Tránh sủng 2

Quyển 1 - Chương 80: Rùng mình!



Giang Phi giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt đã rút sạch huyết sắc, đáy mắt tràn đầy kinh hoảng, miệng mở nửa run run nửa ngày mới khạc ra hai chữ: “Phó…Huân…”

Phó Huân bước đôi chân dài, chậm rãi đi về phía Giang Phi, cười tà nói: “Tôi xem cậu lúc này có thể chạy đàng nào!”

“Đừng tới đây!!”

Giang Phi bỗng nhiên hướng Phó Huân hét lớn một tiếng, chọc người đi đường qua lại cùng nhân viên làm việc cách đó không xa đều ném tới ánh mắt nghi hoặc.

Người trên hành lang đa phần là nhân viên làm công cấp thấp, cộng thêm Phó Huân lúc này ăn mặc khiêm tốn, nên không ai nhận ra Phó Huân

Phó Huân dừng chân lại, nhìn Giang Phi trước mắt hai tay nắm thành quyền, hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, cười một tiếng: “Làm sao? Lại muốn động thủ với tôi sao?”

Vừa nói, mười ngón tay Phó Huân vừa giao xoa, cũng vặn cổ tạo ra tiếng xương ma sát ken két, bộ dáng chuẩn bị hạ đại ngoan thủ này, Giang Phi thấy liền lui về sau hai bước.

Ngón tay Giang Phi chỉ vào Phó Huân cũng run rẩy: “Đánh…đánh người là phạm…phạm pháp, huống chi xung quanh…nhiều người như vậy, anh…anh tốt nhất không nên làm bậy.”

Phó Huân tiến lên một bước, Giang Phi liền lui về phía sau hai bước.

Giang Phi cũng không dám quay đầu chạy, bởi vì cậu biết mình chạy không lại với đôi chân dài đến nghịch thiên của Phó Huân, hơn nữa còn dễ chọc giận Phó Huân hơn.

Sau mấy giây trầm mặc, Giang Phi hít sâu hai cái, cố gắng ôn hòa nói: “Phó…Phó tổng, chúng ta có…có chuyện gì thì hảo hảo nói.”

“Hảo hảo nói? Cho tới nay không phối hợp, cũng chỉ có cậu thôi.” Phó Huân cười âm hiểm: “Tôi cho cậu thời gian trả lại tiền, cho cậu nơi ở, thậm chí còn cung cấp đường kiếm tiền cho cậu, kết quả cậu báo đáp tôi thế nào?”

“Tôi…tôi…”

“Tôi nhớ tôi từng nói với cậu.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi: “Nếu cậu dám chạy, tôi liền bẻ gãy tay cậu, chặt đứt chân cậu.”

“Tôi không chạy!” Hai chân Giang Phi như nhũn ra, cơ hồ sắp bị dọa đến khóc, cậu nhanh chóng nói: “Tôi…tôi chỉ…chỉ là muốn đi kiếm tiền mà thôi, tôi không định chạy, tôi…tôi kiếm đủ tiền nhất định sẽ trở lại, anh cho tôi ba tháng, này…này còn chưa tới hạn, tôi chỉ…chỉ là muốn dựa vào đôi tay của chính mình kiếm tiền trả lại cho Phó tổng, ngài tin tưởng tôi, tôi…tôi thật sự không định chạy…”

“Nga, vậy cậu tới đây cũng là để kiếm tiền?”

“Vâng.” Khát khao được sống mãnh liệt khiến não Giang Phi giờ phút này hoạt động nhanh chóng: “Tôi…tôi làm công tạm thời, ở hậu trường giúp…làm việc giúp người ta, tôi…tôi vì có thể trả nợ cho Phó tổng, việc…việc bẩn việc mệt nhọc gì tôi cũng làm, tôi…tôi chỉ là không…không muốn dùng cách kiếm tiền mà Phó tổng cho, dĩ nhiên, tôi không phải nói cách của Phó tổng không tốt, Phó tổng đó là quan tâm tôi mới cho tôi cơ hội, chủ yếu…chủ yếu chính là tôi nhát gan thua kém, cái gì cũng…cũng không biết, liền…liền sợ một ngày nào đó chọc Phó tổng mất hứng, cho nên mới…mới ra ngoài sống bằng sức mình.”

Một tràng giải thích này của Giang Phi đầy rẫy những sơ hở nhưng chợt nghe thì lại tựa hồ như hợp tình hợp lý, làm Phó Huân giờ phút này đầy bụng muốn gây khó dễ nói cho sửng sốt.

Sắc mặt Phó Huân âm trầm: “Vậy tối hôm qua…”

“Tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.” Giang Phi nhanh chóng tiếp lời: “Tôi…tôi bị dọa mà mất lý trí, khi đó tôi thật sự rất…rất muốn hảo hảo nói chuyện với Phó tổng, thật ra thì tôi…tôi cảm thấy Phó tổng… Phó tổng…”

Não Giang Phi nhất thời bế tắc, nín nửa ngày không biết bịa tiếp thế nào.

