Thí thiên đao

Chương 163: Lỗ thủng trên xe ngựa

- Làm sao bây giờ?

Khuôn mặt tái nhợt của tên võ giả tầng thứ nhất này nhìn qua buồng xe ngựa đã yên tĩnh lại rồi, trong lòng vô cùng lo lắng.

- Thả ta ra ngoài!

Tiếng rống giận của Sở Mặc truyền từ trong xe ra.

Tiếng gầm lên giận dữ này thật ra lại khiến cho trong lòng tên võ giả tầng thứ nhất này hơi bình tĩnh lại một chút, gã thầm nghĩ: Hoànhảo...thiếu niên này tuy là rất khủng bố nhưng đúng là vẫn còn bị vây ở trong này!

- Ta cần phải nhờ giúp đỡ thôi!

Trong lòng tên võ giả tầng đầu tiên này thoáng qua một suy nghĩ, sau đó trên mặt của gã chậm rãi bình tĩnh lại, lấy trên người ra một mũi tên báo hiệu. Tiếp đó trực tiếp bắn thẳng về phía ngoại thành.

Vù!

Tên lệnh nhanh chóng bay lên trời cao, sau đó ở trên không trung phát ra một tiếng vang thê lương chói tai.Con đường này đã rất hẻo lánh rồi, là một đường cái nhỏ thông ra ngoại thành, nhưng bởi vì là ngày cuối năm, trên đường vẫn có không ít người đi đường. Từ lúc xe ngựa bị lật, mọi người tránh ra, tất cả đều mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía bên này.

- Ta phải chờ ở chỗ này, không thể để lúc nào đó hắn kêu lên cái gì bị người ta nghe được, nhất định sẽ gây lên một trận bạo động.

Suy nghĩ trong lòng của tên võ giả tầng thứ nhất như thế, sau đó con mắt mang ánh sáng lạnh như băng nhìn mấy người ở phía xa xa, lạnh lùng nói:

- Triều đình xử án, những người không có nhiệm vụ nhanh chóng đi đi, nếu trái lệnh giết không tha!Nói xong, gã giơ tay lên nện một quyền, ầm một tiếng trên mặt đường.

Ầm ầm!

Mặt đường đá xanh trước mặt ngay lập tức bị đánh thành một hố to, phiến đá bị nát bấy, đá vụn văng khắp nơi.

Những người vây xem lập tức kinh hô lên một trận, chạy tứ tán không dám ở chỗ này xem náo nhiệt nữa.

Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối lại, vốn là trên đường nhỏ hẻo lánh,gần như là không nhìn thấy người nào khác nữa.

- Được rồi... cuối cùng cũng không có người gây họa nữa.

Tên võ giả tầng thứ nhất này thở phào nhẹ nhõm thật dài.

- Phải không?

Một giọng nói vang lên sau lưng gã, thanh âm vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn mang theo sự tức giận.

- A!

Tên võ giả tầng thứ nhất này kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó...một thanh đao lạnh như băng kề ngang trên cổ gã:

- Ngươi...ngươi làm thế nào đi ra ngoài được? Cho dù có là cường giả cảnh giới Thiết huyết thiên nhân trảm cũng không có cách nào đi ra được...ngươi ngươi ngươi...ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà ra ngoài?

Bởi vì gã nghe được, thanh âm lạnh như băng này chính là Sở Mặc bị kẹt trong xe ngựa.

- Ai phái ngươi tới?

Trong con ngươi của Sở Mặc đang thiêu đốt ngọn lửa tức giận, hắn thật sự là hoàn toàn bị kích thích nổi giận rồi.Người này cầm lệnh bài của "Thị vệ" thật sự trong cung, lại đi chiếc xe ngựa lồng giam không thể phá hủy... đặc biệt đến tìm mình, muốn nói sau lưng không có người tai to mặt lớn giúp đỡ thì chẳng ai tin cả.

- Sở công tử... Sở... Sở thiếu... đây là một hiểu lầm thôi!

Tên võ giả tầng thứ nhất này nuốt nước bọt, khuôn mặt trắng bệch, run lẩy bẩy trả lời:

- Thật là một hiểu lầm... xe này... là vì bảo vệ sự an toàn của ngài...

- Hỏi ngươi một lần cuối cùng, ai, phái ngươi tới đây?

Sở Mặc nói ra từng chữ, lạnh lùng hỏi.- Là.... là trong nội cung...

