Tranh tranh

Chương 17



Vào tháng năm, lại đúng lúc trùng với lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trung học Kỳ An, nghỉ liên tục gần một tuần, ông nội Lục và Trình Thư Uẩn đúng giờ về nhà, thực sự dẫn về một cậu trai, bà nội của cậu ta và Trình Thư Uẩn có quan hệ rất tốt, dạy cho cậu ta gọi Lục Minh Tiêu là anh.

Buổi tối bốn người cùng ngồi ăn cơm, Trình Thư Uẩn đã lâu không gặp cháu trai, hỏi han ân cần thật lâu, mới chính thức giới thiệu: “Đứa trẻ này tên là Hà Xán, bằng tuổi của con, nhỏ hơn con mấy tháng, là em trai của con.”

Dáng người Hà Xán hơi gầy, nom trắng trẻo, chủ động nói: “Thường nghe bà nội nhắc tới anh Minh Tiêu, nói anh Minh Tiêu rất giỏi, mới mười ba tuổi, đã có thể giúp bác Lục xử lý chuyện của công ty, bảo em lần này tới đây, học tập anh.”

Lục Minh Tiêu không để ý tới, thậm chí không liếc mắt nhìn, mặt không biểu cảm cắt miếng bò bít tết.

Hà Xán hơi xấu hổ, tủi thân nhìn về phía Trình Thư Uẩn luôn cưng chiều cháu trai, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Hà Xán, nói với Lục Minh Tiêu: “Em trai nói chuyện với con kìa.”

Lục Minh Tiêu nói: “Nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy rồi sao con không để ý tới em.”

“Bởi vì không muốn để ý.” Lục Minh Tiêu đặt đũa xuống, đứng dậy đi lên lầu, hắn ghét tiệc đãi khách nhất, cũng ghét lời xã giao phóng đại, mười ba tuổi đã có thể xử lý chuyện của công ty, hắn còn đi học cả ngày làm gì, trực tiếp đi ra ngoài thay thế ba hắn được chưa?

Hà Xán nhìn bóng lưng của hắn không biết làm sao, đỏ mắt hỏi: “Bà Trình, là con chọc anh Minh Tiêu nổi giận ạ?

“Ơ kìa, Xán Xán không khóc.” Trình Thư Uẩn vội vàng lấy khăn lụa lau nước mắt cho cậu ta: “Tính tình anh con không tốt, con thông cảm một chút.”

“Diệp Hàm Tranh!”

Nước mắt của Hà Xán vẫn chưa lau xong, đã nghe thấy Lục Minh Tiêu đứng ở đầu cầu thang gọi một tiếng, Diệp Hàm Tranh vốn đang đứng bên quản gia, đợi thu dọn bát đũa, vội vàng lên tiếng: “Dạ, cậu chủ.”

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên lầu.”

“Vâng.” Trước khi đi Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua bò bít tết cắt thành hai nửa chưa ăn, đi theo.

Hà Xán nghi hoặc hỏi Trình Thư Uẩn: “Cậu ấy là ai thế ạ?”

Trình Thư Uẩn nói: “Là đứa trẻ lớn lên ở nhà bà.” Thân phận của Diệp Hàm Tranh xác thực không phải bạn chơi, dần dần lớn lên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là người hầu của Lục Minh Tiêu, Trình Thư Uẩn cũng không nói thêm, bà cố ý nuôi Diệp Hàm Tranh đến trưởng thành, sau khi thành niên đi hay ở, toàn bộ dựa theo Lục Minh Tiêu và ý định của cậu.

Hà Xán ăn cơm tối xong, ngồi trong phòng khách xem tivi, Trình Thư Uẩn hơi áy náy, ngồi cùng với cậu ta một lát, nhưng đã có tuổi lại không giỏi thức đêm, bảo Hà Xán tự xem, nếu như buồn ngủ, thì lên phòng cho khách ở tầng ba nghỉ ngơi.

Xem ra gia giáo của Hà Xán không tệ, nói chúc ngủ ngon với Trình Thư Uẩn, tiếp tục xem tiết mục giải trí cười toe toét, lúc này Diệp Hàm Tranh đi xuống, Hà Xán quay đầu nhìn cậu một lát, nói: “Chào cậu nha.”

Diệp Hàm Tranh lễ phép nói: “Chào cậu.”

“Có thể hâm nóng một cốc sữa bò giúp tôi không?” Cậu ta đương nhiên mà xem Diệp Hàm Tranh như người hầu, lại nói tiếng: “Cảm ơn.”

“Được, cậu chờ một lát.” Diệp Hàm Tranh đi xuống để nấu cháo cho Lục Minh Tiêu, cậu chủ nhà cậu vừa tùy hứng quay đầu rời đi, bây giờ đói đến nỗi bụng kêu ọc ọc.

