Triền miên sau ly hôn

Chương 229: EM CÓ THÍCH KHÔNG?



Lương Hạnh vẫn lựa chọn ở lại, có lẽ là từ tận đáy lòng của cô muốn nhận được sự đồng ý của mẹ Triệu, bốn năm quá khứ đều không làm được, cô muốn biết có phải là có con thì sẽ có sự khác biệt hay không.

Ngồi xuống chưa được mấy phút thì đã cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, người nhà họ Phó đối với Triệu Mịch Thanh vô cùng ân cần, tiện thể đối xử với cô cũng khách khí không ít.

“Mịch Thanh, biết là cô Lương mang thai, chú với mẹ Tuyết Thảo cố ý chuẩn bị chút quà nhỏ, coi như là lời chúc mừng sớm.”

Lương Hạnh liếc mắt nhìn qua chữ viết của bát đại gia thượng hạn, tốn không ít tiền.

Đối với đồ vật có giá trị liên thành, Triệu Mịch Thanh chẳng màng để ý tới, cầm quyển sách lên mở ra che nắng cho Lương Hạnh.

Nở một nụ cười ngã ngớn: “Lời nói của bác Phó là từ đâu ra vậy, đứa nhỏ vẫn còn chưa được sinh ra, tặng quà gì chứ, chỉ sợ là công sức của bác Phó đã sử dụng nhầm chỗ rồi đó.”

Sắc mặt của Phó tổng lúc thì đỏ lúc thì xanh, bầu không khí cứ lúng ta lúng túng.

Mẹ Triệu đứng ra hòa giải đưa tay nhận lấy tranh chữ rồi nói: “Đều là người một nhà không cần phải khách khí đâu, chữ này tôi rất thích, tôi nhận thay cho bọn nó.”

Lương Hạnh cúi đầu không nói, Triệu Mịch Thanh bất mãn nhìn cô: “Em có thích không?”

Lương Hạnh đột nhiên bị hỏi như vậy, có chút mơ màng: “Cái gì?”

“Chữ đó đó, em có thích không?” Người đàn ông nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.

Lương Hạnh không biết phải trả lời như thế nào, có thể nói nếu như đổi lại thành tiền thì cô sẽ càng thích hơn không?

“Cũng được.”

“Lương Hạnh nói cũng được chính là không thích như vậy đâu, mẹ, mẹ đừng có lấy.” Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh lành lạnh.

Mẹ Triệu giận không nhẹ, ra dáng nghiêm giọng nói: “Bác Phó của con chính là muốn nhờ con giúp công ty của ông ấy một chút, con cần phải làm khó như thế này? Hiện tại con không giúp thì cũng phải giúp!”

Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào ba Phó, cả nửa ngày mới bưng ly nước lên uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Đừng nói là tìm mẹ của tôi, có tìm đại la thần tiên đến đây thì tôi cũng sẽ không buông tay đâu, về phần lý do thì chắc chú cũng hiểu rõ hơn tôi.”

Chắc chắn sẽ là một cuộc gặp mặt tan rã trong không vui, tuy là Lương Hạnh có chuẩn bị tâm lý nhưng mà cũng không tránh khỏi buồn phiền.

Bốn năm.

Nếu như cho mình một cơ hội, lúc trước cho dù nói như thế nào thì cũng phải bóp chết phần tình cảm đối với anh, cũng sẽ không trở thành tình cảnh mông lung như hiện tại.



Trên đường trở về có đi ngang qua vũ trường Vu Sơn, Lương Hạnh nhớ đến ngày hôm qua lúc đi chọn quà cho mẹ Triệu có đi ngang qua một cửa hàng bán lego, thuận tiện mua cho Xuyến Chi một bộ, tiện tay đặt ở trên xe. Đằng trước chính là nhà của Hướng Hoành Thừa, Lương Hạnh kêu Triệu Mịch Thanh dừng xe lại, tự mình đi tặng cho cô bé.

Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh xoay chuyển lòng vòng, suy nghĩ rồi lại nói: “Em đi đường chậm lắm, để anh ta ra đây lấy hoặc là để tôi đưa vào.”

Lương Hạnh thở ra, lười biếng phải tranh luận với anh: “Vậy anh mang qua đó đi, tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”

“Gửi tin nhắn là được rồi, không cần phải nói những lời không nên nói.” Triệu Mịch Thanh vẫn lạnh nhạt nói như cũ.

