thật, nếu Giác Hiểu ngươi không tới, thì thành Ung Châu này liền nguy to.

Ông ta chỉ ra ngoài xe ngựa:

- Đại doanh của người Hột đang đóng ở phía nam thành, kéo dài hơn mười dặm, xem ra không dưới sáu, bảy mươi vạn người. Hơn nữa người Hột còn biết điều khiển dã thú làm vũ khí, người của ta không thể nào ra khỏi thành nghênh địch. Ta chỉ có thể ngóng trông Giác Hiểu tới giải vây cho Ung Châu, giải nổi khổ của dân chúng Bình Thương Đạo.

- Đông như vậy?

Phương Giải hơi kinh ngạc:

- Không phải mấy chục năm qua người Hột bị giết rất nhiều sao, lấy đâu ra nhiều binh lực như thế?

Lạc Thu thở dài:

- Đâu phải toàn bộ đều là binh. Ngụy Hoàng Đế (Hoàng Đế giả) Mộ Dung Sỉ của Yến Quốc mời Hột Vương cùng lúc xuất binh. Đám người Hột bị áp chế đã lâu, đầy bụng oán khí, có cơ hội báo thù tất nhiên không bỏ qua. Nói là trăm vạn đại quân, kỳ thực có cả trẻ con mười mấy tuổi, người già năm mươi mấy tuổi. Người Hột gây ra rất nhiều tội ác ở Bình Thương Đạo, tính ra cũng phải có mấy chục vạn dân chúng bị chết trong tay bọn chúng…Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng ta liền đau như cắt.

Phương Giải an ủi:

- Thế bá đừng lo, năm đó có thể đánh đuổi người Hột trở về rừng, hiện tại cũng như vậy. Nếu không phải biên cương hư không, bất kể là Mộ Dung Sỉ hay là người Hột cũng không dám nhòm ngó Bình Thương Đạo. Hiện giờ ta đã tới, tuy bản lĩnh cùng tài học của ta chỉ bình thường, nhưng tốt xấu còn có một chút nhiệt huyết, tự nhiên làm hết sức.

- Tốt!

Lạc Thu vỗ tay nói:

- Có những lời này của Giác Hiểu, trong lòng ta liền kiên định. Hiện giờ trong thành Ung Châu, muốn tướng không có tướng, muốn binh không có binh, muốn lương không có lương…Nói thật, cũng chỉ có Giác Hiểu ngươi là bằng lòng tới. Lúc trước ta đã liên tiếp cử hơn mười nhóm người đi ra ngoài cầu cứu. Nhưng không ai trong đó đồng ý xuất binh, còn không phải vì sợ tổn thất binh lực trong tay sao?

Phương Giải cười cười, trong lòng tự nhủ, ngươi đang nói ta thông minh hay là khờ vậy?

Hắn nói vài câu khích lệ, như thân là tướng lĩnh phải có trách nhiệm giữ gìn đất đai. Lạc Thu biểu hiện thân thiện, kỳ thực hai người vốn không có giao tình gì. Về sau không khí có chút lạnh tanh, Lạc Thu không ngừng đổi đề tài, Phương Giải thì mỉm cười đáp lại.

Hai người đều rất khéo léo tránh nhắc tới mấy chuyện về La Diệu, Hoàng Đế, Đại Tùy loạn lạc, chỉ tìm mấy chủ đề bên ngoài để tán ngẫu.

- Lên thành xem một chút.

Phương Giải vén rèm lên nhìn ra ngoài, phát hiện cho dù dân chúng trong thành cũng đứng ở hai bên đường cái hoan hô, nhưng vẻ mặt khác với dân chạy nạn ở bên ngoài thành. Vẻ mặt của dân chạy nạn là sự vui sướng thật lòng khi nhìn thấy quân đội tới. Mà dân chúng trong thành tuy vung vung tay, nhưng sự vui mừng trên khuôn mặt chỉ là giả vờ.

Phương Giải hiểu vì sao có sự khác biệt này.

Dân chúng ngoài thành phải chịu đủ mọi đau khổ, bọn họ đã mất đi tất cả. Thân nhân, nhà ở, đất đai, tất cả đều đã mất, bọn họ không còn chỗ nào nương tựa, thậm chí bụng ăn không no. Vào lúc này Hắc Kỳ Quân tới, không thể nghi ngờ là mở ra một cánh cửa hy vọng cho bọn họ.