Tên võ giả tầng thứ nhất này có thể rõ ràng cảm giác được sự lạnh giá và sắc bén của cây đao đang kề trên cổ, tâm căng như dây đàn, run rẩy trả lời:

- Ngài thật sự hiểu lầm rồi!

- Không nói đúng không? Để ngươi lại thì có lợi ích gì? Chết đi!

Cổ tay Sở Mặc hơi dùng một chút lực, sức lực của Long tượng chi lực, sắc bén chém sắt như chém bùn khiến cho Thí Thiên vô cùng dễ dàng cắt vào trên cổ của tên võ giả tầng thứ nhất này.

Máu đỏ tươi...máu tươi trong nháy mắt chảy ra.- A... đừng giết ta... đừng giết ta!

Tên này cảm giác được trên cổ truyền đến một hồi đau nhói, ngay lập tức sợ đến mất hồn mất vía, lớn tiếng nói:

- Ta nói... ta cái gì cũng nói, là Triệu Nghị phái ta tới!

Tay của Sở Mặc hơi dừng lại một chút, cả giận nói:

- Ngươi còn dám lừa ta? Ta với hắn không thù không oán, vì sao hắn lại hại ta?

- Thật sự là hắn, ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi, Sở công tử, Sở thiếu gia... thật sự là hắn phái ta tới!

Tên này gần như bị dọa muốn điên rồi, bởi vì gã cảm giác được lưỡiđao lạnh như băng kia lần nữa đi sâu vào cổ hắn thêm một chút, thân là một võ giả tầng thứ nhất, gã vô cùng rõ ràng, đao kia mà xuống thêm chút nữa... mạch máu lớn nhất trên cổ kia... sẽ trực tiếp đứt! Đến lúc đó, ông trời tới cũng không cứu được gã!

- Ngươi nói Triệu Nghị, là Công bộ thị lang Triệu Nghị?

Giọng nói của Sở Mặc lành lạnh hỏi.

- Là hắn... chính là hắn...

Tên này còn kém chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi.

- Khà khà, được, tốt lắm, Công bộ thị lang Triệu Nghị...Sở mặc cười lạnh mấy tiếng, sau đó lấy tốc độ không thể tin được dùng sống đao Thí Thiên, hung hăng đập vào đầu của tên võ giả tầng thứ nhất này, ngay lập tức đập hắn đến ngất đi.

Tiếp đó xốc người này lên, hướng về phía Hoàng cung, vội vã đi tới.

Sở Mặc đi không lâu sau đó có hai thân ảnh chìm trong bóng đêm, nhanh như chớp mà chạy tới ngoại thành, nhìn thấy chiếc xe ngựa trên con đường nhỏ này, ngay lập tức tất cả đều cả kinh.

Hai người vốn là thận trọng đến gần chiếc xe này, sau đó cau mày, ởđó nghe cả buổi, cuối cùng mới xác định trong xe chắc là không còn ai rồi.

Sau đó, hai người này, một người trong đó lấy tay chế trụ xe ngựa đã bị lật xuống đất kia, hơi dùng lực một chút đã đỡ được lên.

Cạch Đ...A...N...G...G!

Tảng đá xanh trên đường đi phát ra một tiếng nổ ầm ầm, chiếc xe ngựa nặng mấy ngàn cân này được nâng dậy. Sau đó, hai người nhìn vào một bên vốn là được dán lên kia cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.Trên buồng xe ngựa dùng thép tinh luyện lại có thêm cả thiên thạch cực phẩm vào vậy mà xuất hiện một cái lỗ lớn hình vuông!

Thật chỉnh tề, dường như là cửa sổ bình thường của xe vậy.

Nhưng bọn họ đều biết, chiếc xe ngựa này... là không có cửa sổ!

Sau đó, nhìn lại trên mặt đất cũng có một cái lỗ lớn có khả năng chứa được một người.

Hai người nhìn nhau một cái, khuôn mặt đều vô cùng khó coi, mộtngười trong đó nói:

- Trong tay tên kia chắc là có một vật nhỏ... chính là có một thần binh lợi khí!(Vũ khí lợi hại, thần kỳ)

Một người khác nói:

- Tuyệt đối là thần binh!(Vũ khí lợi hại) Không phải thế thì... tuyệt đối không thể phá hư được chiếc xe này!

- Chết tiệt... để cho con thỏ nhỏ chết bầm này trốn thoát rồi, hắn ta làm thế nào có thể giảo hoạt thế được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status