Triền miên sau ly hôn

Chương 293: TIỆC MỜI KHÁCH



Ánh mặt trời rọi vào chiếu lên gương mặt anh, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao vút, tới đôi môi mỏng gợi cảm, trong đầu cô đang miêu tả từng nét trên khuôn mặt anh.

Từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, lúc chuyển đến hai mắt, đôi mắt dài đột nhiên mở ra, không giống như vừa mới ngủ dậy, ngược lại trông rất tỉnh táo.

Bốn mắt chạm nhau, bỗng thấy hoảng hốt.

Giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, cô chột dạ, cúi đầu khó chịu nói: "Bỏ tay ra."

Người đàn ông cười thật sâu, cúi người bắt lấy môi cô, hôn một cái rồi mới buông ra: "Sao nào, nhìn đủ rồi liền muốn bỏ chạy sao?"

Lương Hạnh lấy chân đá anh, nói: "Chưa thấy ai tự luyến như anh!"

Anh lại ôm cô muốn ngủ tiếp.

Cô trợn to mắt hỏi: "Buổi tối không có động tĩnh gì sao?"

Người đàn ông thản nhiên đáp: "Chà, coi như anh ta thông minh."

Nhưng mà sau khi thức dậy, Lưu Nam cầm máy tính mở camera ra xem thì nhìn thấy động tĩnh chỗ thang máy, Tống Nhiễm đang kéo người nào đó, phải nói là chặn người ta lại thì đúng hơn.

Vẻ mặt Lương Hạnh trầm xuống.

Đóng máy tính lại, nếu đoán không lầm, người đó chắc chắn là Mục Điệp.

Nhưng lại không có bằng chứng.

Lưu Nam cầm lấy máy tính rời đi.

“Trước khi Mục Điệp đến công ty của các em thì hai người đã từng gặp nhau chưa?” Triệu Mịch Thanh hỏi.

Lương Hạnh bắt đầu nghiêm túc nhớ lại, thậm chí còn so sánh anh ta những người có hơi giống anh ta nữa, nhưng thực sự chưa từng gặp bao giờ.

Người đàn ông trầm mặc một lát rồi nói: "Đi hỏi ba mẹ đi, nếu không có Tống Nhiễm thì e rằng anh ta đã ra tay rồi. Có thể làm việc không chút cố kỵ như vậy thì chắc chắn bên trong có không ít ngọn nguồn."

Lương Hạnh biết anh nói đúng, nhưng... Hôm qua ba mẹ đã gặp Mục Điệp rồi, cũng không có gì khác thường.

Không, chính xác mà nói là không có gì bất thường lúc đối diện với mình.

Cô nhắm mắt lại, nói với người đàn ông bên cạnh: "Đừng nói với mẹ tôi, tôi sợ bà ấy bị kích động."

"Ừ" Thấy sắc mặt cô không được tốt, anh tiến lại gần, dịu dàng nói: "Đi thăm ba thôi, chắc sắp tỉnh rồi."

Vì bị trúng độc nên mặt và môi của ba Lương vẫn còn xanh xao, nhưng hồi phục tương đối nhanh chóng, các chức năng cơ thể cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, thấy hai người họ đến, tinh thần ông ta mới tốt hơn một chút.

Mẹ Lương bưng bát cháo do chính tay bà nấu đưa cho Lương Hạnh.

Sau khi khuấy đều, hạt kê vàng óng ánh nhìn rất hấp dẫn nhưng cô lại ăn không nổi.

Cô ngẩng đầu lên cười với ba Lương.

"Ba, ba ở đây vài ngày nhé, đợi ba khỏe lên một chút con sẽ mời chuyên gia đến khám, con và mẹ sẽ ở lại đây chăm sóc ba."

Ba Lương gật đầu, gần đây ông ta đã bớt nóng nảy hơn, người khác nói gì cũng nghe hết.

Trong lòng khẽ động, cô nói: "Mục Điệp, cái người hôm qua con gặp đó, hôm nay còn gọi điện hỏi thăm ba nữa."

Ba Lương nhướng mắt, cười nhạt, gật đầu nói: "Là một cậu nhóc rất tốt, sau này bảo nó đến nhà chơi nhiều hơn nhé, thằng bé một mình cô đơn trông thật đáng thương."

