Tránh sủng 2

Quyển 1 - Chương 107: Tôi có trách cậu sao?



Giang Phi trở lại phòng trang điểm trước, mới vừa đặt ly nước nóng đầy ở trên bàn trang điểm, Giản Húc liền bắt lấy tay cậu hỏi: “Tại sao Diệp Phong Miên lại biết cậu? Cậu cùng hắn có quan hệ thế nào?”

Sớm đã thương lượng xong hết thảy với Diệp Phong Miên ở phòng giải khát, lúc này Giang Phi nói dối ngược lại cũng tự nhiên: “Tôi không quen hắn a, hắn nhận lầm người.”

“Nhận lầm người? Hắn vừa gọi tên cậu vừa đuổi theo.”

“Mới vừa rồi hắn đã nói xin lỗi với tôi, nói tôi có dáng dấp rất giống với một người bạn của hắn, bạn của hắn cũng tên Tiểu Phi gì đó.” Giang Phi nghiêm túc nói: “Là Phi (飞) trong phi điểu(飞鸟), không phải Phi(非) trong thị phi(是非) của tôi.”

Giản Húc nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi nghĩ kỹ cũng cảm thấy tên phụ tá nhỏ bé một nghèo hai trắng này không thể nào quen biết với cự tinh như Diệp Phong Miên.

Giản Húc không tiếp tục truy cứu nữa, Giang Phi đặt quần áo đã thu dọn xong lên trên giá, sau đó liền chuẩn bị rời đi. Tiểu Bằng nhiều chuyện hỏi một câu, Giang Phi ngỏ ý là đến phòng vệ sinh.

Sau khi Giang Phi rời khỏi phòng hóa trang, Diệp Phong Miên mới đi tới, giờ phút này vẫn là bộ dáng chững chạc hòa nhã, tựa như người lúc trước thất thố xông ra không phải là anh.

Giản Húc không nhịn được xác nhận lại lần nữa với Diệp Phong Miên, Diệp Phong Miên cũng nói như Giang Phi, vốn là diễn viên có thực lực, nghiêm trang bịa đặt một hồi liền xóa bỏ toàn bộ hoài nghi của Giản Húc.

Chụp xong poster tạo hình đã chạng vạng tối, thời điểm đoàn người chuẩn bị kết thúc công việc trở về, Diệp Phong Miên bỗng nhiên lên tiếng mời khách, mời tất cả diễn viên và nhân viên làm việc ở hậu trường đi ăn lẩu.

Buổi chiều sớm đã trò chuyện với Giang Phi ở phòng giải khát, Diệp Phong Miên liền bảo phụ tá đặt trước ở trên mạng, bao một tiệm lẩu.

Hậu trường sục sôi một mảnh, Giản Húc vẫn có chút khó hiểu nguyên do, qua hiểu biết một buổi chiều, Giản Húc cảm giác Diệp Phong Miên đối nhân xử thế đúng thật là ôn hòa lễ độ, nhưng cũng không tính là người nhiệt tình hiếu khách.

Diệp Phong Miên phát ra lời mời, tất nhiên là nể tình tất cả mọi người, hậu trường trừ anh và Giản Húc, còn có những nam nữ diễn viên khác trong bộ phim mới, phen mời hào phóng này, cũng coi là mở một cái khởi đầu tốt cho lần hợp tác kế tiếp.

Dĩ nhiên, đây là những người khác nghĩ trong lòng như vậy, thật ra thì Diệp Phong Miên luôn luôn không thích phiền phức hiện tại làm phen này, chỉ là vì Giang Phi.

Trên bàn ăn tối, Giang Phi coi như là phụ tá của Giản Húc, tất nhiên không thể ngồi cùng bàn với Diệp Phong Miên, nhưng chỗ ngồi của hai người rất gần, ngẩng đầu lên một cái liền có thể nhìn thấy nhau.

Tối nay tâm tình của Giang Phi rất tốt, lần đầu tiên cậu ở trong không gian huyên náo như vậy mà không có cảm giác sợ hãi e dè, cậu không giỏi giao tiếp, cũng không thích qua lại với ai, nhưng giờ phút này đặt mình vào trong nơi sôi động như này, cậu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Khuôn mặt anh tuấn dịu dàng trong tầm mắt khiến Giang Phi tạm thời quên đi mọi phiền hà cùng không biết làm sao, tựa như trên thế giới này chỉ còn lại Diệp Phong Miên mang lại cho cậu sự tốt đẹp.

Thời điểm Giang Phi đến phòng vệ sinh, Diệp Phong Miên cũng mượn cớ đứng dậy đi theo.

“Tuần sau chính là nghi lễ khai máy, thời gian quay là ba tháng.” Diệp Phong Miên nói: “Chờ sau khi quay xong, anh lại xin công ty một kỳ nghỉ dài hạn nhỏ.”

Giang Phi đang rửa tay trước bồn nước, quay đầu mờ mịt nhìn Diệp Phong Miên.

“Quên rồi sao Tiểu Phi, em vẫn thiếu anh một đợt hai người cùng đi du lịch.” Diệp Phong Miên mỉm cười nói.

Giang Phi trong nháy mắt kịp phản ứng, có chút khó xử nhếch miệng, thấp giọng nói: “Trước không phải cố ý.”

“Bất luận là có cố ý hay không, lần này sao cũng phải bồi thường cho anh.” Diệp Phong Miên có thâm ý khác nhẹ giọng nói.

“Được.” Giang Phi cười: “Nhất định bồi thường cho anh.”

