Thí thiên đao

Chương 213: Chém chết Kim Thạch Chi Cảnh

Cho nên, lão già này bị ngạc nhiên đến mức không nói lên lời rồi.

Một loại khiếp sợ từ trong tâm khảm!

Toàn thân ngay đơ ra như một khúc gỗ!Trong mắt tràn đầy sự khó tin, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, há hốc miệng:

- Ngươi là quái vật hay sao? Làm sao có thể đỡ được một chưởng này của ta?

Y còn đang bận ngây người, Diệu Nhất Nương bên này lại nhìn thấy Sở Mặc vì chắn cho Sở Yên mà bị trọng thương, thì hoàn toàn phát điên lên rồi!

Lão già cứ vẫn ngây người, nhưng đang ở trạng thái điên cuồng như Diệu Nhất Nương cũng không chút do dự.Nhát kiếm này chỉ đâm vào bả vai, không xuyên qua được khung xương rắn chắc của Kim Thạch Chi Cảnh trên cơ thể lão già kia.

Nhưng nhát kiếm tiếp theo... nàng lại nhắm thẳng về phía cổ của lão!

Mà lúc này, trong chớp mắt lão già còn đang bị phân tâm bởi cú sốc, khi chưởng của lão đánh ra không chỉ bị đối phương ngăn lại, mà đối phương còn không chết.

Keng!

Thanh kiếm trong tay Diệu Nhất Nương phát ra một âm thanh nhưrồng cuốn hổ gầm.

Rốt cuộc lúc này lão già hơi hơi tỉnh táo lại. Trong phút chốc, tròng mắt y trào lên sự sợ hãi vô tận.

Miệng hơi há. Dường như muốn nói câu gì.

Nhưng.

Đã muộn rồi!

Một ánh sáng rực rỡ từ đường kiếm lóe lên sau lưng lão.Hai mắt chói lòa!

Cho dù là thân xác của Kim Thạch Chi Cảnh cũng không thể ngăn nổi một nhát kiếm chứa đầy cơn giận dữ của cao thủ cùng cấp bậc.

Răng rắc!

Đầu của lão già bay lên, một dòng máu tươi chứa đầy sức mạnh tuôn ra như suối, phun thẳng lên cao. Dòng máu đang bắn lên bầu trời nhuộm đẫm màu đỏ tươi, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng lạnh lùng nhưng cũng rất diễm lệ!Thân hình lão già vẫn ở yên trong tư thế đứng thẳng, một hồi lâu sau mới chậm rãi đổ gục xuống mặt đất.

Thân thể của Sở Mặc lung lay vài cái, nhe răng cười với Diệu Nhất Nương:

- Tỷ... vẫn là ngươi giỏi nhất!

Nói xong cơ thể Sở Mặc mềm nhũn, được Sở Yên đỡ lấy, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Sở Yên tràn đầy sự tự trách nhìn Sở Mặc:

- Xin lỗi, công tử, đều là lỗi của ta, do ta không tốt!

Sở Mặc cười cười yếu ớt:

- Ngươi đã gọi ta là công tử rồi, sao ta có thể không bảo vệ ngươi?

Diệu Nhất Nương vọt tới bên cạnh Sở Mặc, mặt mang thân thiết nhìn Sở Mặc:

- Ngươi thấy thế nào rồi? Có sao không?

Sở Mặc nói một cách khó khăn:

- Không sao đâu, chỉ bị nội thương một chút thôi, ngươi, hay là xem vị sư tỷ kia của ngươi trước đi đã...

Diệu Nhất Nương lắc đầu hơi ngang bướng như một cô gái nhỏ, mắt đỏ hoe, trong mắt ngập nước. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt táinhợt của Sở Mặc, lẩm bẩm nói:

- Xem nàng làm gì? Nàng thích làm gì thì làm, trong lòng ta có mười ngàn nàng cũng không quan trọng bằng một cọng tóc của thiếu gia.

- Lớn vậy rồi, đừng trẻ con như thế nữa.

Sở Mặc yếu ớt nói:

- Nàng là kẻ địch của chúng ta... nhanh đi đi!

Lúc này cuối cùng Diệu Nhất Nương cũng đã tỉnh táo lại, ngoảnh mặt nhìn Tôn Nhất Phi vẫn đang ngơ ngác ôm xác của Hoa Nam. Trên mặt đầy vẻ khinh thường:

- Giờ nàng đã không đáng là kẻ địch của ta nữa rồi.

