Triền miên sau ly hôn

Chương 309: SỢ RỒI?



Cô nhíu mày, trong ánh mắt mạnh mẽ của cô hiện lên sự sợ hãi.

Người đàn ông nhìn cô vài giây, rồi lập tức bước đến bên cạnh cô.

Anh đau lòng vuốt ve gương mặt cô, lòng bàn tay dịu dàng khô ráo vừa chạm vào, tâm trạng đang rối loạn của cô cảm thấy một chút an ổn.

Triệu Mịch Thanh không thu tay lại, một lúc lâu sau, anh mới nói: “Sợ rồi à?”

Lương Hạnh nhắm mắt lại, mím môi thật chặt.

“Những lời em nói lúc sáng sớm cũng là vì sợ sao?”

“Không phải, chỉ là em có chút mệt rồi, giây phút đâm vào lan can, em đã nghĩ rất nhiều, cũng suy nghĩ liệu hai chúng ta rời xa nhau có phải sẽ tốt hơn không.”

Giọng nói của Lương Hạnh bình tĩnh, nhưng ngôn ngữ mà không kèm theo bất cứ tình cảm nào lại càng khiến người ta thấy lạnh lòng.

Gương mặt lạnh lùng của Triệu Mịch Thanh căng cứng lại, xương hàm của anh cũng trở nên cứng nhắc rõ ràng.

Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, nhưng lời nói lại có sự mạnh mẽ và bá đạo mà ngày thường không có: “Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có truyện gì là không thể giải quyết nổi cả, cũng càng không có cái suy nghĩ gì mà rời xa nhau, em cũng đừng nghĩ đến.”

Lương Hạnh mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh: “Mẹ anh vừa đến, đã nói những gì rồi?”

Người đàn ông không trả lời, cô lại cười chế giễu: “Hôm qua Tề Hàm nói cũng không sai, mối liên hôn giữa anh và cô ta trăm lợi không có hải, em không những không thể giúp được anh mà còn kéo chân anh lại, anh nói xem…” Cô nhướng mắt lên: “Đằng trước có sói, đằng sau có hổ, em không có đủ bản lĩnh để tồn tại giữa hai người họ, cũng không có ý định này.”

Người đàn ông nhếch miệng chế giễu: “Vậy là em chỉ muốn tin những gì mà em nhìn thấy, chưa từng tin tưởng tôi.” Anh đứng dậy, nói tiếp: “Hoặc là nói, em chỉ muốn tin những điều đó.”

Lương Hạnh nghe thấy vậy thì có chút kích động, làn da xanh xao có chút ửng đỏ, nhưng cô vẫn kiềm chế lại cảm xúc của mình, chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông, không nói gì nữa.

Triệu Mịch Thanh im lặng một lúc lâu, ánh mắt chuyển động, nói: “Tề Hàm sắp phải rời đi rồi.”

Lương Hạnh đột nhiên có một cảm giác bất lực, anh vẫn không hiểu, cho dù không có Tề Hàm thì vẫn sẽ có một người khác, huống chi Tề Hàm tuyệt đối không giống như Phó Tuyết Thảo, cô ta có đầu óc và thủ đoạn, không phải một người dễ dàng từ bỏ.

“Cô ta có rời đi hay không cũng chẳng liên quan gì đến em cả.” Lương Hạnh lại nằm xuống.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.

Nửa tiếng sau mẹ Triệu đi tới nhà họ Tề, Tề Hàm đang đợi ở phòng khách, vừa bước vào cửa, bà cụ nhà họ Tề đã nhìn qua, đôi mắt kèm theo ý tứ sâu xa, mẹ Triệu khách sáo cười, bắt đầu hàn huyên với mẹ Tề.

“Sao bà đến lại không nói trước một tiếng để tôi còn chuẩn bị cho tốt, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, đúng rồi, bảo Hàm Nhi gọi cả Mịch Thanh đi cùng, thằng bé vẫn chưa biết bà đến đâu nhỉ?”

Mẹ Triệu nhìn xuống dưới, thở dài: “Tôi vừa gặp nó ở bệnh viện, chưa nói được vài lời đã đuổi tôi đi rồi, bà đừng gọi nó, trách để nó khiến tôi tức giận.”

Mẹ Tề nhìn Tề Hàm, quan tâm nói: “Sao bà lại đi bệnh viện? Mịch Thanh bị bệnh rồi sao?”

Tề Hàm nói: “Là Lương Hạnh, tối qua xảy ra tai nạn xe, sáng nay con đi ra ngoài cũng là đi thăm cô ấy, có điều…” Cô ta mỉm cười, nhìn mẹ Triệu: “Có điều không gặp được cô ấy, không biết bây giờ như thế nào rồi, ài, tối hôm qua khiến Triệu Mịch Thanh sợ đến phát khiếp, ở bệnh viện trông coi cả một đêm.”

Động tác cầm ly café của mẹ Triệu khẽ ngừng lại, bà hỏi: “Trông coi một đêm?”

“Đúng ạ, Mịch Thanh rất lo lắng cho Lương Hạnh, có thể lúc đó nhất thời hoảng loạn, nói chuyện cũng không cố kị, còn nói với bác sĩ nếu có nguy hiểm nhất định phải bảo vệ người lớn trước, may mà không có truyện gì, nếu không cháu cũng bị dọa chết khiếp mất.”

Sắc mặt mẹ Triệu lập tức đen đi, bà đặt mạnh ly café xuống bàn, khiến vài giọt nước văng ra.

