Tranh tranh

Chương 53



Rời khỏi thị trấn Thần Khê cũng vừa khéo bước vào tháng mười hai, Từ Châu trả lại thời gian nghỉ đông đã chiếm dụng của Diệp Hàm Tranh cho cậu, bảo cậu nghỉ ngơi xong, lại về làm việc. Hà Diệu cũng đi theo tới Kỳ An, nói là có chút công việc muốn làm, tiện thể đến thăm Trình Thư Uẩn và ông nội Lục.

Chỉ có Lục Minh Tiêu không thoải mái như vậy, không ai cho hắn nghỉ, vẫn phải tiếp tục làm việc. May mà hết thảy cũng ổn định lại, cho dù ngày thường bận rộn nữa, cuối tuần cũng có thể nghỉ ngơi.

Hôm nay là thứ bảy, hai người đều không có việc gì, Diệp Hàm Tranh dậy sớm mở tivi.

Lục thiếu gia ngã xuống giường nhìn chằm chằm vali trên tủ quần áo, nghĩ một lát, chuẩn bị chính miệng hỏi Diệp Hàm Tranh, rốt cuộc mật khẩu là gì, kết quả ra phòng ngủ, phát hiện Diệp Hàm Tranh đang ngồi trên sofa cười ngây ngô, đi tới hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Xem tivi, là phim mới Kiều Khả diễn, lần này cậu ta diễn vai chính.”

Kiều Khả? Lục Minh Tiêu nhíu mày, ngồi trên sofa.

Diệp Hàm Tranh giúp hắn rót cốc nước nói: “Cậu chủ còn nhớ Kiều Khả không?”

Lục thiếu gia không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Quên rồi.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu ta là bạn hồi cấp ba của em, quan hệ với em luôn rất tốt.”

Lục thiếu gia: “À.”

Diệp Hàm Tranh cảm thấy hắn vẫn không nhớ ra được, giúp hắn nhớ lại: “Bọn em từng cùng nhau diễn kịch sân khấu, cậu ta diễn mẹ kế, cậu chủ có ấn tượng không?”

Lục Minh Tiêu ngắn gọn: “Biết rồi.”

Mặc dù những năm này không có nhiều cơ hội gặp mặt Kiều Khả, nhưng quan hệ giữa họ vẫn rất tốt, Kiều Khả phát triển không tệ, từ diễn viên quần chúng diễn đến nam số  một, tuy rằng là nam số một giá thành nhỏ, nhưng cũng vô cùng cố gắng.

Diệp Hàm Tranh vui vẻ kể chuyện lý thú biết được từ chỗ Kiều Khả. “Kiều Khả nói diễn xuất rất thú vị, lúc treo dây thép bay tới bay lui, nhưng eo và chân có thể sẽ bị thương, trước đó em còn mua miếng đệm đầu gối gửi qua cho cậu ta, nhưng cậu ta không dùng đến, nói hơi dày.”

Lục thiếu gia liếc mắt nhìn đầu gối mình, rất khỏe mạnh.

“Kiều Khả còn nói, có một lần bọn nó đến núi Vân Tùng lấy cảnh, đúng lúc gặp phải trời mưa, lúc quay phim đặc biệt mạo hiểm, cậu chủ còn nhớ núi Vân Tùng không? Khi đó chúng ta cùng nhau đi du lịch học tập, em với cậu chủ ngủ chung trong một cái lều vải.”

Lục Minh Tiêu nói: “Nhớ.”

Diệp Hàm Tranh toét miệng cười: “Kiều Khả còn nói bọn nó quay cảnh cưỡi ngựa đều không phải ngựa thật, mà là ngồi trên ghế, hoặc là ngồi trên xe lửa kéo dây cương, bày ra động tác cưỡi ngựa, em cảm thấy rất lợi hại.”

Lục Minh Tiêu hừ lạnh: Có gì lợi hại.

“Đúng rồi đúng rồi, Kiều Khả còn nói, có vẫn muốn quay cảnh hôn…”

“Kiều Khả là máy lặp lại à?” Lục Minh Tiêu mất hứng hỏi.

Diệp Hàm Tranh chớp chớp mắt: “Không phải đâu?” Mặc dù bây giờ thực sự trở nên lắm mồm hơn trước.

Lục thiếu gia nhíu mày: “Vả lại cậu ta muốn quay cảnh hôn thì có gì mà nói? Em chưa hôn bao giờ hả?” Nói xong ôm cổ Diệp Hàm Tranh cưỡng ép hôn một cái, tức giận bỏ đi.

Đến buổi tối, Lục thiếu gia vẫn đang giận, dựa trên giường đọc sách, mật khẩu vali cũng không muốn hỏi, Diệp Hàm Tranh biết nguyên nhân, vây quanh hắn dỗ cả buổi, cuối cùng sắp dỗ được rồi, vừa định ôm hôn, Kiều Khả gọi điện tới. Lục thiếu gia liếc xéo một cái, ném sách đi.

“Diệp Hàm Tranh! Có nhớ tao không!” Kiều Khả kéo giọng lớn tiếng hét, bên cạnh cậu ta ồn ào, vừa xuống máy bay.

Nếu như là bình thường, Diệp Hàm Tranh đều nói nhớ, nhưng lúc này Lục thiếu gia đang gục mặt xuống, chỉ có thể lùi mà “ừ” một tiếng.

Ừ? Chính là nhớ? Lục thiếu gia xụ mặt, răng hơi ngứa.

