Tranh bá Thiên hạ

Chương 673: Nó vốn là của ta

La Diệu, đang dốc toàn lực.

Nếu y là nhà giàu, vậy thì y đang được ăn cả ngã về không.

Câu chuyện của Phương Giải đã kích thích y, khiến y bỗng nhiên hiểu ra vì sao Phương Giải có thể chống đỡ được ở bên trong Kim Cương Giới lâu như vậy mà không ngã xuống, cũng hiểu ra sự chuẩn bị lớn nhất của Phương Giải là cái gì. Nếu Phương Giải thực sự là dân cờ bạc kia…như vậy bài trong tay hắn thật quá đẹp.

- Luyện Ngục.

La Diệu nói hai chữ, sau đó vung mạnh hai tay xuống.

Trong nháy mắt, mọi người trong nửa thành Ung Châu cảm thấy khó thở, sau đó trái tim không khống chế được đập thình thịch. Cũng không biết có bao nhiêu người ngã xuống đất, mù mịt không hiểu vì sao. Bầu trời trở nên u ám, ngay cả mặt trời đều bị dòng khí màu xanh che khuất, giống như bầu trời địa ngục. Ngày này, tất cả mọi người trong thành Ung Châu đều ngẩng đầu nhìn trời, tưởng rằng thiên khiển sắp tới.

Màu xanh bên trong Kim Cương Giới càng ngày càng đậm, tới cuối cùng biến thành màu đen.

La Diệu bay lên trên đỉnh Kim Cương Giới nhìn xuống dưới. Mà lúc này, người bên ngoài đã không trông thấy Phương Giải ở bên trong Kim Cương Giới. Một quả cầu tối như mực, bên trong xảy ra chuyện gì có lẽ chỉ có La Diệu và Phương Giải mới biết. Nhưng chính vì không nhìn thấy, cho nên người bên ngoài đều biết rằng Phương Giải đang gặp lúc hung hiểm nhất.

Giờ khắc này, mấy nàng đã không thể duy trì được lý trí.

Bốn nữ nhân có tu vị hùng mạnh là Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Mạt Ngưng Chi và Tang Táp Táp đều thi triển ra bản lĩnh mạnh nhất của mình, cộng thêm Hạng Thanh Ngưu và ba lão đạo sĩ của Nhất Khí Quan. Nhưng dù bọn họ có liên thủ tấn công mạnh mẽ cỡ nào, cũng không làm gì được Kim Cương Giới.

Phá không rách, phá không được!

La Diệu đứng trên đỉnh Kim Cương Giới quét mắt nhìn những người đó, thì thào một câu, cố gắng vô ích. Sau đó y chợt nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng đứt quãng truyền ra từ bên trong kết giới của Phương Giải:

- Ta….Đồ sộ bất động!

Đồng tử La Diệu co lại, giơ chân giẫm mạnh xuống!

Ầm một tiếng!

Lấy Kim Cương Giới làm trung tâm, tất cả phòng ốc trong phạm vi trăm mét đều sụp đổ. Cả Kim Cương Giới giống như một quả cầu kim loại cực lớn lún sâu xuông mấy mét! Gạch trên đường vỡ vụn, phòng ốc sụp đổ, vết nứt giống như mạng nhện tiếp tục lan ra ngoài.

Cơ hồ toàn bộ thành Ung Châu rơi vào chấn động.

- Ta rất muốn nhìn, ngươi đồ sộ bất động thế nào.

Lúc này, La Diệu đã thực sự nổi giận.

Y nhìn Kim Cương Giới tối như mực, nói:

- Ngươi chỉ là một dân cờ bạc mà thôi, cho dù trong tay ngươi có bài đẹp thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng, bởi vì ngươi biết nhà giàu không dám đánh cược toàn bộ mạng sống với ngươi! Chính vì nhà giàu giàu có, cho nên y không muốn chết! Nhưng trong tay nhà giàu cũng có bài đẹp, y có gia tài bạc triệu, có thể dùng gia tài bạc triệu đó đè chết dân cờ bạc, khiến dân cơ bạc ngay cả cơ hội đánh cuộc mạng sống cũng không có!

- Tới đây…

Thanh âm yếu ớt nhẹ nhàng truyền ra từ trong Kim Cương Giới:

- Dùng gia tài bạc triệu của ngươi…đè chết ta đi, tới đây mau, ta ở chỗ này chờ ngươi.