Không nhìn ra được chỗ nào không ổn trên khuôn mặt ông ta, lại nhìn chằm chằm mẹ Lương, càng không nhìn ra được bất cứ điều gì.

“Được.” Cô cuối đầu ăn cháo.

Ra khỏi phòng bệnh, cô quyết định đi gặp Mục Điệp.

Nhưng lại bị Triệu Mịch Thanh chặn lại, người đàn ông nghiêm túc nói: "Bây giờ không thích hợp nói truyện này với anh ta."

Bây giờ vẫn chưa tìm ra bằng chứng, nếu anh ta biết mình bị phát hiện thì trước khi anh ta ra tay không biết sẽ đột nhiên làm ra truyện gì nữa, bọn họ vốn không thể kiểm soát được anh ta, hơn nữa Tống Nhiễm có thể bị liên lụy nữa, chỉ làm mọi truyện thêm phức tạp hơn thôi.

"Em biết, chỉ gặp thôi, ít nhất có thể moi được từ anh ta một số chuyện. Trước đây em đã từng quan sát, thực ra khi gặp phải những vấn đề nhạy cảm sẽ rất khó che giấu được biểu cảm và giọng điệu." Cô cố gắng thuyết phục người đàn ông.

Triệu Mịch Thanh suy tư chốt lát, nói: "Tôi sẽ hẹn Sếp Quý, chúng ta cùng nhau gặp, ở nơi đông người có thể an toàn hơn một chút, nếu gặp phải nguy hiểm thì không loại trừ khả năng là anh ta đã làm."

Nghĩ đến đây cô không khỏi bàng hoàng, nếu thật sự là anh ta ẩn nấp quá giỏi rồi.

Cuộc hẹn diễn ra sau khi ba Lương gần như đã bình phục, Sếp Quý cũng đưa vợ đến tham dự, nhận lời Triệu Mịch Thanh, ông ta tìm cớ để Mục Điệp đi cùng, nhưng không biết giữa bọn họ có quan hệ gì.

Qúy Tín nói không chút tò mò là giả, đúng là không thể phủ nhận năng lực chuyên môn của Mục Điệp, nhưng dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng không đến phiên người như Triệu Mịch Thanh năm lần bảy lượt đến chiếu cố.

Trên đường đến đó, Qúy Tín không nhịn được hỏi anh ta: "Bởi vì cậu có quan hệ rất tốt với Lương Hạnh, cho nên Sếp Triệu mới quan tâm đến cậu sao?"

Mục Điệp nhìn chằm chằm ông ta, anh ta không hiểu ý của ông ta lắm, một lúc sau mới nói: "Tôi biết mà, sao tự nhiên hôm nay Sếp Quý lại đưa tôi đi cùng? Là Sếp Triệu nói sao?"

Qúy Tín nghẹn họng, tên này quá nhạy bén, đáng lẽ không nên nói...

Ông ta ho khan một tiếng nói: "Không phải, Tiểu Triệu hôm nay đi công tác, chỉ có thể để cậu đi cùng."

Mục Điệp tự nhiên gật đầu, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thay đổi.

Sau khi xuống xe, Qúy Tín rất khách khí chào hỏi Triệu Mịch Thanh.

"Hiếm khi thấy Sếp Triệu mời tôi mà không phải vì chuyện công việc đó, làm tôi vừa mừng vừa lo." Qúy Tín cười rạng rỡ lại không thiếu phần nịnh nọt.

Lương Hạnh đứng bên cạnh, đỡ eo, cảm thấy mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, đi, ngồi hay nằm đều đau lưng.

Triệu Mịch Thanh ôm xã giao với ông ta, dùng tay chống đỡ một phần sức lực, sắc mặt hơi thay đổi, anh cười: "Sếp Quý nói đùa rồi, thật ra lần này đến đây chủ yếu là để bàn về chuyện hợp tác trong quý sau."

Hai mắt Qúy Tín sáng ngời, vội vàng mời mọi người vào.

Lương Hạnh mỉm cười gật đầu với Mục Điệp, giống như lúc trước, cô lén lút nói với anh ta: "Tôi đi rồi, bọn họ lại bắt đầu chèn ép cậu."

Mục Điệp ngẩng người, sau đó cười nhếch mép.

Sau khi vào chỗ ngồi, bà Qúy bảo phục vụ mang đồ ăn đến, hai người đàn ông thì bắt đầu trò chuyện.