Không có gì hơn hy vọng có thể trở thành lý do để kiên trì trong tuyệt vọng, Diệp Phong Miên giống như ánh lửa bao bọc Giang Phi trong bóng tối, sáng ngời, ấm áp, khiến tất cả đau khổ cùng ủy khuất mà cậu chịu, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Giang Phi bỗng nhiên không sợ hãi nữa, cũng không muốn lùi bước nữa, giờ khắc này cho dù cuối con đường là chết, cậu cũng sẽ nhìn Diệp Phong Miên mà không sợ hãi.

Buổi tối, Giang Phi trở lại phòng trọ của mình, tắm xong liền thần thanh khí sảng nằm ở trên giường,  cùng lúc đó cậu nhận được tin nhắn của Diệp Phong Miên.

Giống như cơm nước no nê xong lại nhận thêm một viên đường, Giang Phi nằm sấp ở trên giường vui vẻ cầm điện thoại di động nhắn tin lại cho Diệp Phong Miên, hai người cứ hàn huyên như vậy đến 0h đêm, Giang Phi vẫn hồn nhiên không có cảm giác khốn đốn, mà cũng chính là bởi vì như vậy, cậu đã quên mất không gọi điện thoại cho Phó Huân.

Thời khắc này Phó Huân vẫn còn ở rất xa, hiện tại đang nằm trên giường phòng Tổng thống ở khách sạn, nằm bên cạnh là tiểu mỹ nhân nước ngoài được một nhà buôn súng ống đạn dược mới đạt được hợp tác hôm nay tặng cho hắn.

Tiểu mỹ nhân rất biết phục vụ nam nhân, nhưng lần này lại thất thủ, tay cùng miệng đốt lửa trên người Phó Huân nửa ngày mà thân thể Phó Huân vẫn không có chút phản ứng nào.

Phó Huân một mực tựa vào đầu giường, cầm điện thoại di động âm lãnh nhíu mày, giống như đang chờ cái gì, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của mỹ nhân bên gối.

Sắp đến 0h đêm, hôm nay cũng sắp kết thúc, Phó Huân không tin tên phế vật kia thật sự quên gọi điện thoại cho hắn, đây là trước khi đi hắn đặc biệt ra lệnh, với lá gan của tên hay kinh sợ đó, hẳn phải ghi tạc trong đầu thời thời khắc khắc mới đúng.

Phó Huân mấy lần không nhịn được muốn chủ động gọi tới, nhưng lại luôn cảm thấy một giây kế tiếp Giang Phi sẽ gọi đến, hơn nữa hắn cũng không muốn để Giang Phi cảm thấy hắn tựa như rất quan tâm đến chuyện gọi điện thoại trước mỗi đêm ngủ này.

Tên phế vật kia cậu ta không xứng!

Cứ như vậy, tâm tình của Phó Huân càng thêm nóng nảy cùng tức giận, Phó Huân cầm điện thoại di động chờ tới đúng 0h.

Nhưng mà, Giang Phi vẫn không gọi điện thoại tới.

Cũng không để ý thương hương tiếc ngọc cái gì, Phó Huân đẩy mỹ nhân đang bận rộn dưới người ra, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!!”

Tiểu mỹ nhân nhìn khuôn mặt đầy tàn bạo của Phó Huân, mặt đầy sợ hãi, sau khi xuống giường liền luống cuống tay chân mặc áo lót vào rồi ôm đống quần áo còn lại chạy ra ngoài.

Không thể nhịn được nữa, Phó Huân rốt cuộc cũng gọi điện cho Giang Phi.

Giang Phi đang cùng Diệp Phong Miên nói chuyện trời đất, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Huân, sợ đến ngồi dậy từ trên giường ngay lập tức, cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, phát hiện lúc này đã hơn 0h.

Nguy rồi!

Giang Phi bị dọa đến trán đầy mồ hôi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cậu không nói hai lời nằm xuống giường lần nữa, hít sâu hai cái để chuẩn bị tốt cảm xúc, sau đó nhận nghe điện thoại.

“A lô~~”

Thanh âm mệt mỏi buồn ngủ của Giang Phi chậm rãi truyền từ trong điện thoại, nghe giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy.

Phó Huân đang chuẩn bị nghiêm nghị trách mắng, tức giận ngất trời nhất thời tiêu đi phân nửa, hồi lâu mới nghi hoặc hỏi: “Cậu ngủ rồi?”

“A? Phó tổng?” Giang Phi giống như giờ mới phản ứng kịp hoảng sợ nói, sau đó lại lẩm bẩm tựa như thấp giọng hỏi: “Hiện tại…hiện tại sao đã 0h rồi?”

Phó Huân: “…”

“Thật xin lỗi Phó tổng, thật xin lỗi!!” Giang Phi bỗng nhiên luôn miệng nói, thanh âm kia nghe vào giống như bị dọa đến phát khóc vậy: “Tôi không phải cố tình không gọi điện cho anh, hôm nay tôi quá mệt mỏi, vừa trở về liền nằm trên giường ngủ luôn, thật xin lỗi Phó tổng, thật xin lỗi.” Nói xong lời cuối cùng, Giang Phi liền nhỏ giọng nghẹn ngào.

Tiếng khóc nhỏ yếu của Giang Phi giống như một trận mưa rào, trong nháy mắt dập tắt toàn bộ lửa giận của Phó Huân, Phó Huân trầm mặc hồi lâu mới lại ho nhẹ hai tiếng nghiêm giọng nói: “Khóc cái gì? Tôi có trách cậu sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status