Tranh bá Thiên hạ

Chương 787-2: May mắn lớn nhất ((2))

- Tòa thành này thật đẹp.

Bỉ Đắc đứng trên lầu hai nhà trọ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài:

- Kiến trúc, cây cối, nữ nhân, tất cả mọi thứ ở nơi này đều đẹp..nói thật, ta muốn đi xa hơn tới nước Tùy, muốn xem thành Trường An, tòa thành được xưng là thiên hạ đệ nhất hùng thành có bộ dáng như thế nào, có phải còn bao la hùng vĩ hơn cả thủ đô của đế quốc Agoda.

- Nghe nói quốc gia này rất lớn, ít nhất lớn gấp mười lần công quốc Rose. Lãnh thổ phía bắc còn đang có tuyết rơi, thì lãnh thổ phía nam đã nở hoa rồi. Nếu như đi bộ, đi một năm cũng không đi hết từ bắc tới nam, từ đông tới tây cũng như vậy…Thật là một vùng đất rộng lớn, giàu có và đông đúc tới mê người.

Lão bộc kia cúi đầu nói:

- Đông Sở chỉ là một cây cầu, sau khi quân đội của đế quốc tiêu diệt Đông Sở, có thể dùng Đông Sở làm bàn đạp để tấn công Đại Tùy.

Bỉ Đắc gật đầu:

- Ta nghe nói, ở phía tây Đại Tùy có một đế quốc tên là Mông Nguyên, lãnh thổ còn rộng hơn cả Đại Tùy. Nơi đó là thảo nguyên rộng mênh mông vô bờ, sản xuất ra những chiến mã mạnh mẽ và ngọc thạch thuần khiết nhất. Những điều ta đã thấy vẫn còn quá ít…cách một biển rộng, thế giới bên này thật là khác nhau hoàn toàn. Mà khiến cho người ta hưng phấn, chính là người ở nơi này vẫn còn rất lạc hậu. Trang bị của quân đội Đại Tùy vẫn là đao thép và cung tên. Ở trước mặt pháo, quân đội như vậy làm sao có thể bảo vệ được gia hương?

- Thật khiến người ta mê muội.

Bỉ Đắc thở dài:

- Đáng tiếc, còn chưa được ngắm kỹ quốc gia này thì phải đi rồi.

- Rời đi?

Lão bộc khó hiểu hỏi:

- Chúng ta không đợi câu trả lời của Dương Thuận Hội à?

- Ta cũng muốn ở lại đây thêm vài ngài, tốt nhất là có cơ hội tìm tới người của Mộc phủ kia…nghe nói Mộc phủ mới là quý tộc hùng mạnh nhất phía đông Đại Tùy, có được đội quân mấy chục vạn. Mà ngay cả Hoàng thất Đại Tùy đều không làm gì được Mộc phủ. Chúng ta tới đây là để dò đường cho đại quân. Nếu như không hiểu rõ tình huống của kẻ địch, thì trở về quả thực đáng tiếc. Tuy nhiên…nhất định phải đi rồi.

Y quay đầu nhìn lão bộc:

- Người được phái đi bắt phản quân Rose vẫn chưa trở về, hiển nhiên đã xảy ra biến cố. Nếu không phải bị phản quân Rose bắt thì cũng là bị hộ vệ của thương nhân Đông Sở bắt. Là ta hơi sơ suất, tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được phản quân rồi hỏi ra căn cứ của phản quân. Hiện tại, chỉ sợ người mà ta phái đi đang bị ép hỏi. Ta không cho rằng có người có thể chịu được khổ hình. Thủ hạ của ta cũng không có nghị lực như vậy. Đi thôi, sắp xếp đồ đạc, hiện tại chúng ta sẽ tới phủ của Dương Thuận Hội, đến hửng đông thì ra khỏi thành.

- Tới phủ của Dương Thuận Hội?

Lão bộc nghĩ một lát lập tức hiểu ra:

- Ở trong phủ Dương Thuận Hội mới là an toàn nhất. Y đã thu vàng của ngài, nhất định đồng ý trợ giúp chúng ta.

Bỉ Đắc ừ một tiếng, lại xoay người nhìn ra ngoài. Không bao lâu, lão bộc thu thập đồ đạc xong, mang theo hộ vệ còn thừa lại bảo vệ Bỉ Đắc tới phủ Đại tướng quân của Dương Thuận Hội. Bọn họ mới đi chưa tới nửa giờ, Tả Minh Thiền đã dẫn theo người tới nhà trọ Đồng Thăng. Kiêu Kỵ Giáo không phát hiện tung tích của người nước ngoài. Điều này khiến Tả Minh Thiền cực kỳ ảo não.

Y dẫn theo người kiểm tra một vòng trên đường cái vẫn không phát hiện được gì. Tới lúc trời tờ mờ sáng, không thể không trở lại cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ.

Sau khi hửng đông, Dương Thuận Hội đích thân tiễn đưa đoàn người Bỉ Đắc ra khỏi thành. Dương Thuận Hội cũng đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ, cho phép người của công quốc Plens tới Đại Tùy buôn bán. Y một mực nhìn đám người Bỉ Đắc rời đi, thật giống như tiễn đưa người bạn lâu năm.

Lúc lên thuyền, Bỉ Đắc nhìn thành Mưu Bình, cảm khái nói:

- Không biết bao lâu nữa mới quay lại đây.

