Tranh tranh

Chương 36



“Các người đến làm gì!”

Dương Cảnh rống lớn: “Tất cả đều tới cười nhạo tôi đúng không!”

Hắn rống đến nỗi không hiểu ra sao, tất cả mọi người bị hắn quậy đầu óc mơ hồ, ở đây chắc hẳn chỉ có Diệp Hàm Tranh biết Dương thiếu gia nổi điên cái gì, nhưng cậu không quản được, cũng sẽ không tùy tiện tiến lên.

Khách tới chơi bàn tán sôi nổi, có ít người biết đây là thiếu gia là họ Dương, có một số căn bản không quen biết, còn tưởng là tên điên ở đâu ra, đứa con này của Dương lão tiên sinh đẻ muộn, lại không biết cố gắng, xưa này không dẫn ra bên ngoài, người biết tất nhiên cũng không nhiều. Dương Cảnh mùi rượu ngút trời, nhìn từng gương mặt xem thường, chế giễu, ngờ vực sắc mặt càng giận hơn, vung gậy bóng chày lao vào đám người, nháy mắt tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, mọi người vội vàng tản ra, đoán chừng Trương tổng hơi say rượu, mắt thấy cây gập sắp đập tới, vẫn chậm chạp chưa né tránh, Diệp Hàm Tranh vội vàng đẩy ông qua một bên, lúc bản thân lại muốn tránh, dường như đã không kịp rồi, cậu định giơ tay lên bảo vệ đầu, đột nhiên cổ tay siết chặt, bỗng nhiên được người kéo ra phía sau, chặn tầm mắt.

Diệp Hàm Tranh nín thở, kinh ngạc bóng lưng dày rộng ấy, cây gậy kia của Dương Cảnh vẫn chưa rơi xuống, đã bị một cái chân dài đạp bay ra ngoài, ngã lên vụn thủy tinh đầy đất, đau đến nỗi ngất đi.

“Hầy.” Một tiếng thở dài, Dương lão tiên sinh lộ mặt, xin lỗi với tất cả mọi người: “Vừa rồi là ranh con không biết cố gắng, quấy nhiễu mọi người, mọi người trở về nghỉ ngơi trước, lát nữa trong sảnh được thu dọn sạch sẽ, lại tới uống rượu nói chuyện.”

Diệp Hàm Tranh không đi, vẫn được người kia chặn ở sau lưng, hắn rất cao, lòng bàn tay dày rộng có thể bao toàn bộ bàn tay cậu.

“Cậu… cậu chủ…”

Người kia nghe thấy âm thanh quay đầu lại, chính là người mười năm chưa gặp, Lục Minh Tiêu.

“Cậu chủ!” Khoảnh khắc này vui sướng rộ lên của Diệp Hàm Tranh không cách nào hình dung, vội vàng lại gọi một tiếng, nhưng Lục Minh Tiêu đã buông tay ra, thản nhiên rời tầm mắt.

Dương lão tiên sinh đi tới nói: “Khiến Lục tổng chê cười rồi.”

“Không sao.” Lục Minh Tiêu nhả ra hai chữ, trầm thấp mà nói.

Con người đều sẽ thay đổi, đừng nói gì là mười năm không gặp, khi còn bé Lục Minh Tiêu kiêu ngạo tùy hứng, mặc dù thường xuyên xụ mặt, nhưng sẽ nói sẽ cười sẽ phát cáu, toàn bộ người sinh động, bây giờ thưởng thành hơn rất nhiều, trở nên trầm ổn nội liễm, lạnh nhạt xa cách, đôi mắt như hồ sâu vô hạn, không nhìn được bất kỳ tình cảm gì lộ ra.

Bỗng chốc Diệp Hàm Tranh không biết nên nói chuyện với hắn như thế nào, kinh ngạc nhìn hắn quay về phòng khách trên lầu.

Thì ra… ba căn phòng sáng đèn ngày hôm qua, không có gian nào là hắn ở.

Dương lão tiên sinh nhìn đám người hầu thu dọn bừa bộn, nghiêng đầu sang, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh vẫn đứng ở đó, quan sát một lát, hỏi: “Là Tiểu Diệp của công ty Từ Châu à?”

Diệp Hàm Tranh lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến bên cạnh ông: “Vâng, chủ tịch Dương, đã lâu không gặp.” Cậu cũng xách theo quà để trên bàn, đưa cho Dương lão: “Là Từ tổng bảo tôi tới đây chúc thọ ngài.”

Dường như Dương lão tiên sinh không bị trò khôi hài kia ảnh hưởng, nhận lấy mở ra xem: “Ái chà, đào được ở đâu đây?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Tới đây vội vàng, không thể mua được từ trong tay danh gia, đành phải đến chợ đồ cổ chọn một món, không hiểu nghề, để ngài chê cười rồi.”

“Gì mà danh gia hay không, tôi thấy chọn cái này cũng không tệ.” Thấy Dương lão thật sự thích, Diệp Hàm Tranh cũng yên tâm, cậu không muốn nói việc công dưới tình huống này, nhưng Dương lão lại bắt đầu trước.

“Ngày hôm nay, tới nói chuyện gia hạn nhỉ?”

“Ngài biết rồi?”

