Tráo đổi vương phi

Chương 17: Nguyệt (3)



Một mật thất trong phòng được mở ra, cùng lúc ấy cũng khởi động cơ quan trong gian phòng khiến những mũi tên nhọn từ tứ phía bắn về phía Tử Khương. Tử Khương xoay mình né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi hai mũi tên khác. Khi nhìn lại hắn thấy Vệ ở bên cạnh hắn giúp hắn đánh bay một mũi tên còn một mũi tên khác thì đang cắm trên thân thể ông. Chật vật thoát khỏi bẫy, hắn để tuột mất Tử Kỳ khiến nàng xoay người bỏ chạy.

Nhìn Vệ bị thương hắn đưa tay muốn đỡ nhưng Vệ đã tự đứng được sau khi xử lý vết thương.

- Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên hỏi thăm Hoàng hậu nương nương, di nương của ta rồi? Giọng nói vẫn thế vẫn không nghe ra vui buồn hờn giận nhưng khí thế thì bức người đến không thể thở nổi.

Khi khởi động cơ quan hướng các mũi tên hướng về hắn cũng là lúc nàng đau đớn quyết định buông bỏ hai chữ Tử Kỳ mà trở lại thân phận Nguyệt ám. Trở lại Ám nguyệt Các Nguyệt giật mình khi nhìn thấy Hoàng hậu đã ngồi trên đại điện vẻ mặt tức giận nhìn nàng.

- Ngươi thấy hậu quả mình gây ra rồi chứ? Tử Khương đã khởi động toàn bộ ám vệ chỉ vì hành động ngu ngốc kia của ngươi…Hoàng hậu giận giữ nhìn Nguyệt nha đầu bà hao hêt tâm tư nuôi dạy lại không bằng một Quận chúa của Triệu quốc.

Bà quả thật quá thất bại khi lệnh cho Nguyệt quyến rũ Tử Khương sau đó chà đạp và làm tổn thương hắn. Bà muốn con trai của Linh phải chịu nỗi đau mà bà ngày trước phải gánh. Khi biêt bà chỉ là cái bóng thay thế của tỷ tỷ, bà muốn dồn mọi tức giận lên tỷ ấy. Thế nhưng tỷ ấy chưa một lần giận dữ khiến tất cả những gì bà làm dường như là vô nghĩa. Sau này Tử Khương kia cũng thế, mẫu tử bọn họ quả thực quá giống nhau đến mức khiến người ta nổi giận. Tử Khương đã khởi động ám vệ, chỉ nghĩ thôi mà thân hình Hoàng hậu đã có chút lay động đứng không vững. Lần chạm mặt tại phủ Thái Tử khi nhận được cơn thịnh nộ của Tử Khương mới khiến bà cảm thấy sợ hãi, mới ý thức được rằng không phải hắn không làm gì được bà mà chẳng qua hắn không muốn đối chọi cùng bà mà thôi.

- Những ám Nguyệt ta phái đi còn chưa trở về sao? Chỉ đi thăm dò tình hình của bọn chúng sao lại lâu như thế không có tin truyền về? Hoàng hậu giận dữ quay sang hỏi một kẻ đang quỳ phía dưới.

- Dạ…kẻ kia run rẩy lắp bắp không biết nói gì thì thuộc hạ của hắn bước đến nói nhỏ vào tai hắn, sắc mặt hằn kẽ biến giọng nói run run bẩm báo

- Bẩm nương nương đã quay về toàn bộ đã quay về…Hắn vừa nói mà thân thể không ngừng run rẩy

- Ồ…vậy bảo bọn họ vào gặp bản cung…Hoàng hậu lười biếng dựa vào ghế dài có trải lông cáo phía trên mà nhắm hờ hai mi mắt. Phải biết được thực lực của đối phương nàng mới biết nên đối phó thế nào.

- Bọn họ trở về nhưng không thể diện kiến người bởi vì quay về chỉ có đầu của bọn họ. Tất cả mười hai Nguyệt ám được cử đi sáng nay đều cùng lúc được kẻ nào đó đem bọn họ đặt trước của Nguyệt các.