Nhưng dân trong thành thì khác, bọn họ vẫn còn an toàn, vẫn ở trong nhà mình, đắp cái chăn ấm áp…Hiện tại điều duy nhất mà bọn họ lo lắng, có lẽ không phải là kẻ địch bên ngoài phá thành tiến vào, mà là viện quân tới có cướp đi đồ ăn thuộc về bọn họ hay không…có đôi khi, nhất là lúc gặp tai họa, có người tầm mắt càng ngày càng xa, có người tầm mắt càng ngày càng gần.

- À?

Lạc Thu hơi sửng sốt:

- Nhưng trong nhà đã chuẩn bị xong tiệc rượu đón gió…

- Không đói bụng.

Phương Giải cười cười:

- Trở về rồi ăn, giờ lên thành xem trước đã. Có đôi khi ăn cơm là chuyện cấp bách, có đôi khi, ăn cơm không cần phải nóng nảy…

Trong lòng Lạc Thu căng thẳng, khuôn mặt bỗng nhiên nóng lên.





Từng là đô thành của Thương Quốc, nên tường thành Ung Châu cực kỳ cao lớn chắc chắn, có thể xếp vào ba tòa thành đứng đầu Trung Nguyên. Nơi đây là nơi giao thoa văn hóa giữa người Hán và người Hột, cho nên kiến trúc khác với Trung Nguyên. Ở Trung Nguyên, nhà cửa là gạch xanh ngói đỏ, nhà giàu có thì là tường cao đại viện. Mà ở Tây Nam, nhất là vùng Ung Châu, phần lớn nhà cửa làm bằng gỗ, mang sự đặc thù của địa phương.

Tường thành Ung Châu cực kỳ rộng rãi, tuy không cao bằng thành Trường An, nhưng độ dày không kém bao nhiêu. Lúc Phương Giải đi lên tường thành, phát hiện tường thành rộng rãi đủ cho ba cỗ xe ngựa đi song song với nhau. Rộng như vậy có thể xếp đội dự bị ở ngay phía sau, nhưng lại có khuyết điểm là một khi kẻ thù công lên tường thành, kẻ thù có thể thoải mái có chỗ đặt chân.

Tuy nhiên, trong vài chục năm ở Ung Châu, La Diệu đã biến Ung Châu thành một tòa thành lũy. Tường thành bố trí đầy đủ vũ khí phòng ngự, hơn nữa được bảo dưỡng rất tốt.

Máy bắn nỏ được lau vô cùng sáng bóng, nỏ lớn đặt trong thùng gỗ ở bên cạnh cũng phát sáng, không có một chút rỉ sét nào, được lau chùi bằng mỡ bò, cho nên nhìn như mới.

Lầu quan sát cũng được xây dựng rất chắn chắn và rộng rãi. Trên lầu quan sát có thể chứa được ít nhất hai mươi cung tiễn thủ. Bên ngoài tường thành treo lang nha phách. Với độ cao của tường thành Ung Châu, một khi lang nha phách buông xuống là có thể đập nát người. Trừ những cái đó ra, cứ cách 30m trên tường thành lại có một nồi sắt lớn. Phương Giải đi tới nhìn, phát hiện trong nồi đều là dầu hỏa.

Phương Giải không nhìn thấy gỗ lăn và đá tảng trên tường thành, bởi vậy có thể thấy được tạm thời trong thành không thiếu tên nỏ. Tuy có thể lưu trữ hai thứ đó, nhưng nếu tên nỏ sung túc, thì rất ít tướng lĩnh lựa chọn vận chuyển gỗ lăn và đá tảng lên tường thành.

Không cần kiểm tra cẩn thận Phương Giải cũng có thể xác định được, cho dù ngoài thành có mấy chục vạn chiến binh tinh nhuệ, nếu muốn công phá thành Ung Châu được La Diệu cải tạo qua, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hắn đi tới sát tường thành, nhận lấy Thiên Lý Nhãn từ trong tay Kỳ Lân rồi nhìn ra ngoài thành.

Cách chừng năm dặm là đại doanh của người Hột. Quả nhiên như lời Lạc Thu nói, đại doanh kéo dài hơn mười dặm. Từ quy mô của đại doanh có thể tính được đại khái binh lực của đối phương. Mà lúc tính ra con số này, Phương Giải liền trở nên ngưng trọng.

Thành Ung Châu không dễ công phá là điều đã được xác định, nhưng Phương Giải không vì vậy mà yên tâm.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn tới không phải là cố thủ tòa thành này.