Dương lão nói: “Tôi vẫn chưa lui hẳn đâu, cái thằng khốn kia muốn làm gì, tôi rất rõ ràng.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vâng, ý của Từ tổng là bảo tôi nói với ngài một tiếng, sau đó đợi anh ấy về, lại đến tìm Dương thiếu gia nói chuyện.”

Dương lão nói: “Không cần nói chuyện với nó.”

“Vậy…”

“Nói với tôi cũng vô dụng.” Dương lão tiên sinh cầm lấy ấm tử sa Diệp Hàm Tranh tặng ngắm nghía, nheo mắt nhìn lên lầu: “Cậu, phải nói chuyện với cậu ấy.”

Cậu ấy? Chẳng lẽ… là chỉ Lục Minh Tiêu?

“Tôi đã bán công ty cho Lục gia.” Dương lão cảm thán nói: “Bán đi cũng tốt, con cái không nên thân, sớm muộn cũng bị nó phá hết, tiền bị nó xài hết rồi không sao cả, dù sao tôi cũng phải xuống mồ, không ăn được tiền lãi của nó, nhưng thanh danh phải được, Dương Nghị Phong tôi kinh doanh nhiều năm, cũng không thể bị đứa con khốn nạn kia hủy danh tiếng.”

Tập đoàn Nghị Phong vẫn chưa hao tổn, là một nhà độc quyền ở thành phố Trung Châu, lợi ích sau này có thể tạo ra không cách nào dự đoán, cứ đơn giản bán đi như vậy, mà Lục Minh Tiêu, cứ đơn giản mua như vậy.

Cũng không biết nên nói nhà họ Lục có tiền, hay nên nói Dương lão rộng lòng.

Mấy tiếng sau, buổi tiệc sinh nhật tiếp tục, Dương lão đúng là đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên khách sáo thì khách sáo, nên hàn huyên thì hàn huyên, hình như trò khôi hài đó chưa hề xảy ra, Lục Minh Tiêu không đi ra nữa, Diệp Hàm Tranh thử đi lên tìm hắn, lại bị người hôm nay hỏi đường với cậu chặn ngoài cửa, “Xin lỗi, Lục tổng đang bận, không tiếp khách.”

Khách…

Trái tim của Diệp Hàm Tranh vẫn chưa rơi xuống, dần dần chìm xuống dưới, gật nhẹ đầu với người kia, đi xuống lầu.

Tầm chín giờ, tiệc sinh nhật kết thúc, Trương tổng vội vã rời đi, Diệp Hàm Tranh cũng không ở lại nữa, đi theo tiễn người ra ngoài, Dương lão vẫn mệt mỏi, dù sao tuổi bảy mươi, không ai hầu hạ dưới gối (chỉ con cháu), khách đi gần hết, ít nhiều có phần cô đơn, ngồi ở đại sảnh trống trải nhìn ra cửa, trong tay là ấm tử sa Diệp Hàm Tranh tặng, nom đứa trẻ kia chính là dáng vẻ nghe lời, đồ chơi nhỏ này năm mươi đồng có thể mua mười cái ở chợ đồ cổ, cũng không biết cậu bỏ ra giá tiền gấp mấy lần.

Có điều hoa văn thực sự khắc không tệ, hợp tâm ý của Dương lão.

Đang nghiên cứu, cửa phòng khách mở ra, Dương lão ngẩng đầu, tự mình đứng lên, lặp lại lần nữa: “Khiến Lục tổng chê cười rồi.”

Lục Minh Tiêu không nói gì, Dương lão mời hắn ngồi xuống tiếp tục nói chuyện công ty, “Điều lệ cụ thể tôi đã bảo thư ký tự đưa đến nhà cho cậu, lần này trở về, là muốn thường trú ở Kỳ An à?”

Lục Minh Tiêu “Ừ” một tiếng, tầm mắt dừng lên cái ấm của Dương lão.

“Vậy cũng có thể thường xuyên đi lại, nhiều năm rồi chưa gặp cụ Lục, sức khỏe của ông ấy sao rồi?”

Lục Minh Tiêu nói: “Rất tốt.”

“Vậy là tốt, vậy là tốt.” Lại chú ý tới ánh mắt của hắn, cầm ấm lên nói: “Cái ấm này không tệ, mặc dù chế tác thô ráp, nhưng đường vân hiếm thấy, đứa trẻ Tiểu Diệp kia cũng không tệ, công ty họ có một số hợp tác đơn giản với chúng tôi, nếu như sau này không có nhiều biến động, có thể tiếp tục hợp tác.” Dương lão tốt bụng, trước tiên giúp đỡ nói vài câu, nhưng lúc này Lục Minh Tiêu cũng không muốn bàn công việc, vẫn nhìn cái ấm kia.

Hôm nay nhận được vô số quà, chỉ có cái này tặng đến tim Dương lão, ông có thể nhìn ra Lục Minh Tiêu muốn, cười nói: “Không ngờ Lục tổng cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này? Phòng sách trên lầu của tôi vẫn có, không thì đi lên nhìn xem?”

Lục Minh Tiêu nói: “Không cần, cái trên tay ông là được rồi.”

Đây là câu dài nhất hắn nói sau khi gặp mặt, nhưng Dương lão vẫn chưa mới lạ đủ, không muốn cho, ông nói: “Cái này tôi thích…”

Lục Minh Tiêu liếc nhìn ông một cái, lạnh nhạt lại cứng rắn nói: “Ông không thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status