"Lời Sếp Triệu nói ra thật đáng tin, lần trước tôi còn tưởng rằng cậu chỉ nói xã giao thôi, dù sao tôi cũng không giúp được gì nhiều." Trong lúc nói chuyện, ông ta còn cười với Lương Hạnh.

Lương Hạnh sờ sờ mặt, cảm thấy ù ù cạc cạc.

Người đàn ông tỉnh bơ, cười nói: "Bữa cơm này là để thể hiện lòng biết ơn. Hợp tác với Doanh Tín là để thúc đẩy lợi ích, tất nhiên, hợp tác cùng có lợi thì không thể bỏ qua."

Qúy Tín cười lớn, liên tục nói đúng vậy, nhưng mắt ông ta lại không ngừng lướt qua mặt Lương Hạnh.

Lương Hạnh đứng dậy đi vệ sinh, bà Qúy cũng đi theo, sau khi ra ngoài bà ta cầm lấy tay Lương Hạnh, vẻ mặt đầy hâm mộ nói: "Cô Lương thật may mắn, có chồng yêu thương cô, bây giờ lại có con nữa, thật là có phúc nhỉ.”

Lương Hạnh thở dài một hơi, chẳng lẽ bà Qúy này tin phật?

Cô cười lắc đầu: “Nào có, cũng sẽ có lúc khó khăn, mai sau ra sao vẫn chưa biết được.”

Ai biết được ánh mắt bà Qúy nhìn cô có chút thay đổi, bà ta có vẻ không vui nói: "Chồng tôi nói với tôi lần này Sếp Triệu hợp tác với ông ấy là vì cô. Hình như là giúp cô điều tra chuyện tấm ảnh gì đó, vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn biết quan tâm người khác, cô đi đâu mà tìm được người chồng cực phẩm như vậy chứ."

Cô đã nhìn ra, bà Qúy này chính là người rất đơn thuần, truyện gì cũng nói ra được, nhưng...

Chuyện bức ảnh là Triệu Mịch Thanh nhờ Qúy Tín giúp mình?

Anh chưa từng nói qua.

Lần trước lúc gặp Thượng Điền, cô còn có chút kỳ quái khi thấy anh hiểu rõ Tống Nhiễm, nhưng cô biết anh làm truyện gì cũng không muốn nói cho mình biết, cô tưởng anh sẽ tự mình điều tra, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng khi bà Qúy nói rằng mình may mắn, cô không nhịn được mỉm cười.

Ra khỏi phòng vệ sinh, đụng phải Mục Điệp, nhưng có vẻ như anh ta đặc biệt đợi ở đây.

Bà Qúy là người thẳng tính, bà ta cảm thấy nếu đã đưa Lương Hạnh ra ngoài thì phải đưa về an toàn, vì vậy bà ta đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.

Mục Điệp đút hai tay vào túi áo khoác, tóc vuốt ra sau, đi giày thể thao, trông tràn đầy sức sống, anh ta cười hỏi: "Bác vẫn khỏe chứ? Lần trước tôi hỏi thăm, bác chỉ nói mình có chút vấn đề thôi."

Cô cười khổ: "Ngày đó, ông ấy ăn cá nóc ở bệnh viện bị ngộ độc thức ăn, khó khăn lắm mới cứu được, nằm viện mấy ngày, mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút."

Mục Điệp mở to mắt đầy kinh ngạc, gương mặt tuấn tú nhăn lại: "Nghiêm trọng như vậy sao, sao bệnh viện có thể tạo ra sai lầm hoang đường như thế được?"

Lương Hạnh nhìn chằm chằm anh ta, không bỏ qua một chút biểu cảm nào, nhưng từ vẻ mặt đến hành động đều không có gì khác thường.

Bà Qúy đột nhiên không kìm được cắt ngang: "Ôi chao, cá nóc là loại cá có độc! Bình thường người ta không dám ăn đâu, lúc trước có người có ác ý muốn hại người khác mà tặng cá nóc, cả nhà đó ăn xong thì chết tại chỗ, cứu cũng không kịp nữa."

Khóe miệng Mục Điệp nhếch lên, lông mày rậm nhíu chặt, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, bình thường cần phải phổ cập khoa học, ăn đồ gì cũng phải để ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status