Ánh mắt của La Diệu biến ảo không ngừng, sau đó lại giơ chân giẫm mạnh xuống:

- Bài trong tay ngươi quả thực rất đẹp, đẹp ngoài dự liệu của ta. Tuy tu vị của ngươi chưa bước vào Thông Minh Cảnh, nhưng cho dù là một người đã bước một chân lên Thiên Chi Thượng như Đại Tự Tại cũng không thể duy trì bên trong Kim Cương Giới của ta lâu như ngươi. Nhưng chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, ngươi càng biểu hiện mạnh mẽ, ta càng kinh hỉ sao.

Đại Tự Tại rời khỏi Đại Tuyết Sơn, quả thực chỉ bước một chân lên Thiên Chi Thượng. Nhưng Đại Tự Tại bên trong Đại Luân Tự, chính là Thiên Chi Thượng!

Từng cái dẫm chân của La Diệu, khiến cả thành Ung Châu chấn động!

Kim Cương Giới không ngừng chìm xuống, mặt đất cũng nứt vỡ càng lúc càng rộng! Phòng ốc liên tiếp sụp đổ, về sau kỵ binh Hắc Kỳ Quân bao vây cách đó ba trăm bước đều không thể không lui về đằng sau. Bởi vì vết nứt đang lan rộng, nếu không phản ứng nhanh thì sẽ bị rơi xuống không thấy tung tích.

Lúc này La Diệu như nhập ma, cực kỳ điên cuồng.

Đám người Hạng Thanh Ngưu bị nội kình dao động thật lớn bức cho liên tiếp phải lùi về đằng sau. Tuy bọn họ vẫn thi triển ra bản lĩnh mạnh nhất của mình, nhưng dường như không có ý nghĩa gì với Kim Cương Giới. Lúc này, La Diệu đã khiến cho người ta thấy được sự đáng sợ của y.

Đối mặt với thế công của nhiều người đại tu hành, y cũng chẳng thèm liếc một cái.

- Nếu ta động niệm, trời đất sụp đổ!

Y lại dậm chân mạnh một cái, Kim Cương Giới đã lún sâu vào lòng đất.

- Gia tài bạc triệu?

Lúc tất cả mọi người đang lo lắng cho Phương Giải, thì thanh âm của thiếu niên quật cường kia lại truyền ra từ lòng đất:

- Lại tới…khụ khụ…lại tới!





Kim Cương Giới giống như một quả cầu thật lớn bị La Diệu đạp lún sâu xuống đất. Mỗi một đạp của y, bên trong Kim Cương Giới liền có hàng nghìn hàng vạn kiếp.

Lúc này, quần áo trên người Phương Giải đã rách tơi tả, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, không một chút huyết sắc. Bởi vì phải chịu áp lực cực lớn, nên con ngươi của hắn như lồi ra ngoài. Hai cánh tay của hắn vẫn giơ về phía trước, cố gắng chống đỡ tiểu kết giới lung lay sắp đổ.

Trên tiểu kết giới của hắn xuất hiện đầy vết rạn, giống như một giây sau sẽ nứt vỡ. Nhưng dù vậy, một giây, lại một giây sau, Phương Giải vẫn đứng vững không ngã, tiểu kết giới cũng đứng vững không ngã.

Hai cánh tay của hắn không ngừng run rẩy, hai cái chân kéo căng, giống như thanh sắt.

Áp lực vô cùng vô tận đè lên tiểu kết giới của hắn. Gặp phải thế công mãnh liệt như vậy, cho dù là người đại tu hành Cận Thiên Cảnh cũng đã bị đè nát bét từ lâu. Mà một người mới ổn định tu vị Cửu Phẩm như hắn, vẫn đứng ở đó, chưa từng cúi người.

Hai canh giờ!

Ba canh giờ!

Bốn canh giờ!

Trời đã tối om, nhưng bên trong Kim Cương Giới còn tối hơn.

Một ngày cứ như vậy qua đi, người bên ngoài phát động thế công giống như điên, mà La Diệu cũng như phát điên muốn dùng Kim Cương Giới để khuất phục Phương Giải. Không ai có thể lý giải, Phương Giải làm sao làm được điểm này. Hắn đã chống đỡ một ngày, đây không chỉ là nhờ vào ý chí nữa rồi.

Đám người Trầm Khuynh Phiến cơ hồ thoát lực, vẫn đang không ngừng công kích.

- Dừng tay lại!

Tang Táp Táp bỗng nhiên hô một tiếng, sau đó là người đầu tiên dừng tay:

- Ta hiểu ra rồi!

