Tranh bá Thiên hạ

Chương 692: Muốn làm gì thì làm ((1))

Không có lễ tang long trọng, thậm chí không có quá nhiều người tham gia.

Quan tài của Đại Khuyển đặt ở vị trí long ỷ trong chính điện cung Ung Châu. Bốn người, Phương Giải, Kỳ Lân, Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến đứng ở phía dưới nhìn lên.

Lúc đi ra đại điện, Kỳ Lân muốn đóng cửa đại điện lại thì Phương Giải ngăn cản. Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Cứ để cửa mở. Nếu Đại Khuyển còn có thể nhìn, thì chắc cũng muốn ngắm phong cảnh ở bên ngoài.

Kỳ Lân im lặng, day day mũi.

Đại Khuyển đột nhiên qua đời, khiến cho Phương Giải mất đi hứng thú tấn công Nam Yến. Trong một háng kế tiếp, Hắc Kỳ Quân ở lại trong thành Ung Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Tướng lĩnh các quân vẫn huấn luyện binh lính như bình thường, mà Phương Giải mỗi ngày đều tới đại điện ngồi một lát, lẩm bẩm tự nói chuyện. Biểu hiện của hắn khiến cho người ta lo lắng, nhưng cũng có người vui sướng. Đám quý tộc bản địa Ung Châu còn chưa bị giết, nghe nói tinh thần của Phương Giải có vấn đề, bọn họ rất cao hứng, hận không thể nhìn thấy Phương Giải lập tức bị điên.

Đáng tiếc rằng, chỉ cần Phương Giải còn ở lại Ung Châu một ngày, bọn họ cũng chỉ có thể cụp đuôi lại.

Trong nháy mắt xuân về hoa nở, cho dù ở một nơi như Ung Châu, bốn màu thay đổi không rõ ràng cho lắm, nhưng bốn mùa sẽ không thay đổi vì bất kỳ người nào, nên tới thì vẫn tới.

Có chiến báo từ Hoàng Dương Đạo gửi tới. Thôi Trung Chấn mang binh vây khốn thành Tín Dương, bất ngờ chính là tướng phòng giữ thành Tín Dương Điền Tín đã mở cửa thành đầu hàng. Vốn tưởng rằng là một trận ác chiến, không ngờ lại dành thắng lợi dễ dàng như vậy.

Trần Hiếu Nho cầm chiến báo bước nhanh tới thư phòng của Phương Giải, Phương Giải cho y vào. Thời gian gần đây Phương Giải gầy đi không ít, sự lạnh lẽo trên hai hàng lông mày cũng biến mất ít nhiều. Trần Hiếu Nho biết cái chết của Đại Khuyển đã ảnh hưởng tới Phương Giải như thế nào. Vị Đại tướng quân thống lĩnh ba quân này sẽ không khóc trước mặt người khác, nhưng đè nén nỗi đau trong lòng, chỉ sợ sẽ càng đau.

- Đại tướng quân, tin chiến thắng!

Trần Hiếu Nho trình chiến báo lên:

- Vừa mới nhận được tin tức, tướng phòng giữ thành Tín Dương Điền Tín phái người liên lạc với Thôi tướng quân, đề xuất chỉ cần cam đoan sự an toàn của quân coi giữ trong thành, thì Điền Tín nguyện ý dâng thành Tín Dương.

Phương Giải cũng không ngờ trận chiến này lại chấm dứt như vậy. Hắn nhận lấy chiến báo, nhìn thoáng qua:

- Vẫn còn đang đàm phán?

- Vâng, còn đang đàm phán.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Đây là chiến báo mà Độc Cô Văn Tú nhờ Kiêu Kỵ Giáo dùng tốc độ nhanh nhất gửi tới, muốn xin chỉ thị của Đại tướng quân. Tuy nhiên, cho dù đã dùng phương thức truyền tin của Kiêu Kỵ Giáo, thì vẫn phải mất nửa tháng mới tới nơi. Trong nửa tháng này, hẳn là chuyện đàm phán đã kết thúc.

Phương Giải gật đầu:

- Phái người trở về nói với Thôi Trung Chấn, thành Tín Dương có vị trí quan trọng, không thể coi nhẹ. Mấy chục vạn binh mã của La Tiểu Đồ đang ở ngay bờ bắc sông Trường Giang, cách thành Tín Dương chỉ có bảy, tám trăm dặm. Một khi tin thành Tín Dương thất thủ rơi vào tay La Tiểu Đồ, y tất nhiên sẽ có phản ứng. Không ai đoán được y sẽ xuống Giang Nam hay là đánh Tín Dương. Nói cho Thôi Trung Chấn biết, điều quân coi giữ trong thành Tín Dương đi, lưu lại tinh nhuệ của chúng ta.

- Phong Độc Cô Văn Tú làm Tổng Quản Hoàng Dương Đạo, ngoại trừ quân vụ, các chuyện khác đều do y quyết định. Ngân lượng trả cho binh lính thì bảo các phú hộ trong thành Tín Dương quyên. Đừng nói cái gì lôi kéo lòng người, ta không cần mấy thứ đó. Nhà nào không chi tiền, vậy thì liền khám xét nhà đó.

- Tuân lệnh.

Trần Hiếu Nho lên tiếng.

- Nói cho Độc Cô Văn Tú, không cần nể nang đám thân hào thế gia, cũng không cần bọn họ ủng hộ, chỉ cần bọn họ nghe lời. Kẻ nào không nghe lời, thì không cần phải giữ lại.