Hà Xán ngồi trên ghế sofa uống hết sữa bò nóng, phát hiện Diệp Hàm Tranh vẫn ở lại phòng bếp, đi tới nói chuyện phiếm với cậu.

“Cậu còn biết nấu cơm à?”

Diệp Hàm Tranh cười với cậu ta một tiếng: “Cũng không biết nhiều, gần đây mới bắt đầu học.”

“Vậy cũng rất lợi hại.” Hà Xán nhìn thấy trong cháo bỏ một ít thịt băm và dăm bông, hỏi: “Là cháo trứng muối thịt nạc hả?”

“Ừ.”

“Vậy trứng muối đâu?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ không thích ăn trứng muối.”

“Ủa.” Hà Xán kinh ngạc nói: “Anh Minh Tiêu kén ăn à?”

“Cũng, cũng không thể nói là kén ăn… chỉ không thích.”

“Ha ha.” Hà Xán nói: “Đây còn không phải kén ăn sao?” Lại hỏi: “Bà Trình nói cậu lớn lên ở nhà họ Lục? Cậu đã đến rất nhiều năm à?”

“Năm năm.”

“Vậy có phải cậu rất hiểu anh Minh Tiêu không?” Hà Xán tò mò hỏi: “Tôi cảm thấy anh Minh Tiêu rất khó tiếp xúc, cậu có thể nói cho tôi anh ấy thích gì không?”

Diệp Hàm Tranh cảm thấy Hà Xán không có ý xấu, không hề nghĩ ngợi nói: “Cậu chủ thích bóng đá.”

“Vận động à?” Hà Xán hỏi: “Trừ vận động ra thì sao? Thích ăn gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không thích ăn rau, chỉ thích thịt nạc, không thích ngọt lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn một ít, thích ăn đồ chua, có thể uống nước chanh nồng độ rất cao, thích cháo mềm dẻo, thích trà sữa không thích sữa bò, nhưng vì để cao lớn, mấy năm trước sẽ uống đúng giờ, mấy năm nay vóc dáng hơi cao quá, cho nên không uống nữa.”

“Ha ha, anh Minh Tiêu đáng yêu quá, vậy anh ấy thích màu gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Thích màu đen và màu trắng.”

Hà Xán hỏi: “Tại sao vậy?”

Diệp Hàm Tranh len lén cười: “Bởi đó là màu bóng đá.”

Hà Xán nói: “Còn sinh nhật của anh Minh Tiêu?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Ngày 27 tháng 3.”

“Vậy lớn hơn tôi mấy tháng đó, tôi là tháng mười hai, còn cậu?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi cũng tháng mười hai.”

“Ha ha, thì ra chúng ta giống nhau.” Hà Xán nói: “Cậu có thể nói với tôi vài chuyện liên quan đến anh Minh Tiêu nữa không? Ví dụ như anh ấy thích loại người nào, tôi sợ ngày mai gặp anh ấy lại nói nhầm, chọc anh ấy không vui.”

Chuyện này cũng hơi làm khó Diệp Hàm Tranh, hình như Lục Minh Tiêu không thích ai cả, thái độ đối với tất cả mọi người đều như nhau, nếu như không thường gặp mặt, không nghiêm túc hiểu hắn, rất có thể sẽ cảm thấy hắn là một người dữ dằn, lại không dễ chọc.

...

Được rồi, mặc dù đã tiếp xúc lâu, cũng vẫn không dễ chọc như thế.

Gạo trong nồi đất đã nở ra, Diệp Hàm Tranh cầm một cái xẻng gỗ không ngừng khuấy, mùi thơm của cháo gạo bay bốn phía, Hà Xán ngửi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của Diệp Hàm Tranh, đoán chừng cậu cũng không biết rõ.

Thế là nói: “Có thể cho tôi nếm chút cháo không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Được chứ, tôi lấy bát giúp cậu.” Hôm nay cậu đặc biệt nấu nhiều một chút, chủ yếu là sợ Lục Minh Tiêu không ăn cơm chiều đói quá, nhưng chia cho Hà Xán một chút, chắc không có vấn đề gì.

Hà Xán nói tiếng cảm ơn, vừa định giơ tay nhận, lại bắt hụt.

“Anh, anh Minh Tiêu?”

Không biết Lục Minh Tiêu tới lúc nào, trên tay bưng cái bát giành được, không nói hai lời kéo Diệp Hàm Tranh rời đi.

Đi đến nửa đường lại đưa bát cho Diệp Hàm Tranh, sầm mặt trở lại phòng bếp, Hà Xán tưởng hắn nhận ra bản thân không lịch sự, muốn nói xin lỗi, rộng lượng mỉm cười, Lục Minh Tiêu lại trực tiếp vòng qua cậu ta, tìm đôi găng tay cách nhiệt, bưng nồi đất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status