“Quá hàm hồ rồi! Tính mạng của hai đứa nhỏ, nói không cần là không cần? Một người mẹ như cô ta đã làm gì cho mấy hai đứa nhỏ rồi? Nửa đêm tự mình lái xe ra ngoài, như vậy là có trách nhiệm sao!”

Mẹ Tề lập tức ra hiệu bằng ánh mắt với Tề Hàm, cười nói: “Ài, bọn trẻ chúng nó quá coi trọng tình cảm rồi, bình thường thôi, giây phút then chốt nào có thể suy nghĩ chu toàn như chúng ta được chứ, bà cũng đừng tức giận, làm tổn thương đến sức khỏe thì lại không đáng.”

Tề Hàm gật đầu, nhíu mày hùa theo: “Bác gái, cháu nhắc đến truyện này là vì muốn bác vui vẻ vì tình cảm của hai người họ rất tốt đẹp, không ngờ suy nghĩ của mẹ cháu với bác lại không giống nhau, nếu để Mịch Thanh biết được chắc chắn sẽ trách cháu nói với bác truyện này…”

Mẹ Triệu nghe thấy vậy, cơn tức giảm đi không ít, bà kéo tay Tề Hàm nói: “Đứa trẻ ngoan, chỉ có cháu là thành thực thôi, nghĩ cho hai đứa nó, nhưng mà… cũng nên nghĩ cho bản thân, Mịch Thanh nhà bác tuy không nghe lời, nhưng đối với Lương Hạnh chỉ là hứng thú nhất thời, qua vài tháng nữa sẽ hết hứng thú thôi.”

Sắc mặt Tề Hàm khó xử, do dự nói: “Triệu Mịch Thanh đối với Lương Hạnh chắc chắn là thật lòng đó ạ, Lương Hạnh đang trong thời điểm quan trọng, nếu bác có thể chấp nhận cô ấy thì vẫn nên chấp nhận thử xem sao, dù sao cô ấy đã sống với Mịch Thanh ba năm rồi.”

Mẹ Triệu lập tức nói: “Trước kia bác có thể chấp nhận là có nguyên nhân cả, bây giờ không thể chấp nhận cũng có nguyên nhân, bác nói Mịch Thanh nó không nghe, nhưng Lương Hạnh cũng đừng hòng tỏ ra uy phong trước mặt bác!”

“Cô ấy sẽ không tỏ ra uy phong đâu, tuy bây giờ có chút mâu thuẫn với Mịch Thanh, nhưng cháu sắp rời đi rồi, bọn họ chắc chắn có thể tốt đẹp lại thôi.” Gương mặt thanh tú và nụ cười của Tề Hàm dịu dàng lạ thường.

“Rời đi? Cháu muốn đi đâu?” Mẹ Triệu bắt được trọng điểm.

Tề Hàm do dự, nhưng rất nhanh mẹ Tề đã trả lời thay cô ta: “Đi Kinh Đô, Mịch Thanh cố ý cử con bé đi khai thác thị trường mới, nói là đến đó được phân làm giám đốc của công ty.”

Mẹ Triệu nghe thấy thì im lặng, ánh mắt càng lúc càng nghiêm nghị, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Càng ngày càng vô lí, thị trường mới có thể sống dễ dàng sao? Cử ai đi cũng không thể cử cháu đi chứ, nó đúng là quá tùy hứng rồi!”

Nói xong, qua một lúc bà đột nhiên đứng dậy, cầm túi xách lên: “Bác phải đi tìm nó hỏi xem sao, nếu thật sự là như vậy, bác là người đầu tiên phản đối! Ai đi cũng được, chỉ có cháu là không!”

Tề Hàm có ngăn cản cũng không ngăn cản được, chỉ có thể tiễn bà ra ngoài cửa.

Trở về phòng khách, trước mặt bà cụ Tề là một quyển sách, bà đẩy kính ra, nhìn mẹ con hai người.

“Sau này hai đứa còn nói trước mặt ta như vậy xem, Tề Hàm, bây giờ lòng dạ của cháu càng lúc càng sâu rồi, nhưng người khác cũng không phải kẻ ngốc, hai đứa đừng có diễn trò này trước mặt ta!” Bà cụ Tề đập quyển sách trước mặt, trừng mắt nhìn hai người.

Sắc mặt Tề Hàm trở nên khó coi, kèm theo chút lạnh lẽo, nhưng vẫn không dám thiếu cung kính: “Bà nội, cháu nói gì sai khiến bà tức giận như vậy sao?”

Mẹ Tề lặng lẽ kéo áo cô ta, bảo cô ta đừng nói nữa.

Tề Hàm không nghe, nói tiếp: “Mịch Thanh vì Lương Hạnh mà làm không ít chuyện, nhưng chỉ có bác gái là có chút bất mãn với bọn họ, cháu nói vài lời với bác gái để xóa bỏ hiểu nhầm thì có gì sai chứ?”

Bà cụ Tề lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Bao nhiêu năm bà nhìn cháu trưởng thành, bà còn không hiểu nổi cháu chắc? Miệng thì nói như vậy, trong lòng không biết lại đang tính toán điều gì, càng ngày càng giống mẹ cháu rồi!”

Bàn tay của Tề Hàm siết chặt lại, đứng dậy chuẩn bị cãi lí, nhưng lại bị mẹ Tề cản lại.

“Mẹ, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mẹ đừng chấp nó, con sẽ dạy dỗ lại con bé.”

Nói xong bèn cưỡng ép kéo Tề Hàm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status