Tránh sủng 2

Quyển 1 - Chương 94: Lo lắng!



Hai bản hiệp nghị, Phó Huân đã ký, còn thiếu chữ ký của Giang Phi.

Bên trong hiệp nghị viết rất rõ ràng, đại khái chính là chỉ cần hai tháng này Giang Phi ngoan ngoãn nghe lời hắn, hai tháng sau hai người liền không còn bất kỳ dây dưa hay rễ má nào nữa.

Điều điều khoản khoản hơn mười điều, Giang Phi rất sợ Phó Huân thiết trí cái bẫy gì trong đó, nên đọc hết sức cẩn thận.

Giang Phi nghiêm túc đọc, nhưng kỳ thực hiệp nghị này đối với Phó Huân mà nói, chỉ là một loại thủ đoạn hắn dùng để khiến Giang Phi lơ là, khiến Giang Phi buông bỏ phòng bị, bởi vì có sự tồn tại của phần hiệp nghị này, ít nhất trong hai tháng, vô luận hắn có làm gì Giang Phi, Giang Phi cũng sẽ cam tâm tình nguyện chịu đựng, sẽ không phản kháng mà quét sạch hứng thú của hắn.

Hơn nữa Giang Phi càng khát vọng tự do hai tháng sau sẽ càng cố gắng sống trong khoảng thời gian của hiệp nghị này.

Cho cậu hy vọng, cậu mới không dễ dàng tuyệt vọng.

“Bên trong có kẹp bút, đọc xong thì ký tên vào.” Phó Huân lạnh lùng nói.

Giang Phi buông kẹp văn kiện trong tay xuống, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân mép giường, thấp giọng nói: “Có thể nữa…thêm một cái nữa hay không.”

“Thêm cái gì?”

“Thì…thì loại chuyện đó…” Giang Phi run run cong một ngón tay ra: “Mười ngày một…một lần có được không?”

“Mười ngày một lần?” Ánh mắt Phó Huân thoáng chốc sâu không thấy đáy.

Giang Phi vội vàng nói: “Tôi…tôi cái này cũng…cũng là vì…vì cân nhắc cho thân thể của Phó tổng, bất quá Phó tổng ngài yên tâm, trừ…trừ chuyện này ra, tôi còn có thể làm…làm rất nhiều chuyện, tôi…tôi có thể làm người giúp việc cho ngài, làm…làm trâu làm ngựa đều được, tôi…”

“Nếu không tôi dứt khoát đưa cậu đến câu lạc bộ tư nhân tiếp khách đi, như vậy kiếm tiền giúp tôi nhanh hơn.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Không cần cậu mười ngày một lần cân nhắc thân thể cho tôi, trực tiếp đến câu lạc bộ, một ngày mười lần đi.”

“Tôi ký!” Giang Phi bật thốt lên: “Hiện tại tôi liền ký!”

Vừa nói, Giang Phi vừa rút bút kẹp giữa cái kẹp văn kiện ra ký tên, nhanh chóng ký tên mình trên hai bản hiệp nghị.

Hiệp nghị này mặc dù không có luật pháp bảo vệ, nhưng đối với Giang Phi mà nói cũng coi là một phần tồn tại ràng buộc Phó Huân, sau này nếu Phó Huân đổi ý, ép cậu đến không còn đường để đi, cậu liền chụp hình lại phần hiệp nghị này đăng lên trên mạng, để Phó Huân hắn mất hết thanh danh.

Bất kể như thế nào, chung quy vẫn là tốt hơn so với việc mặc cho Phó Huân dùng người thân nhất uy hiếp xâu xé, bây giờ ít nhất, còn có hy vọng…

Sau khi Giang Phi ký xong, Phó Huân liền giữ một bản trong hai bản hiệp nghị, còn bản còn lại để lại cho Giang Phi tự mình cất giữ.

“Sau khi xuất viện, cậu trở về chung cư trước đó tiếp tục ở đi.” Phó Huân nói: “Bên tôi nếu có nhu cầu, sẽ đến tìm cậu.”

