Triền miên sau ly hôn

Chương 217: CÔ TA YÊU MẸ HƠN



Làm phiền hai người bọn họ à?

Gương mặt Lương Hạnh sa sầm, cô lại cảm thấy nghi ngờ không biết bà ấy có phải là mẹ của mình thật hay không.

Mẹ Lương lại nhìn chiếc áo khoác trên người cô, bà ấy thắc mắc: “Sao cậu ấy không vào nhà chơi?”

Lương Hạnh mím môi, cô không khỏi vặc lại: “Bây giờ là mấy giờ mà còn lên nhà chơi? Mẹ mau đi ngủ đi.”

Sau khi nói dứt lời, cô bèn đi vào trong phòng ngủ.

Mẹ Lương gật gật đầu, đột nhiên cản cô lại, bà ấy nhìn chiếc hộp trong lòng cô rồi thắc mắc: “chuyện gì thế này? Con từ chức rồi à?”

Lương Hạnh quay đầu nhìn gương mặt vui vẻ của mẹ mình, cô bĩu môi, vẫn không giải thích gì mà chỉ gật đầu: “Dạ, lần này mẹ có thể yên tâm rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai không cần nấu bữa sáng cho con đâu.”

“Con thật sự từ chức sao?” Mẹ Lương không dám tin đứa con gái cuồng công việc của mình lại từ chức, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào cả.

Lương Hạnh duỗi một cánh tay ra ôm bà ấy, cô híp mắt cười: “Dạ dạ, mẹ đừng nghi ngờ nữa, mau đi ngủ đi.”

“Không phải mẹ đang nằm mơ ấy chứ?” Mẹ Lương hơi sững sờ.

Lương Hạnh nhướn mày, buông bà ấy ra, cũng không giải thích nữa, để mặc cho bà ấy sững sờ, cô quay người đi vào trong phòng ngủ.

Cô lấy đồ đạc trong thùng ra sắp xếp kỹ lưỡng rồi xuống phòng khách rót ly nước, lại đi xem xem ba Lương đã ngủ chưa, ghém mền tắt đèn cho ông ấy, trở ra phòng khách, nhìn thấy mẹ đeo cặp kính lão gọng đen lật sách xoành xoạch.

Cô kinh ngạc, cúi đầu híp mắt nhìn bà ấy: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Cô lật bìa sách ra nhìn thử, khóe miệng lại co rút thêm lần nữa, cô ngờ vực: “Mẹ, không phải mẹ đang nghiên cứu thực đơn gì đấy chứ?”

Mẹ Lương tập trung ghi chú, còn không buồn ngẩng đầu lên: “Mẹ chuẩn bị lâu lắm rồi đấy, sau này một ngày ba bữa, mẹ đã chuẩn bị hết cho con rồi, bảo đảm sẽ nuôi con trắng trẻo mập mạp, sinh cho mẹ hai đứa cháu ngoại mũm mĩm nữa.”

Bà ấy đã chuẩn bị hết tất cả, chỉ thiếu mỗi việc cô từ chức mà thôi.

Bình thường cô đã rất vất vả vì cái nhà này, mẹ Lương lại không dám bắt cô nghỉ việc, một ngày ba nữa cũng không có cách nào đích thân làm cho cô, thấy bụng của cô mỗi lúc một to, cơ thể càng lúc càng ốm, mẹ Lương nóng lòng như lửa đốt.

Lương Hạnh không còn gì để nói, lại không dám hắt gáo nước lạnh vào mẹ Lương, cô vội vàng giật lấy cuốn sách trong tay bà ấy ôm vào lòng, kéo bà ấy dậy rồi giục: “Mẹ, để cho con mượn xem trước, mẹ đi ngủ đi, trễ quá rồi, có gì để mai rồi nói tiếp.”

Mẹ Lương sững sờ khi bị cô hối thúc, bà ấy ngẩn ngơ nhìn cuốn sách trong lòng cô rồi dặn dò: “Thế, thế con cũng đừng đọc tới khuya quá, với lại đừng làm rớt giấy nhớ của mẹ.”

Lương Hạnh liếc mắt nhìn trần nhà, cô nhanh chóng cười đáp: “Con biết rồi, mẹ mua đi ngủ đi, ngày mai không cần phải dậy sớm đi.”

Cô quay về phòng ngủ, Lương Hạnh cầm cuốn thực đơn thành cho bà bầu dày cộm trong lòng mình, cô áng chừng trọng lượng rồi lắc đầu bất lực, tùy tiện đặt tay sang một bên, cúi đầu nhìn bụng mình rồi thì thầm: “Cục cưng, con có nhìn thấy chưa, bà ngoại của hai con lo lắng cho hai con lắm, sau này các con không được làm khổ mẹ của mẹ đâu đó.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, cô sờ bụng mình, nghĩ đến việc có nói thì hai con cũng chẳng nghe, không khỏi cười ngốc, ánh mắt cô trở nên dịu dàng.



Sáng ngày hôm sau, Triệu Mịch Thanh quay về nơi mẹ Triệu sống.

Bà đang tưới hoa ngoài ban công, ngoảnh đầu nhìn thấy anh về, gương mặt cũng không thay đổi, chỉ tiếp tục quay đầu tập trung vào hoa của mình.

