Triệu hoán mộng yểm

Chương 143: Ung dung (2)


Editor: Nguyetmai

Tuyên bố lần này của Cự Nhân Cuồng Bạo đã làm dấy lên cơn sóng gió không nhỏ tại tỉnh Anduin. Tuyển thủ quyền anh ngoại quốc đến khu vực duyên hải này không hề ít, mỗi năm đều có vài người giống như gã.

Có điều, từ trước tới giờ chưa ai có thể kích động cơn nóng giận của nhiều người như gã. Số lượng lớn các cao thủ học võ đều tấp nập đổ xô đến thành phố Lăng Hoa, nơi Bangos đang ở.

Thật đáng tiếc, chỉ hai ngày sau, hiện thực tàn khốc đã hung hăng giáng một rìu xuống đầu mọi người. Mười hai người liên tiếp lên võ đài, tất cả đều là những người được sàng lọc kỹ càng, đại diện cho sức mạnh của các võ đạo gia. Đây đều là những cao thủ đẳng cấp đã tự mình rèn luyện đạt đến giới hạn cơ thể con người. Thế nhưng, sau khi lên võ đài chưa đầy ba phút, chính những con người này đã bị sức mạnh của Bangos áp đảo, chỉ trong vài chiêu đã bị đánh chết tươi. Thậm chí, Bangos còn kiêu ngạo tuyên bố rằng, một mình hắn cũng có thể đánh hạ cả nửa Tịch Lâm.

Còn chưa chờ chuyện của Bangos chấm dứt, từ những tỉnh khác cũng đã bắt đầu lan truyền thông tin một lượng lớn các lực sĩ từ Lydum đang tiến đến Tịch Lâm khiêu chiến. Sức mạnh của những lực sĩ này vô cùng lớn, thân hình cao to lực lưỡng, mình đồng da sắt.

Nơi bọn họ tới, thậm chí những võ đạo gia Tịch Lâm cạnh ngay đó cũng không thể ngăn cản dù chỉ là vài phần.

Từng vị võ đạo gia có tiếng đã lâu tại Tịch Lâm, vì sản nghiệp của lớp dạy võ mình dày công sáng lập mà bị bức ép buộc phải bước lên võ đài, sau đó họ đều bị tước đi tính mạng. Trong phút chốc, cả giới võ đạo Tịch Lâm đều lâm vào cơn giận dữ và nhục nhã.

Vô số những người tự xưng là cao thủ với thực lực mạnh mẽ vội vàng tụ họp về đây, đưa ra lời khiêu chiến với những võ sĩ Lydum. Tin tức về người tử trận liên tiếp tuôn ra nhiều như nấm mọc sau mưa. Chỉ trừ một số ít các vị võ đạo gia có tiếng lâu năm còn may mắn sống sót dưới tay những võ sĩ ấy, nhưng đều đã bị thương, những người còn lại thì là đến một chết một.

...

...

Thành phố Hoài Sa, hội Thiết Quyền.

"Nghe nói tên Bangos này là người của Lydum?"

Saru cau mày, cầm tờ báo đi vào căn phòng yên tĩnh. Cậu ta vừa đi vừa đặt bữa sáng mà mình mang đến cho Lâm Thịnh ở trên bàn.

"Phải, không chỉ có gã, còn cả những võ sĩ tự do của Mida cũng đến, chỉ là bọn họ không làm ra những chuyện độc ác nhường này." Lâm Thịnh cũng đang đọc báo. Những tên võ sĩ Lydum này còn nói cái gì mà ngưỡng mộ võ đạo Tịch Lâm đã lâu, vượt đường xá xa xôi đến đây là vì muốn mượn võ để kết giao bạn bè.

Tình hình hiện tại không phải chính là phiên bản của thời kỳ dân quốc khi giới võ thuật trong nước so đấu với võ đạo nước ngoài ở Trái đất trong kiếp trước đấy à? Có điều, ở Trái đất, người mà những võ thuật gia kia phải đương đầu là võ sĩ của Nga, còn ở đây là chiến đấu cùng võ sĩ Lydum. Song sự khác biệt cũng không lớn lắm.

"Đại ca, anh nói xem bọn họ khiêu khích như thế, cao thủ của tổng hội Thiết Quyền chúng ta liệu có ra tay không?" Saru hạ thấp giọng, hỏi.

"Tổng hội bọn họ còn bận chuyện riêng của mình, sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu." Lâm Thịnh thuận miệng đáp.

"Trước hết, tạm thời đừng để ý những chuyện này, còn lâu mới đến lượt chúng ta lo. Việc cần thiết nhất bây giờ là phải dựa vào danh tiếng đã gây dựng khi trước, cố hết sức nâng cao sức ảnh hưởng."

"Chịu thôi, quân số của chúng ta không đủ dùng đâu đại ca à. Hiện giờ, sau khi Cục trưởng Shad tuyên truyền giùm chúng ta, có rất nhiều thương nhân kinh doanh đã tìm đến, nhưng chúng ta cũng chẳng có mấy người để chọn." Saru bất đắc dĩ đáp.

"Dù sao em cũng đâu thể sử dụng các đệ tử còn chưa hoàn thành khóa huấn luyện phổ thông trong hội để bổ sung cho đủ được, đúng không?"

"Cậu sai rồi... Việc chúng ta cần làm không phải là phái người của mình ra ngoài, mà là cho phép bọn họ sử dụng danh tiếng của chúng ta thay cho bùa hộ mệnh." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp.