Lương Hạnh khẽ cắn môi, nhẫn nhịn soạn một tin nhắn ngắn gọn ở trước mặt của anh.

Em có quà tặng cho Xuyến Chi, bây giờ mang đến nhà của anh.

Sau khi Triệu Mịch Thanh xem xong thì ném điện thoại di động qua một bên, bắt được môi của Lương Hạnh rồi tiến quân thần tốc, đỡ sau gáy của cô, hôn một cách nồng nhiệt, lúc dừng lại vẫn còn chưa thỏa mãn, Lương Hạnh có chút mê muội.

“Đừng có làm rộn…”

Hướng Hoành Thừa nhìn chằm chằm vào điện thoại di động cả nửa phút, ánh mắt phức tạp, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với anh từ sau khi Xuyến Chi bị thương, lần trước không thể để cô lại ở cùng với Xuyến Chi…

Anh nắm chặt tay lại, đánh thức Xuyến Chi vừa mới ngủ.

“Xuyến Chi dì Lương muốn đến đây, con có muốn để cho dì ấy chơi với con một lát không.” Hướng Hoành Thừa lôi kéo tay của cô bé, hoàn toàn vẫn là vẻ dịu dàng như trước đây.

Đứa bé không hề do dự gật đầu, Lương Hạnh chính là người mà cô bé thích nhất ngoại trừ ba của mình.

Hướng Hoành Thừa dẫn đứa nhỏ đến nhà vệ sinh tắm rửa cho cô bé, mở nước lạnh xối từ trên đầu xối xuống.

Đứa bé vô thức muốn chạy trốn, nhưng chạm phải ánh mắt của ba thì lại rụt trở về, trong đôi mắt ngây thơ chứa đựng sự sợ hãi.

Lúc tiếng chuông vang lên, Hướng Hoành Thừa đặt Xuyến Chi còn đang run lẩy bẩy ở trên ghế sofa, trong nháy mắt mở cửa thì sửng sốt.

Triệu Mịch Thanh đứng ở cửa, ánh mắt của hai người đàn ông đứng đối diện nhau đều tối sầm, hai người không nói gì, đây là một trận đấu sức.

Đột nhiên anh nở nụ cười cười, có chút khinh miệt không ai bì nổi.

“Xuyến Chi đâu rồi?” Sau đó anh cười lạnh một tiếng: “Tôi đoán không sai thì chắc là con bé đang bị bệnh cần có người chăm sóc, dựa theo suy nghĩ của anh nếu như người đến là Lương Hạnh thì chắc chắn là sẽ không đi…”

Con ngươi của Hướng Hoành Thừa co rút lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh có ý gì hả? Tôi nghe không hiểu.”

Triệu Mịch Thanh quay người lại: “Nghe không hiểu thì coi như xong thôi, chỉ một câu thôi, đừng đánh chủ ý vào Lương Hạnh nữa, nếu không thì… Anh tự nghĩ tới kết quả.”

Hướng Hoành Thừa vẫn đứng ở cửa ra vào, ngón tay bóp ra máu.

Anh đoán được là một nhân vật lợi hại, khóe miệng của Hướng Hoành Thừa đột nhiên xuất hiện một nụ cười, nhưng vậy thì như thế nào chứ, anh ta sẽ không bỏ cuộc cho, dù có dùng cách gì đi nữa.

“Đưa cho anh ấy rồi hả?” Lương Hạnh không ngờ là anh lại trở về nhanh như vậy.

Triệu Mịch Thanh thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là tôi ném giữa đường.”

Lương Hạnh nhếch miệng nhỏ giọng lầm bầm: “Ai mà biết được…”

Buổi tối ngày hôm ấy bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, thiếu chút nữa Triệu Mịch Thanh đã ném điện thoại di động, Lương Hạnh chặn lại xem một chút, là một dãy số xa lạ.

Sau khi ấn nghe thì bên phía cảnh sát thông báo nói người thân trong gia đình bị giam giữ ở trong đồn cảnh sát ở khu đông thành, nhanh chóng đi làm thủ tục, thực hiện theo quy trình.

Tin tức này chạy qua trong đầu của Lương Hạnh một hồi, đột nhiên cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ đã không còn cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status