Giọng nói vẫn vẫn run một cách dữ dội hoảng sợ cho đến giờ vẫn đeo theo hắn không thôi, khi nhìn thấy đầu của thuộc hạ từng cái từng cái được cắt một cách gọn gàng. Kẻ ra tay kia hẳn phải là một đại cao thủ đừng nói đám thuộc hạ ngay cả một sát thủ lừng danh và hiểm độc như hắn cũng cảm thấy sợ.

Hoàng Hậu cũng tái nhợt sắc mặt khi nghe hắn nói thế nhưng bà cố trần tĩnh lại tinh thần. Đâu phải bà không biết sự hung ác của các ám vệ dùng mọi thủ đoạn chỉ với một mục đích là hoàn thành nhiệm vụ. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ đối mặc với những hung hiểm khi thực sự đấu cùng bọn họ thế nhưng sao bà vẫn cảm thấy có chút run sợ trước khả năng của bọn họ.

- Là bọn họ sao? Nguyệt hít một hơi thật sâu giọng nói có chút run sợ

- Là bọn họ….Bà từng nghe nói qua khả năng của những ám vệ, nhưng chưa một lần được chứng thực qua. Năm xưa khi bà hãm hại Viễn Vương cũng đâu có thấy bọn họ có động thái gì đặc biệt. Bà còn tưởng rằng lời đồn về bọn họ chỉ là phóng đại dọa người. Hoàng Hậu bỗng rùng mình khi nghĩ đến thái độ cứng rắn cùng câu nói của Tử Khương ngày hôm đó “Bà có từng nghĩ vì sao bà có thể dễ dàng như thế hạ độc mẫu thân ta, dễ dàng như thế thay mẫu thân ta ngồi trên ngai vị kia…Nếu không phải mẫu thân ta bỏ qua cho bà, bà nghĩ bà ngồi đó được bao lâu?”

Trước vẻ mặt tái nhợt của Hoàng Hậu kẻ quỳ phía dưới kia run lên cầm cập bởi phái bất cứ kẻ nào đi thì hôm sau đầu của bọn họ cũng quay trở về. Nguyệt nhìn thái độ của kẻ kia lại nhớ đến ánh mắt giết người mà Tử Khương nhìn nàng mà cảm thấy hoảng sợ. Chưa bao giờ nàng nghĩ năng lực của hắn cường đại đến thế.

- Tập hợp cấm vệ quân. Ta muốn bọn họ thắt chặt vòng vây trong ngoái Nguyệt các trong Thừa Càng cung này dù là con ruồi cũng không thể lọt vào được. Hoàng Hậu hằn giọng

- Cấm vệ quân toàn bộ lệnh bài điều động của mười hai cánh quân ở mười hai Nguyệt các toàn bộ đều bị mất do có kẻ đột nhập. kẻ kia ru dữ dội hơn bẩn báo cùng bà...

- Lũ vô dụng…không biết là các ngươi là những kẻ vô năng hay là ta giáo huấn không nghiêm mà có thể tạo ra toàn những kẻ không ra gì thế kia? Thát Đang giận tái mặt trừng to mắt lời nói như rít gào qua từng kẽ răng đang nghiến chặt.

- Ha…ha….thuộc hạ vô năng chỉ có thể trách chủ nhân vô đức…ha..ha…ta xem thấy nơi này của các ngươi đừng nói là sai bọn họ ra ngoài hành sự, ngay cả tự mình trông nhà còn khó huống hồ làm việc khác…ha…ha..

Người đến là một nữ nhân hết sức kiều mị. Nếu nói Tử Kỳ có sắc đẹp trong sáng ngây thơ, Vĩnh phi có sắc đẹp rực rỡ kiêu sa đến lóa mắt Thì nữ nhân vừa xuất hiện kia mang vẻ kiều mị,vẻ đẹp đó khiến kẻ khác bị mê mẩn chìm đắm. Cho dù cùng là nữ nhân thế nhưng cả Tử Kỳ và Thát Đang cũng không thể dời tấm mắt mình ngẩn ngơ cả người trong sắc đẹp đó.

Akiaki: đố các nàng ai xuất hiện?…he…he…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status