Tranh bá Thiên hạ

Chương 662: Mật thất

Tướng quân áo giáp theo thềm đá đi xuống, cứ cách hơn mười mét mới có một ngọn đèn tối mờ. Bởi vì an tĩnh, nên tiếng bước chân của ông ta khá lớn. Hoàng Đế của Đại Tùy thường thích những điều bao la hùng vĩ, cho nên địa cung hoàng lăng cũng được xây dựng rất khổng lồ. Sau khi đi qua 108 bậc thang thì tiến vào đại điện của địa cung.

Đại điện này mô phỏng theo điện Thái Cực, về cơ bản thì không khác nhau là mấy. Chẳng qua ở vị trí long ỷ, đặt một cỗ quan tài rất lớn.

Tướng quân áo giáp đi tới trước quan tài, sau đó giơ tay ấn một cơ quan trên bệ đá. Két một tiếng, quan tài thật lớn di chuyển sang một bên, lộ ra một cái động đen ngòm ở phía dưới quan tài. Ông ta sờ soạng trong hắc động, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Cũng không biết hắc động sâu bao nhiêu, ông ta sờ soạng một lúc dường như không tìm được thứ mà mình muốn tìm, ông ta lập tức nhíu mày, tung một quyền xuống bệ đá. Ầm một tiếng, tảng đá thật lớn và quan tài đều bị đánh văng. Cỗ quan tài đổ sang một bên, nắp quan tài bật ra, một cỗ quan tài khác lăn ra từ bên trong. Cạch một tiếng, tiếng vọng quanh quẩn đại điện.

Tảng đá bị chấn nát sụp xuống, lộ ra một khoảng trống rộng bằng một căn phòng. Tướng quân áo giáp cúi đầu nhìn rồi cầm lên một cái đồng đỉnh. Cái đồng đỉnh này nặng ít nhất cũng phải hai nghìn cân, nhưng ông ta vẫn có thể thoải mái cầm ra ngoài.

Trên đồng đỉnh bị che lại, không biết dùng cái gì che lại. Tướng quân áo giáp đặt tay lên đồng đỉnh. Không bao lâu sau, phía trên đồng đỉnh trở nên đỏ rực, nhiệt độ trong đại điện cũng theo đó mà tăng cao. Đồng đỉnh càng ngày càng đỏ, thứ che lại phía trên bắt đầu hòa tan. Ông ta xốc lên nhìn, sau đó gật đầu.

Trong đồng đỉnh, có một người khoanh chân ngồi!

Người này tuổi chừng sáu mươi, nhắm mắt lại, đã không còn hơi thở. Quần áo trông vẫn rất mới, không giống như người đã chết từ lâu, giống như vừa mới chết hơn. Hơn nữa cỗ thi thể này không hề cứng ngắc, giống như người sống đang ngủ. Thậm chí làn da vẫn như làn da người bình thường, chứ không phải là màu xanh đen của người chết.

Tướng quân áo giáp cẩn thận nhìn cỗ thi thể, khóe miệng hơi run rẩy. Ông ta nhíu mày, dường như có chút thống khổ. Bàn tay giơ lên dừng ở giữa không trung.

Cứ như vậy qua một hồi lâu, ông ta hít sâu vào một hơi, sau đó rút một con dao nhọn từ hông đâm vào cỗ thi thể. Cũng không biết cỗ thi thể này dùng cách nào để bảo tồn, tuy rằng không biết chết đã bao lâu, nhưng dao vừa đâm vào ngực, rõ ràng vẫn còn máu chảy xuống.

Sau khi rút dao, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương, tất cả đều chảy vào trong cái đồng đỉnh. Bên trong đồng đỉnh còn có một thứ chất lỏng đen tuyền, sền sệt, không biết là thứ gì. Máu vừa tiếp xúc với chất lỏng liền sôi lên ùng ục, dường như còn nhìn thấy cái gì đó đang di chuyển.

Mà cỗ thi thể nhìn như người sống kia nhanh chóng héo rũ, giống như quả bóng bị xì hơi. Không bao lâu, máu chảy hết, thi thể trở nên khô quắt khó coi.

Tướng quân áo giáp nâng cỗ thi thể héo quắt này lên, đi tới chỗ quan tài, dùng một chưởng đẩy quan tài về vị trí cũ rồi đặt thi thể nằm xuống quan tài. Đối với bộ long bào mà thi thể đang mặc, ông ta chẳng thèm liếc một cái.

Sau khi làm xong ông ta mới trở lại bên cạnh đồng đỉnh, cởi áo giáp trên người xuống. Áo giáp rơi xuống mặt đất, làm nứt gạch đá cứng rắn.

Bởi vậy có thể thấy được bộ áo giáp này nặng thế nào.

Ông ta khỏa thân khoanh chân ngồi vào đồng đỉnh. Có lẽ do chất lỏng quá nóng, cho nên ông ta không nhịn được cau mày. Trên lồng ngực ông ta có một vết thương nhìn mà ghê người. Vết thương cháy đen, lộ ra một cây xương sườn.