Giang Phi biết ‘nhu cầu’ trong miệng Phó Huân là chỉ cái gì, sắc mặt cậu tái xanh gật đầu một cái, sau đó khẩn cầu nhìn Phó Huân: “Có thể…có thể để tôi khôi phục mấy ngày được không, hiện tại thân thể tôi còn…còn…”

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Phó Huân, Giang Phi lại chậm rãi cúi đầu ngậm miệng lại.

Sau khi Phó Huân rời khỏi phòng bệnh, Giang Phi ngồi yên trên giường bệnh hồi lâu, cậu cầm điện thoại di động nhìn đoạn tin nhắn ngắn mà Diệp Phong Miên gửi tới từ mấy giờ trước, tim đau như dao cắt.

———Tiểu Phi, anh vẫn còn đang chờ điện thoại của em———-

Coi như là hai tháng sau được tự do, cậu còn mặt mũi nào để đi tìm Diệp Phong Miên lần nữa, làm kỹ nam hai tháng, thật ra thì chỉ cần cuối cùng có thể ở trước mặt Diệp Phong Miên bảo vệ được tôn nghiêm đáng thương của mình là đủ rồi.

Khác nhau một trời một vực, vĩnh viễn là khác nhau một trời một vực…

Sau phút định thần ngắn ngủi, Giang Phi gọi lại cho Diệp Phong Miên, Diệp Phong Miên tựa hồ vẫn luôn đợi điện thoại của Giang Phi, điện thoại chỉ mới vang lên một tiếng đường giây liền được kết nối, đầu kia truyền tới thanh âm lo lắng cùng vui mừng của Diệp Phong Miên, Giang Phi nghe mà ngực quặn đau một trận.

Trong điện thoại, Giang Phi nói với Diệp Phong Miên, bệnh tình mẹ cậu tương đối nặng, đoạn thời gian rất dài về sau cậu đều phải chăm sóc bên cạnh bà.

Diệp Phong Miên hỏi Giang Phi địa chỉ của cậu cùng với bệnh viện mẹ cậu ở, Giang Phi đều không nói.

“Phong ca, anh nghỉ phép cho thật tốt, sau kỳ nghỉ thì an tâm làm việc, bên em anh đừng lo lắng, hết thảy đều tốt.”

“Phó Huân có tìm em làm phiền không?” Diệp Phong Miên lo lắng hỏi: “Anh luôn cảm giác giữa hai người hình như không chỉ có ân oán về tiền, Tiểu Phi em nói cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh thật sự có thể giúp em.”

Giang Phi cười cười: “Thật sự không có chuyện gì mà, chỉ là thiếu hắn ta chút tiền mà thôi, hôm nay em đã thỏa thuận với hắn trả nợ theo từng kỳ, cho nên hắn sẽ không tìm em làm phiền nữa.”

Giang Phi cuối cùng bất đắc dĩ yêu cầu Diệp Phong Miên, rằng sau này cố gắng đừng liên lạc với mình, khó tránh mình lại mang đến khốn nhiễu gì cho anh.

Diệp Phong Miên nửa tin nửa ngờ với lời giải thích của Giang Phi, cũng cảm giác được biến hóa của cậu, cho nên cuối cùng anh vẫn tiếp tục truy hỏi Giang Phi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng Giang Phi lại lấy lý do phải chiếu cố mẹ mà cúp điện thoại.

Trong hai tháng ngắn ngủi này, Giang Phi không muốn liên lạc với Diệp Phong Miên, cậu sợ chuyện giữa mình và Phó Huân bị người quen biết, đặc biệt là Diệp Phong Miên.

Cậu chợt nhớ tới viên ngọc mà Diệp Phong Miên tặng ở trong túi áo, cậu liền vội vàng lấy ra lần nữa, để ở trong lòng bàn tay cẩn thận ngắm nhìn…Diệp Phong Miên nói, đây là đưa cho người anh thương.