Người đàn ông ấy cởi áo khoác xuống đưa cho má Lâm, anh xắn tay áo đi đến bên cạnh bà ấy, hờ hững mà nói: “Mẹ.”

Mẹ Triệu không để ý đến anh, bà cầm vòi nước tưới hoa của mình, chê anh vướng tay vướng chân, còn xua xua tay đuổi anh đi.

Triệu Mịch Thanh không khỏi nhíu mày: “Nếu như mẹ không muốn gặp con thì hôm khác con về.”

Mẹ Triệu biến sắc, bà đặt bình nước sang một bên rồi nói: “Nếu như hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này thì sau này đừng về nữa.”

Người đàn ông ấy không nhúc nhích, giọng nói cũng không thay đổi: “Cái trò này cũ rích rồi, mẹ cảm thấy có giải quyết được vấn đề gì không?”

“Không giải quyết được thì con cũng đừng về nữa.” Mẹ Triệu hừ lạnh, bà đến ngồi xuống ghế sô pha, gương mặt quý phái hết sức lạnh lùng: “Con về Nam thành cũng không thông báo cho mẹ biết, dời công việc sang đây cũng không thương lượng với mẹ, bây giờ lại dính lấy cô ta suốt ngày, trong mắt con có còn mẹ hay không? Con không thể tiếp thu lời nói của mẹ sao?”

Má Lâm bưng hai ly nước lên, Triệu Mịch Thanh bước đến nhận, anh vòng qua ghế sô pha đặt xuống nước mặt mẹ Triệu rồi nói với giọng lạnh lùng: “Con đã nói con sẽ giải quyết ổn thỏa, không nói cho mẹ biết vì không muốn làm phiền cậu, còn Lương Hạnh thì mẹ không cần phải quan tâm, con chỉ nói cho mẹ biết đứa bé là con của con, mẹ có tin hay không cũng không thay đổi được gì cả.”

“Con!” Mẹ Triệu tức giận chỉ tay vào mặt anh: “Thế thì con quay về làm gì? Nếu như con đã tính toán kỹ càng hết mọi thứ thì về thăm mẹ làm gì? Sợ mẹ không tức chết à?”

Người đàn ông ấy lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bà, giọng nói của anh chậm rãi: “Mẹ lý trí hơn bất kỳ ai khác, những bài viết cọ nhiệt trên mạng có mấy phần thật mấy phần giả lẽ nào mẹ không biết hay sao? Mẹ không thích cô ấy, con cũng không cưỡng cầu, cứ hờ hững như trong mấy năm nay, mẹ cũng không muốn hay sao?”

Mẹ Triệu khép mắt lại, giọng nói rất bình tĩnh: “Mẹ không quan tâm đến thật thật giả giả, mẹ không muốn cho cô ta bước chân vào nhà ta, cũng không cần đứa con dâu như thế, nếu như con thật sự muốn cưới cô ta thì sau này đừng về thăm mẹ nữa.”

Triệu Mịch Thanh hơi đau đầu trước tính cách của mẹ mình, giống hệt như anh, một khi đã xác định rồi thì khó lòng thay đổi.

“Vậy mẹ muốn làm thế nào?”

Mẹ Triệu bình tĩnh lại, một hồi sau, bà quay đầu nhìn anh rồi nói với giọng lạnh lùng: “Hoặc là quay về Tấn thành quản lý công ty của con, hoặc là sống ở Nam thành với Tuyết.”

Người đàn ông ấy kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như thế: “Mẹ thích Phó Tuyết Thảo đến mức này à?”

Mẹ Triệu nhướn mày, bà ấy cũng không giấu giếm: “Không thích bao nhieu, chỉ cảm thấy nó hợp với con nhất.”

Nhà họ Phó, ngoại trừ việc Phó Tuyết Thảo hay tính toán, những người khác bà vừa nhìn đã nhìn thấu, mặc dù Phó Tuyết Thảo tính toán nhiều, thế nhưng chỉ là tính toán vặt mà thôi, chỉ cần cho cô ta chút lợi ích thì cô ta sẽ sung sướng vô cùng, hạng người ngu ngốc luôn tự cho mình là đúng như thế mới phù hợp sống chung với gia đình, bà ấy cũng có thể dạy dỗ được.

Triệu Mịch Thanh híp mắt lại, giọng nói của anh hơi lạnh lùng: “Mẹ thấy cô ta hợp với con ở đâu? Cho dù Lương Hạnh không phải là con dâu lý tưởng của mẹ nhưng cô ấy yêu con, mẹ cảm thấy Phó Tuyết Thảo yêu con hơn hay yêu mẹ hơn?”

Cô ta tốn công sức cho mẹ anh nhiều hơn cho anh không biết bao nhiêu lần.

Mẹ Triệu giật mình, bà hơi chột dạ, bèn nhíu mày: “Tuyết đối xử tốt với mẹ không phải là vì con sao?”

“Có lẽ không chỉ vì mẹ và con, mà là vì nhà họ Triệu nhỉ?” Triệu Mịch Thanh cười, ánh mắt chẳng mấy ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status