Lão bộc cúi đầu nói:

- Rất nhanh thôi, quân đội của đế quốc sẽ cắm quốc kỳ lên thành Mưu Bình.

- Plens!

Bỉ Đắc cười nói:

- Ngươi thực may mắn vì sống trong một thời đại đẹp đẽ như vậy. Nếu ngươi già thêm một chút, thì không được nhìn thấy sự huy hoàng của đế quốc.

- Đúng vậy…ta thật sự rất may mắn.

Lão bộc cung kính nói:

- Có thể phục vụ cho Lai Mạn Đại Đế ngài, là điều may mắn nhất của cuộc đời ta!





Dương Thuận Hội không ngờ, Tả Minh Thiền và Chu Minh Lý cũng không ngờ, tối hôm đó mình bỏ lỡ điều gì. Toàn bộ người Tùy cũng không ngờ, Hoàng Đế của đế quốc mới quật khởi ở bên kia đại dương kia, lại chỉ mang theo vài thuộc hạ tới Trung Nguyên, tự tay mở một cánh cửa. Cho dù Dương Thuận Hội tham mười rương vàng kia, nếu biết Bỉ Đắc chính là Đại Đế Lai Mạn của đế quốc Agoda, thì y cũng nhất định sẽ ra tay.

Nếu Tả Minh Thiền và Chu Minh Lý biết, nhất định sẽ càng ảo não. Nếu Đại Đế Lai Mạn chết ở Trung Nguyên, vậy thì đế quốc mới quật khởi kia sẽ giống như Đại Tùy, rơi vào hỗn loạn.

Đế vị, vĩnh viễn đều mê người.





Ngày thứ tư sau khi chiếm được thành Kim An, Hắc Kỳ Quân chuẩn bị xuất phát.

Mấy ngày nay Trưởng Công chúa của Đại Tùy Dương Thấm Nhan một mực yên lặng quan sát Phương Giải, xem nam tử trẻ tuổi này dùng cách gì để chinh phục kẻ thù. Đây là lần đầu tiên Dương Thấm Nhan tiếp xúc với chiến tranh. Tuy Đại Tùy lâm vào chiến tranh đã lâu, nhưng nếu không phải tiểu Hoàng Đế tự vẫn, thì nàng vẫn là người đứng sau kia. Tương lai của Dương gia thế nào, tương lai của Đại Tùy thế nào, tựa hồ không có quan hệ quá lớn với nàng.

Nhưng hiện tại thì khác, tiểu Hoàng Đế chết rồi, nàng là đứa con cuối cùng của Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Nàng đã không coi mình là một nữ nhân. Vào cái ngày rời khỏi thành Trường An, nàng liền tự nói với mình, về sau, nàng sẽ khiêng long kỳ bị đổ lên vai.

- Có phải Quốc công sẽ động binh với Đại Lý phải không?

Dương Thấm Nhan hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Nhanh chóng giải quyết chuyện ở phía nam, mới rảnh tay để giải quyết chuyện ở phía bắc. Mật thám nghe được tin rằng áo giáp quân đã đánh vào Giang Nam. Binh mã của La Đồ vừa chiến liền tan vỡ. Nếu thư viện Thông Cổ vẫn còn muốn bảo tồn thực lực, thì chỉ sợ áo giáp quân sẽ đánh tới trước cửa thư viện. Trước đó, hạ thần phải giải quyết xong chuyện Nam Yến. Một khi áo giáp quân và thư viện Thông Cổ quyết chiến xong, có lẽ Hắc Kỳ Quân liền không còn thừa lực để phát triển, mà là nhất định phải đối mặt với kẻ thù.

Hắn nhìn Dương Thấm Nhan, nói:

- Điện hạ, thần biết trong lòng điện hạ rất sốt ruột, trong lòng thần cũng sốt ruột, nhưng thần không thể đánh bạc, thần cũng không có tư cách và tiền vốn để đánh bạc. Hắc Kỳ Quân càng lớn mạnh, càng có lợi cho điện hạ, cho nên thần mới tấn công Nam Yến trước…Thần không muốn tranh đoạt trên đất Đại Tùy, mà muốn giẫm lên đất của quốc gia địch. Nam Yến diệt vong, sẽ khiến thực lực của Hắc Kỳ Quân tăng lên không ít. Mà mang theo một đội quân tràn đầy sát khí trở về, lúc đối mặt với kẻ thù thì sẽ có thêm phần thắng.

Dương Thấm Nhan vội vàng nói:

- Việc quân vụ, toàn bộ do Quốc công làm chủ là được. Ta không hiểu những chuyện đó, linh tinh xen miệng vào chỉ quấy rầy kế hoạch của Quốc công. Giống như lời Quốc công nói, quốc thù gia hận, trong lòng ta quả thực sốt ruột, nhưng ta không phải là không biết nặng nhẹ. Cho nên Quốc công yên tâm, bất kể Quốc công lựa chọn như thế nào, ta đều ủng hộ…bởi vì ta biết, chỉ khi Quốc công thắng lợi, thì Đại Tùy mới có hy vọng.

- Cảm ơn sự tin tưởng của điện hạ.

Phương Giải chắp tay nói.

- Không vội động binh với phương bắc, là do hai nguyên nhân khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status