Đưa cho, người thương…

Tim Giang Phi bỗng nhiên xoắn lại thành một đoàn, cậu nắm chặt viên ngọc trong tay, một tay che mặt, cuối cùng cúi đầu khóc thất thanh.

Giang Phi ở bệnh viện cả đêm, buổi sáng ngày thứ hai rời khỏi bệnh viện trở lại chung cư, nửa đường cậu đến tiệm sủng vật đón Đại Quất về.

Mặt mày ủ dột trở lại căn phòng trọ quen thuộc, Giang Phi nhìn phòng trọ vắng ngắt, bừng tỉnh phát hiện mình xoay chuyển một vòng lớn, cuối cùng lại ngoan ngoãn trở lại điểm ban đầu.

Phòng trọ này đã bị bán, chỉ là bởi vì được Phó Huân bố thí, Giang Phi cậu mới có thể tiếp tục sống tiếp, Giang Phi biết, sau hai tháng này, cậu liền phải cút khỏi nơi này, đến lúc đó cậu vẫn là kẻ mất tinh thần sống lang thang, không nhà để về.

Thân thể vẫn chưa khôi phục, hành động chậm chạp, Giang Phi lại không thể dùng tiền mời nhân viên dọn dẹn, vì vậy liền tự mình động thủ chỉnh lý, hiện tại dọn dẹp một chút chính là suốt cả một ngày, hơn tám giờ sáng mới làm cho mình một bát mì sợi không thịt để lót dạ.

=======================

Phó Huân sai Ngô Thân đi điều tra quan hệ qua lại của Diệp Phong Miên và Giang Phi, trong vòng một ngày, Ngô Thân cũng cho Phó Huân được một kết quả điều tra tương đối hoàn chỉnh.

Giang Phi không có nói láo, Diệp gia của Diệp Phong Miên đúng là có quan hệ huyết thân với Giang gia, mẹ của Diệp Phong Miên là chị em ruột với mẹ của Giang Phi.

Năm đó Giang gia suy sụp, Giang Hải Tông ở tù, tất cả bạn bè thân thích của Giang gia đều xa lánh, bao gồm cả Diệp gia.

Phó Huân từng cho thủ hạ điều tra, năm đó Giang gia phá sản, sau khi hắn âm thầm phái người dùng mọi cách gây khó khăn, vì sao Giang Phi vẫn có thể sống sót, kết quả điều tra mà thủ hạ cho hắn chính là Diệp gia năm đó ra tay cứu giúp Giang Phi.

Dẫu sao cách nhiều năm như vậy rồi, Phó Huân cũng không muốn bởi vì lẽ thường tình này mà lại đi tìm Diệp gia gây phiền toái, nhưng bây giờ hắn mới biết, năm đó giúp đỡ Giang Phi, thực ra chỉ có mình Diệp Phong Miên, cha mẹ Diệp Phong Miên lúc ấy sợ uy hiếp của hắn liền từ đầu chí cuối không ra tay giúp đỡ Giang Phi, thậm chí còn ngăn cản con trai mình trợ giúp Giang Phi.

Xem ra, cho dù Giang Phi cùng Diệp Phong Miên bao năm không gặp mà có một đoạn lịch sử như vậy thì Diệp Phong Miên trong lòng Giang Phi vĩnh viễn là một sự tồn tại đặc biệt.

Bất quá tình cảm giữa bọn họ nhiều nhất cũng chỉ coi là huynh đệ tình thâm…Phó Huân âm thầm vui mừng nghĩ, Diệp Phong Miên có quan hệ máu mủ là anh em họ với Giang Phi, tình cảm dù phát triển thế nào đi nữa, cũng sẽ không…

“Phó tổng, trong vòng điều tra của thuộc hạ còn phát hiện ra một chuyện.” Ngô Thân nói: “Chỉ là không thuộc điều tra của mình, không biết có nên nói hay không.”

“Nói.” Phó Huân nhàn nhạt nói.

“Diệp Phong Miên là con nuôi Diệp gia dẫn về, cùng Diệp gia hay là Giang tiên sinh, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.”

“Cái gì?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status