“Cảm thấy Phỏ tổng là quân tử thiện giải nhân ý, thông tình đạt lý.” Giang Phi kìm nén cảm giác chán ghét trong lòng, trên mặt mang nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ôn hòa nói: “Tôi cực kỳ ngưỡng mộ thái độ làm người của Phó tổng, nhưng…nhưng cũng sợ uy nghiêm của Phó tổng, cho nên mới…mới…”

“Nga?” Nụ cười bên khóe miệng Phó Huân càng đậm hơn: “Ngưỡng mộ tôi?”

Khóe miệng Giang Phi co quắp hai cái:  “Vâng…Vâng, nam…nam nhân có phong thái phi phàm như Phó tổng, tất nhiên ai thấy cũng…cũng sẽ ngưỡng mộ.”

Đời này Phó Huân nghe nhiều nhất chính là lời nịnh bợ, cũng sớm nghe chán rồi, nhưng những lời này của Giang Phi, hắn lại nghe ra mùi vị khác.

Thật ra thì Giang Phi nói như vậy cũng là trong dự liệu của Phó Huân, trong lòng Phó Huân biết, tên trước mắt này đối với mình không chỉ là đơn giản ngưỡng mộ như vậy, có lẽ cậu ta đang chờ thái độ mình mềm mỏng đi, để cậu ta thuận buồm xuôi gió trở lại bên mình lần nữa.

Đúng là sẽ cho cậu ta nấc thang, nhưng chung quy vẫn phải dạy dỗ cậu ta một chút…

“Nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi tiếp tục truy cứu sẽ là tôi không biết điều rồi.”  Phó Huân tự tiếu phi tiếu nói: “Như vậy đi, nơi này quá ồn, chúng ta tìm phòng một mình tâm sự chút đi.”

“Một mình tâm sự?”

Mặt Giang Phi biến sắc có chút mất tự nhiên, cậu âm thầm nhìn lén thời gian trên điện thoại di động, phát hiện cách thời gian lễ trao giải kết thúc còn gần một giờ nữa.

Giang Phi nghĩ đến sau khi lễ trao giải kết thúc, Diệp Phong Miên sẽ tới hậu trường tìm cậu, trực tiếp mang cậu đến sân bay…Chỉ cần thuận lợi lên máy bay, chuyện về sau sẽ dễ làm hơn nhiều.

Cho nên quan trọng nhất, chính là trấn an tốt con sói trước mắt này, nghĩ biện pháp tách ra trước khi lễ trao giải kết thúc.

Tuyệt đối không thể để cho tên khốn kiếp này biết cậu chung một chỗ với Diệp Phong Miên.

Nếu không không chỉ mình cậu, ngay cả Diệp Phong Miên cũng sẽ bị liên lụy!

“Được…được a.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Bất quá tôi hiện…hiện tại còn đang làm việc, phải làm phiền Phó…Phó tổng tiết kiệm thời gian.”

“Yên tâm, không tốn thời gian là bao, nói chuyện món nợ này chút thôi, một hồi là được.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Làm sao? Không muốn? Vẫn muốn chạy sao?”

“Không…không có.” Giang Phi kéo thớ thịt trên mặt cười nói: “Phó tổng ngài ở…ở nơi này, tôi…tôi làm sao dám.”

“Có giác ngộ là tốt, được rồi, đi theo tôi.”

Nói xong, Phó Huân xoay người rời đi, được mấy bước liền quay đầu nhìn Giang Phi sắc mặt khó xử đứng tại chỗ, nói: “Nếu không tôi trực tiếp cho thủ hạ trói cậu về nói?”

Giang Phi vội vàng nhấc chân đuổi theo: “Không…Là…nói ở nơi này là được rồi, ở nơi này…”

Cúi đầu đi theo sau lưng Phó Huân, Giang Phi lặng lẽ nhìn con đường ở hai bên hành lang, trong lòng toát lên ý niệm muốn chạy trốn nhưng trong nhấp nháy liền bị áp chế, cậu biết Phó Huân khẳng định không phải tới một mình, bên trong nhà hát này sợ là có không ít thủ hạ của Phó Huân, ngay cả phòng camera cũng có thể có người thường xuyên hồi báo tình huống với Phó Huân, nếu không Phó Huân làm sao dễ dàng tìm được mình ở hậu trường như vậy.

Tạm thời vẫn không thể chạy, trước mắt quan trọng nhất, là giả bộ trấn an…

Trấn an đến khi Phó Huân hoàn toàn buông lỏng phòng bị của hắn.

Đến một phòng nghỉ ngơi, Phó Huân mở cửa xoay người nói với Giang Phi: “Vào đi.”

Đây là phòng nghỉ trà nước ở cuối hành lang, không gian không lớn, bên trong có vài cái ghế salon cùng một bàn trà nhỏ.

Giang Phi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Nếu…nếu không nói ở nơi này đi, ở đây cũng không có ai.”

“Được rồi.” Vừa nói Phó Huân vừa rút điện thoại ra, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi bảo thủ hạ tôi tới mang cậu rời đi.”

“Đừng, đi…đi vào trong nói là được.”

Giang Phi cắn răng, nhắm mắt đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status