Phương Giải hai lần phân phó, nên Trần Hiếu Nho ghi nhớ kỹ.

- Còn có…

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tí nữa ngươi trở về gọi Trương Tẩy tới. Ta bảo y thống kê nhân khẩu của Bình Thương Đạo. Đã hơn một tháng rồi, xem chừng đã có con số đại khái.

- Vâng, thuộc hạ cáo lui trước.

- Mấy ngày nay Tán Kim Hầu bận rộn việc gì?

Phương Giải đột nhiên hỏi.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Mấy ngày nay Tán Kim Hầu chỉ du sơn ngoạn thủy, có đôi khi vừa đi là sáu bảy ngày mới trở về. Tán Kim Hầu chỉ mang theo hai, ba tùy tùng, sáng sớm hôm nay mới rời khỏi Ung Châu, nghe nói muốn tới núi Mặc Trì để ngắm cảnh.

- Ung Châu đang không yên ổn, phái vài tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ Tán Kim Hầu. Chớ giấu ông ấy, để tránh ông ấy hiểu lầm.

- Vâng!

- Ngươi đi đi.

Phương Giải khoát tay:

- Đúng rồi…bảo Tôn Khai Đạo tới Ung Châu.

Trần Hiếu Nho lên tiếng, vừa rời khỏi thư phòng của Phương Giải thì bỗng nhiên thấy có một Bách Hộ Kiêu Kỵ Giáo vội vàng chạy vào.

- Xảy ra chuyện gì?

Trần Hiếu Nho ngăn đón Bách Hộ này hỏi.

- Bẩm Chỉ Huy Sứ, Hoàng Dương Đạo bên kia xảy ra chuyện!

Trong lòng Trần Hiếu Nho trầm xuống, bỗng nhiên có sự bất an.





- Từ tin tức nhận được…

Thanh âm của Trần Hiếu Nho có chút trầm thấp, bởi vì y thực không ngờ mình vừa báo tin vui cho Phương Giải, giờ lại trở thành tin buồn.

- Thôi tướng quân trúng mai phục của Điền Tín. Lúc tiến vào thành nhận đầu hàng thì bị bị quân mai phục trên đường bao vây. Mấy trăm tinh nhuệ tiến vào thành đều chết trận, Thôi tướng quân thì bị trọng thương…Tuy nhiên nhờ thân binh của Thôi tướng quân tử chiến mở ra cửa thành, cho nên Thôi tướng quân mới thoát thân được.

- Dù vậy…

Trần Hiếu Nho nhìn trộm sắc mặt của Phương Giải, tiếp tục nói:

- Thôi tướng quân trọng thương hôn mệ, Điền Tín dẫn phản quân nhân cơ hội tấn công, đại quân thất bại, lui về phía sau bốn mươi dặm, thiệt hại hơn năm nghìn người. Nếu không phải tướng quân của Phi Ưng Quân Trần Bàn Sơn dẫn kỵ binh giải cứu, chỉ sợ tổn thất sẽ lớn hơn nữa.

- Còn Độc Cô Văn Tú thì sao?

Phương Giải hỏi.

- Nghe nói trước đó Độc Cô đại nhân không ngừng khuyên can Thôi tướng quân, chớ có dễ dàng tin Điền Tín. Đó là lúc Thôi tướng quân triệu tập tướng lĩnh nghị sự, Độc Cô đại nhân còn từng nói qua. Y nói, tuy Điền Tín không có danh tiếng gì trong Tả Tiền Vệ, nhưng nếu La Diệu đã lưu người này lại phòng thủ Tín Dương, chứng tỏ người này có chỗ hơn người. Tuy nhiên Thôi tướng quân cho rằng đó chỉ là một tòa cô thành, hơn nữa phản quân của La gia liên tục tất bại, Điền Tín không có lý do gì để chống lại chúng ta.

Trần Hiếu Nho lật quân báo, nhìn nói:

- Theo tin tức của Kiêu Kỵ Giáo gửi tới, lúc Thôi tướng quân vào thành, Độc Cô Văn Tú đã hạ lệnh toàn quân đề phòng. Chi có điều y là quan văn, hơn nửa tướng lĩnh trong quân không để ý tới lệnh của y, thế nên lúc phản quân giết ra khỏi thành, quân ta chưa kịp bày trận.

Phương Giải nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt có chút mê man.

- Ra lệnh, cắt toàn bộ quân chức của Thôi Trung Chấn, đưa về núi Chu Tước tĩnh dưỡng. Phong Độc Cô Văn Tú làm Tổng Quản Hành Quân Tín Dương, Trần Bàn Sơn làm Phó Soái…bị ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ đấy, cuộc chiến này giao cho bọn họ nghĩ biện pháp dành chiến thắng. Ta lại cho Độc Cô Văn Tú một tháng, nếu trong vòng một tháng không hạ được thành Tín Dương, bảo y và Trần Bàn Sơn mang đầu tới gặp ta.

- Tuân lệnh.

Phương Giải đọc qua quân báo, rồi vứt sang một bên.

- Đã là chiến tranh, tất nhiên có thắng có thua, ta sẽ không vì một trận thua mà chém đầu các ngươi, bất kỳ ai cũng có lúc làm sai. Nhưng qua chuyện này đã cho các ngươi một bài học, sơ sẩy tự đại vĩnh viễn là kẻ thù lớn nhất của các ngươi.

- Thuộc hạ ghi nhớ!

Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Định Nam chắp tay nói.

[/CHARGE]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status