Đó là vết thương do Phạm Thiên Nghiệp Hỏa của La Diệu lưu lại. Vết thương nặng như vậy mà ông ta có thể chống đỡ được. Từ miệng vết thương có thể nhìn thấy cơ quan bên trong, có thể nhìn thấy trái tim đang đập, rất chậm, chậm hơn người bình thường nhiều. Phạm Thiên Nghiệp Hỏa của La Diệu là một chiêu thúc giục Nghiệp Hỏa tới mức mạnh nhất, hơn nữa bắn trúng vào ngực của ông ta. Nhưng dù vậy cũng không giết được ông ta, từ đó có thể thấy cơ thể của ông ta rắn chắc như thế nào.

Sau khi ông ta ngồi xuống không bao lâu, những chất lỏng kia giống như có ý thức bò lên trên, bò tới miệng vết thương của ông ta. Chất lỏng chảy vào miệng vết thương càng ngày càng nhiều, miệng vết thương khép lại một cách thần kỳ.

Quỷ dị!

Quỷ dị không gì so sánh được!

Không ai ngờ rằng trong lăng mộ của Hoàng Đế Đại Tùy lại có một bí mật như vậy. Thi thể, chất lỏng trong đồng đỉnh, rốt cuộc là cái gì, có lẽ chỉ tướng quân áo giáp biết. Mà hỗn hợp chất lỏng và máu kia không ngờ có thể chữa lành vết thương của ông ta, thật khó mà tưởng tượng nổi.

Cứ như vậy chừng nửa canh giờ, chất lỏng trong đồng đỉnh biến mất không thấy.

Mà miệng vết thương trước ngực ông ta không ngờ đã lành hơn một nửa!

So với làn da màu đồng cổ ở các chỗ khác, nơi miệng vết thương vừa lành có màu da trắng nõn, thật giống như da em bé. Khi tất cả chất lỏng biến mất không thấy, ông ta chậm rãi mở mắt, sau đó thở phào một tiếng. Ông ta cúi đầu nhìn ngực mình, dường như rất hài lòng.





Chín cái rương lớn đặt ở bên ngoài tòa lầu gỗ ba tầng. Chín cái rương này có kích thước bằng nhau, đủ cho một nam tử trưởng thành nằm vào. Phương Giải bảo tất cả mọi người trở về đại doanh, bao gồm mấy người Trầm Khuynh Phiến. Hắn nói với mấy nàng rằng, mình đã bố trí xong. Hắn không muốn bất kỳ người nào quấy rầy chỗ này.

Mà trên thực tế, hắn không muốn mấy nữ nhân của mình liên lụy vào trong.

Những thứ trong chín cái rương lớn này, là những thứ mà Phương Giải đã chuẩn bị nhiều năm.

Hắn ngồi nghỉ trong lầu gỗ một hồi lâu, sau đó bắt đầu đi dạo trong sân. Hắn đi rất chậm, dùng hai chữ ‘cẩn thận’ để hình dung. Mọi gõ ngách trong La phủ, thậm chí nơi tối tăm có mạng nhện hắn cũng không buông tha.

Hắn đi mấy vòng mới trở lại tòa lầu gỗ, sau đó nhắm mắt lại. Toàn bộ địa hình La phủ xuất hiện trong đầu hắn, thậm chí hắn nhớ rõ từng bước một. Có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy rất khó làm được điều này, nhưng khi chân chính đối mặt với vấn đề như Phương Giải, có lẽ bất kỳ ai cũng đều có thể làm được.

Sau khi xác định mình không bỏ quên điều gì, hắn rời khỏi lầu gỗ trở lại tiểu viện của Sở thị. A Mạc Tát giống như mất đi linh hồn vẫn ngồi ở trong phòng. Khuôn mặt bà ta không có bất kỳ biểu hiện nào, giống như một tượng đất. Phương Giải đi tới nhìn bà ta, trầm mặc một lúc liền dìu bà ta tới tòa lầu gỗ bên kia.

Phương Giải mở ra một rương gỗ, cầm hết đồ vật bên trong ra, sau đó đặt A Mạc Tát nằm vào trong đó.

Rồi Phương Giải di chuyển chín rương gỗ vào trong tòa nhà. Ở bên trong thư phòng La Diệu, Phương Giải tìm được cơ quan phía sau giá sách. Đây là bí mật mà Mạt Ngưng Chi hỏi được từ A Mạc Tát. Cơ quan lộ ra một cánh cửa, Phương Giải ném cây đuốc vào, ánh lửa lập tức dập tắt.

- Có nước.

Phương Giải lẩm bẩm:

- Hóa ra y xây một mật thất ở dưới mặt hồ.

Hắn dừng lại một lát, sau đó thả người nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống, Phương Giải yên lặng tính toán thời gian.

Từ thư phỏng nhảy xuống tiếp đất, sâu khoảng 20m!

Trong này không có cái cầu thang nào.

Tiếp đất, Phương Giải thắp lại cây đuốc vừa ném xuống, phát hiện đây là một tòa thạch thất rất lớn, xây dựng dưới nước, được bịt kín vô cùng tốt, nên trong thạch thất khá khô ráo.

Hắn đi một vòng theo thạch thất, tính toán xong chiều dài chiều rộng, hắn lại từ mật thất trở về thư phòng. Hắn nhún chân nhảy lên, mượn lực bật để trở lại thư phòng. Kế tiếp, hắn mang toàn bộ chín cái rương lớn xuống, sau đó lấy những thứ trong rương lớn ra, khảm bốn phía mật đạo.

Suốt cả đêm.

Phương Giải không đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status