Kiều Khả không phát hiện bất cứ điều gì không đúng, vẫn nói tiếp: “Tao về Kỳ An rồi, vừa xuống máy bay! Mang cho mày rất nhiều quà! Ngày mai đến chỗ gần nhà mày cùng ăn cơm chiều đi? He he, tao có rất nhiều chuyện kìm nén để nói với mày!”

Diệp Hàm Tranh liếc nhìn Lục thiếu gia, che micro nhỏ giọng hỏi: “Có thể không?”

“Anh nhỏ mọn thế à?” Vẻ mặt Lục thiếu gia không quan tâm: “Ăn cơm với bạn bè thôi mà, không cần hỏi anh.”

Ngày hôm sau, Diệp Hàm Tranh chuẩn bị cơm tối mới đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn cố ý mời Lục thiếu gia cùng đi. Năm đó tốt nghiệp Kiều Khả đã biết cậu thích ai, đến cũng không sợ hai người xuất hiện cùng lúc có vấn đề gì, vả lại quán cơm cách Lục thị không xa, là một nhà hàng Trung hương vị không tệ, chắc Lục Minh Tiêu thích ăn.

Lục thiếu gia lạnh lùng từ chối, từ trước đến nay hắn sẽ không can thiệp quá mức vào quan hệ nhân mạch của Diệp Hàm Tranh, bất kể bạn bè cũng được, đồng nghiệp cũng được, có thể hòa hợp với cậu, hắn cũng không đặc biệt để ý.

Chỉ là không nghĩ tới nhiều năm đến thế, vậy mà vẫn có thể không ngừng, không ngừng, không ngừng mà nghe thấy cái tên Kiều Khả từ trong miệng Diệp Hàm Tranh. Trong lòng Lục thiếu gia không muốn, nhưng cũng đã từ chối rồi, lúc này lại gọi người về đi cùng, chẳng phải mất mặt lắm à? Nhịn một chút, húp một ngụm cháo, quay về phòng thay quần áo khác.

Kiều Khả đã thay đổi rất nhiều, đoán chừng để lên hình đẹp, còn sửa mũi, nhưng may mà vẫn có thể nhìn ra hình dáng khi còn bé. Bây giờ cậu ta không hot, lúc đứng ở cửa quán cơm đợi Diệp Hàm Tranh cũng không che che giấu giấu, thấy người đến phấn khích lao lên ôm một cái, “Ha ha Diệp Hàm Tranh! Đã lâu không gặp!”

Diệp Hàm Tranh cũng vui, cách lần gặp gỡ trước đó của bọn họ gần nửa năm.

Đơn giản gọi vài món ăn, Kiều Khả xách theo một túi quà to đẩy lên trước mặt Diệp Hàm Tranh, bên trong đều là đặc sản của vài nơi, còn có ảnh ký tên của minh tinh khác, Diệp Hàm Tranh không có minh tinh yêu thích, nhưng Kiều Khả tặng cậu, cậu đều giữ lại hết.

“Đã xem phim mới chưa? Có phát hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của tao lại tiến bộ không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Ừ, lần này đặc biệt tốt, tao cảm thấy mày có thể đóng phim điện ảnh rồi.”

“Ha ha.” Kiều Khả nói: “Đóng phim điện ảnh còn sớm, hy vọng trước năm ba lăm tuổi tao có thể diễn một bộ! Đúng rồi đúng rồi, Từ Sênh nói với mày chưa? Sang năm bà ấy về, chuẩn bị kết hôn, còn là người nước ngoài!”

Diệp Hàm Tranh cười nói: “Đã nói rồi, bảo tao chuẩn bị bao lì xì.”

Kiều Khả nói: “Mày tích góp đủ tiền chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Diệp Hàm Tranh hơi sầu: “Còn thiếu gần một nửa…” Xem ra vẫn không thể lười làm việc, không thì mãi mãi cũng không đạt được mục tiêu.

Kiều Khả nói: “Mày là đồ ngốc, vả lại không phải mày nói người đã trở về rồi sao? Tiền kia có tích góp hay không cũng không sao nhỉ?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa. Ngoài cửa lục tục có khách ra vào, một người trong số đó hấp tấp chạy vào, hình như đang tìm gì đó, Diệp Hàm Tranh nhìn thấy anh, khó hiểu mà đứng lên, Kiều Khả nói: “Mày biết?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Từng gặp hai lần.”

Vị này chính là Hà tổng đến Kỳ An đi công tác, nửa tiếng trước, nhận được điện thoại của Lục Minh Tiêu, nói muốn mời anh ăn cơm. Lục Minh Tiêu mở miệng mời khách quả thật chưa từng nghe thấy, anh tưởng có chuyện gì gấp, vội vàng chạy tới. Kết quả ngay cả cái bóng người cũng không thấy, ngược lại là nhìn thấy Diệp Hàm Tranh, vừa định đi tới chào hỏi, bị Lục thiếu gia vừa bước vào ngăn lại.

Hà Diệp nói: “Gấp gáp như vậy có chuyện gì?”

Lục Minh Tiêu liếc qua Diệp Hàm Tranh, nói mà không có biểu cảm gì: “Không phải anh tìm tôi à?”

Hà tổng ngẩn ra: “Tôi tìm cậu? Tôi tìm cậu hồi nào?” Vừa dứt lời, Diệp Hàm Tranh đã đi tới, hỏi: “Cậu chủ? Hà tổng? Sao các anh tới đây?”

“À.” Lục thiếu gia nghiêm túc nói: “Hà tổng muốn mời anh ăn cơm, đặt ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status