Lúc này, Tôn Nhất Phi vốn vẫn đang ôm xác Hoa Nam, bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt vốn dĩ sáng ngời hiện tại lại không còn chút thần thái nào. Nhìn Diệu Nhất Nương, lại nhìn Sở Mặc đang bị trọng thương, giọng hâm mộ nói:

- Diệu Nhất Nương, ngươi may mắn hơn ta rất nhiều.

Diệu Nhất Nương ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo:

- Đương nhiên!

- Ha hả...

Tôn Nhất Phi bỗng nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng trên khuôn mặt cô đơn lại thoáng qua chút mệt mỏi:

- Ngươi không hề thay đổi, vẫn như trước đây vậy, bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng bên trong... thì rất mềm mại yếu ớt, hơn nữa còn có một trái tim vừa lương thiện vừa cao ngạo.

Diệu Nhất Nương sửng sốt, cho dù trong lòng vô cùng căm hận vị sư tỷ bán đứng bản thân này, nhưng những câu nói đó của Tôn Nhất Phi lại suýt chút nữa khiến nàng rớt nước mắt. Hiểu rõ nàng như vậy, chỉ có thể là những người chị em đồng môn lớn lên bên nhau từ nhỏ.Sau khi lớn lên, có ai mà không biết che giấu? Ai sẽ hoàn toàn để lộ ra tất cả tâm tư tình cảm của mình?

Tôn Nhất Phi nhẹ giọng nói:

- Thật là nhớ lúc đó, không lo không nghĩ. Ưu phiền lớn nhất mỗi ngày chính là lúc nào mới có thể lớn lên. Ha ha, lúc đó thật đúng là ngốc mà, sao có thể biết rằng, nỗi phiền muộn sau khi lớn lên sẽ phải chịu đựng ra sao?

Nói xong, Tôn Nhất Phi ngẩng đầu, nhìn Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, tiểu sư muội.Hai mắt của Diệu Nhất Nương vẫn đong đầy nước, trên mặt lại hiện lên vẻ rối rắm, do dự một chút nói:

- Thôi đi, ngươi đã phản bội sư môn, cũng bán đứng ta. Nhưng ta lại giết người ngươi yêu. Nói ra, có lẽ ngươi phải hận ta mới đúng.

Tôn Nhất Phi lắc đầu, dịu dàng nhìn Hoa Nam đang nằm trong ngực, nói:

- Không có nhân, sao có quả? Ta vốn dĩ không đủ tư cách hận ngươi. Còn nữa, cảm ơn ngươi, tiểu sư muội, cảm ơn ngươi đã giải thoát cho ta.——

- Hả?

Diệu Nhất Nương ngẩn ra...

Sở Yên và Sở Mặc cũng hơi sửng sốt.

Lúc này, Sở Mặc lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống, âm thầm vận công điều tức. Sau đó nhìn Tôn Nhất Phi một cách kỳ quái. Bởi lúc này Tôn Nhất Phi dường như đã biến thành một con người khác.

- Nhất định ngươi rất ngạc nhiên, vì sao ta sẽ gia nhập Chu Tước Hội, sẽ lên cùng một con thuyền với kẻ thù đúng không?Tôn Nhất Phi lẩm bẩm nói:

- Xin lỗi, trước kia ta lừa ngươi, thật ra bên trong Chu Tước Hội có rất nhiều kẻ thù của chúng ta năm đó. Nhưng vì ngươi cứ ép hỏi... Ta vì sĩ diện, đành phải trả lời ngươi như vậy, bởi vì ta thật sự không muốn.. làm một kẻ phản đồ phản bội sư môn, một kẻ xấu xa bán đứng sư muội. Cho dù... đó là sự thật.

Nước mắt từ trên mặt Tôn Nhất Phi chảy xuống, nàng hít sâu một hơi:

- Tuy ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với sư môn, có lỗi với ngươi, cũng không dám có ý nghĩ xa vời mong ngươi tha thứ. Nhưng ta muốn nói rằng đây cũng không phải ý muốn của ta.Trong con ngươi của Diệu Nhất Nương thoáng qua một vẻ đau thương, nhìn Tôn Nhất Phi mà không nói gì.

Tôn Nhất Phi tự giễu cười cười, mặc kệ nước mắt lăn dài trên má:

- Ta biết, giờ ta có nói gì cũng không thể nào che đậy mọi lỗi lầm mà ta đã gây ra. Nhưng... Ta vẫn muốn cho ngươi biết một sự thật. Ta không muốn... Không muốn bí mật này vĩnh viễn bị chôn giấu trong chốn nhân gian đầy dối trá này. Ta muốn ngươi được biết.

Diệu Nhất Nương vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Nhất Phi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status