Đám người Mộc Tiểu Yêu vô thức dừng lại, tất cả đều nhìn về phía nàng. Khuôn mặt của Tang Táp Táp rất đỏ, đó là do tiêu hao quá nhiều nội kình. Nàng hổn hển nói chuyện:

- Chúng ta chớ đánh tiếp nữa.

Nàng thở dốc một hơi sau đó rất nghiêm túc nói:

- Sở dĩ La Diệu không để ý tới thế công của chúng ta, bởi vì y vốn hy vọng chúng ta tấn công! Nếu ta đoán không nhầm, Kim Cương Giới có thể hấp thu toàn bộ ngoại lực, rồi chuyển hóa thành áp lực lên người Phương Giải. Nói cách khác, thế công của chúng ta, đều bị Kim Cương Giới chuyển hóa…

Trầm Khuynh Phiến biến sắc:

- Ý của cô là, công kích lúc trước của chúng ta, chính là đánh thẳng vào người Phương Giải?

Tang Táp Táp gật đầu:

- Bảy tám phần là vậy. Ta cũng vừa mới hiểu ra thủ đoạn của Kim Cương Giới…Bản thân kết giới đó không phải là phòng ngự mạnh mẽ, mà là do nó có thể hấp thu tất cả kình khí! Cho nên, kết giới này là phòng ngự tuyệt đối, bởi vì nó có thể chuyển hóa ngoại lực thành nội lực!

Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Nếu Tang Táp Táp phỏng đoán là đúng, như vậy…Phương Giải không những phải chịu áp lực từ La Diệu, còn phải chịu sự công kích điên cuồng của bọn họ gần một ngày!

Tất cả mọi người sững sờ, không biết phải làm sao.

- Nếu đánh tiếp…ta sợ…giết chết Phương Giải không phải là La Diệu, mà là chúng ta.

Lúc nói lời này Tang Táp Táp có chút thất thần, thanh âm khàn khàn.

Tất cả mọi người dừng tay, sắc mặt đều khó coi.

Bọn họ không xác định được Tang Táp Táp phân tích có đúng hay không, nhưng bọn họ đã không dám ra tay tiếp nữa rồi. Nếu chẳng may suy đoán của Tang Táp Táp là đúng, vậy thì Phương Giải đã phải chịu áp lực lớn dường nào? Thật khó mà tưởng tượng nổi. Chớ nói còn có La Diệu có tu vị hùng mạnh. Dưới thế công liên hợp của bảy người đại tu hành, không ngờ Phương Giải có thể chống đỡ được lâu như vậy!

- Không còn âm thanh nữa rồi…

Mộc Tiểu Yêu thì thòa một câu, bỗng nhiên ngồi xổm xuống gào khóc:

- Ta không nghe thấy âm thanh của Phương Giải nữa rồi…

Sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến trắng bệch, mà Mạt Ngưng Chi thì im lặng thất thần.





Bên trong kết giới.

Phương Giải phun ra một ngụm máu lớn, sau đó cười thảm:

- Đám kẻ ngốc…Hiện tại mới biết được thủ đoạn của cái Kim Cương Giới quỷ quái này…May mà bọn họ hiểu ra, bằng không đánh thêm một lúc nữa chắc mình toi đời.

Bên trong tối đen, tiểu kết giới của hắn vẫn giữ được ánh sáng nhập nhòe.

Ánh sáng này phát ra từ đan điền của hắn, đan điền không có Khí Hải!

Lúc này, ở vùng đan điền của Phương Giải, khí xoáy năm màu chậm rãi chuyển động, chuyển động rất chậm, giống như một giây sau sẽ dừng lại vậy. Ánh sáng quá mỏng manh, mỏng manh tới mức người ngoài căn bản không nhìn thấy.

Đứng ở trên đỉnh kết giới, La Diệu nhìn thoáng qua mấy người kia dừng tay, cười lạnh nói:

- Hiện tại mới hiểu ra, chẳng lẽ không cảm thấy muộn rồi sao?

Y lại nhìn về phía dưới:

- Phương Giải, ngươi còn chịu đựng được không? Ta tới lấy bài đẹp của ngươi đây. Bài đó vốn là của ta!

Y chọc tay vào Kim Cương Giới rồi tách ra một khe hở! Thân hình vừa biến mất, khe hở liền đóng lại, giống như chưa từng xuất hiện.

[/CHARGE]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status