- Mấy ngày gần đây người Hột có tới khiêu chiến, chỉ có điều binh lực trong thành không đủ, lại không làm gì được chiến thuật sử dụng dã thú của người Hột, cho nên không dẫn quân xuất chiến…

Tôn Khai Đạo đứng phía sau Phương Giải, nhẹ giọng nói một câu.

Kỳ thực dọc theo con đường này y vẫn luôn quan sát Phương Giải. Lần trước Phương Giải tới, y chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Phương Giải. Làm Tứ Phẩm Lang tướng trong phủ Tổng Đốc, y tất nhiên phải đi theo Lạc Thu tiếp đãi khâm sai. Nhưng mấy lần chỉ là từ xa nhìn, mà lúc ấy y cũng không để ý Phương Giải cho lắm.

Nhưng hôm nay, y không tự chủ được muốn nhìn kỹ nam tử sắp tiếp nhận binh quyền của Ung Châu từ trong tay mình này.

- Biên quân đâu?

Phương Giải quay đầu nhìn Từ Khánh Chi, hỏi.

- Lúc La Diệu còn ở đây, mỗi năm biên quân lại thay phiên một lần. Nhưng từ khi La Diệu đi rồi, số lượng biên quân đóng giữ ở biên thành liền giảm đi rất nhiều. Hơn nữa biên quân chủ yếu bố trí ở Nam Yến bên kia, cho nên người tộc Hột cơ hồ không gặp phải sự ngăn cản gì cả. Nam Yến Mộ Dung Vĩnh phái binh lính giả trang làm thương đội lừa mở cửa thành Bạch Thủy, trực tiếp giết vào Bình Thương Đạo…Còn biên quân mấy thành khác đã bị chia cắt. Mỗi thành chỉ có hơn ngàn người, lương thực bị cắt đứt, hơn nửa là dữ nhiều lành ít.

Từ câu trả lời của Từ Khánh Chi, Phương Giải có thể nghe ra được trong lòng y có chút bất mãn.

Không hề nghi ngờ rằng, sau khi La Diệu rời đi, biên quân không còn được ai chú sy. Mất đi tiếp tế hậu cần, biên quân phải chịu rất nhiều khổ cực. Nhưng dù vậy, vẫn không có một binh lính biên quân nào rời khỏi cương vị của mình, thẳng tới khi bọn họ chết trận mới thôi.

- Có lẽ vẫn còn người sống…

Phương Giải có chút thất thần nói một câu, Từ Khánh Chi không hiểu ý của hắn là gì.

Từ Khánh Chi chỉ cái lều lớn nhất trong đại doanh của tộc Hột:

- Nơi đó là chỗ ở của Hột Vương. Người tộc Hột vốn không có Hột Vương. Từ khi Thương Quốc bị tiêu diệt, người Hột nội loạn, giữa các trại với nhau không ngừng có tranh đấu, người Hột chia ra làm rất nhiều bộ tộc, tự làm theo ý của mình. Nhưng từ lúc Nam Yến Mộ Dung Sỉ gặp gỡ các đại thổ ty của người Hột, bọn chúng liền chọn ra Hột Vương.

- Hột Vương tên là gì?

Phương Giải hỏi

- Đồ Hồn Đa Biệt

Từ Khánh Chi trả lời:

- Căn cứ vào người tộc Hột nói, Đồ Hồn Đa Biệt là một người tu hành rất hùng mạnh, được người tộc Hột xưng là Thiên Thần. Đương nhiên, người Hột có một sự e ngại trời sinh với Đại Thổ Ty, cho nên cũng có thể là tung tin vịt.

- Nói những tin tức chính xác đi.

Phương Giải tùy ý nói một câu, sau đó chỉ chỗ hỗn loạn nhất trong đại doanh người Hột:

- Nơi đó là nơi ở của đám dã thú đúng không?

- Đúng vậy!

Từ Khánh Chi gật đầu:

- Có ít nhất hơn một vạn dã thú, chỉ huy bọn chúng là hai trăm Vu Sư cưỡi voi, dùng kèn sừng trâu ra lệnh. Nếu có biện pháp nào tiêu diệt đội quân dã thú của người Hột, thì cho dù người Hột có trăm vạn người cũng không đáng sợ!

- Vậy thì tiêu diệt thôi.

Phương Giải bình thản nói, đơn giản giống như bóp chết một con kiến. Cho nên Từ Khánh Chi hơi sửng sốt, không hiểu Phương Giải lấy đâu ra sự tự tin mãnh liệt như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status