"Danh tiếng? Anh nói là mượn danh tiếng của chúng ta?" Hai mắt Saru sáng rực lên. Cậu ta còn chưa từng nghĩ đến cách này.

"Phải. Thế thì chúng ta chỉ cần xử lý việc của vài khách hàng bị gặp chuyện, nhằm ổn định và khiến những thế lực đang rục rịch trong thành phố phải dè chừng. Vậy là có thể giải quyết vấn đề rồi." Lâm Thịnh giải thích.

"Đã rõ! Quả không hổ danh là đại ca, đến cả cách này mà cũng nghĩ ra được!" Saru thầm khen ngợi trong lòng.

"Chẳng qua là cậu không mở miệng ra hỏi thôi. Cách làm này, nhóm Đạo Linh bọn họ chắc chắn cũng biết." Lâm Thịnh hờ hững đáp. Cậu cầm bánh bao lên, cắn ba miếng đã nuốt trọn cái bánh vào bụng.

"Còn nữa, khu Hắc Thủy, khu bến tàu luôn là những khu vực quan trọng nhất của thành phố Hoài Sa, các thế lực bang phái chủ yếu đều tập trung ở hai khu vực này. Lúc trước, cậu đã dẫn đội đi tiếp xúc những thế lực ở địa điểm này, kết quả ra sao?"

Nhắc tới chính sự, Saru cũng nghiêm túc hắn lên.

"Ở khu Hắc Thủy có tổng cộng mười bang phái lớn nhỏ khác nhau, bọn tôi đã tìm đến tận cửa trao đổi với năm bang không phục. Ông Đạo Linh còn tự mình dẫn người đến, trong đó có một bang vì đánh không lại nên định nổ súng, nhưng đã bị ông ấy tát một cái làm nát cả nửa bên mặt. Đại ca, tiếc là anh không đó ở đó, quả thực quá ngầu luôn!"

"Còn khu bến tàu thì sao?"

"Khu bến tàu... Khá phiền phức, chủ yếu là do quá hỗn tạp. Nhưng cũng không sao cả, tôi có thể nhanh chóng giải quyết triệt để." Saru không nói cụ thể, nhưng dựa vào vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta cũng đủ khiến Lâm Thịnh hoàn toàn tin tưởng.

"Vậy được rồi, thực tế thì khu bến tàu còn quan trọng hơn khu Hắc Thủy, nhất định phải nắm được trong tay. Hiện tại, bang Bạch Bài đã hoàn toàn rút khỏi Hoài Sa, ngay đến sản nghiệp cuối cùng cũng đã bị bán đi sạch sẽ. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội lần này được." Lâm Thịnh nói rõ ràng.

"Em biết rồi." Saru gật đầu.

Đã bảy ngày kể từ khi xuất hiện vụ lùm xùm của bọ ngựa tám cánh. Trong những ngày này, ban ngày Lâm Thịnh sẽ xử lý công việc của hội Thiết Quyền, đồng thời tranh thủ tu hành Thánh lực mỗi khi rảnh rỗi.

Ban đêm thì cậu vẫn ở trong hầm giam màu tím kia, không ngừng thử nghiệm, tìm cách rời khỏi nơi đó.

Sau vụ án bọ ngựa, sức ảnh hưởng của hội Thiết Quyền tại Hoài Sa ngày càng tăng cao. Đặc biệt là sau khi Đạo Linh chính thức ra tay, lấy sức mạnh siêu phàm trấn áp các thế lực ở khắp nơi xung quanh. Thế lực của hội Thiết Quyền cũng giống như quả cầu tuyết đang lăn xuống dốc, nhanh chóng bành trướng trên đường nó di chuyển. Rất nhiều người cũng hăng hái đến gia nhập hội.

Cũng may, sau khi chiến sĩ Thánh điện đạt siêu phàm cấp ba, sẽ tự động chiếm được một thần thuật cố định là Dò Tìm Tội Ác. Đạo Linh mới vừa đột phá, còn chưa lĩnh hội được, nhưng một mình Lâm Thịnh cũng đã đủ dùng rồi.

Dựa vào việc tu luyện Thánh lực là nòng cốt khởi động của Thiên sứ xám mà cậu hấp thụ được, chỉ cần láng một màng sáng bạc trên mắt rồi thoáng chốc phóng Thánh lực ra, quét qua một lượt tất cả những người mới này là cậu đã có thể dễ dàng nhìn ra được, liệu họ có thích hợp tu luyện Thánh lực hay không.

Còn về độ trung thành sau khi gia nhập của họ, cũng có thể dựa vào Dò Tìm Tội Ác mà thu được hiệu quả tương tự. Đối với tín ngưỡng Thánh quang, đối với hội Thiết Quyền, chỉ cần xuất hiện sự ngả nghiêng dao động, thần thuật đều có thể soi được những linh hồn không kiên định này. Đến lúc đó dù là yêu ma quỷ quái gì cũng đều không thể lẩn trốn được.

Sau khi thương lượng hướng đi tiếp theo cùng Saru, Lâm Thịnh cũng dùng xong bữa, chậm rãi rời khỏi phòng tu luyện.

"Chào chủ tịch."

"Chào chủ tịch."

Dọc khắp đường đi cậu gặp rất nhiều chàng trai cô gái, dù là bất cứ ai khi nhìn thấy Lâm Thịnh cũng đều vô cùng cung kính, nghiêng mình cúi chào cậu.

Sau cuộc chiến bọ ngựa, sảnh chính của hội quán Thiết Quyền cũng bị phá hoại ít nhiều. Những vật dụng trong phòng bị sức mạnh khủng khiếp phá hỏng và những vết lõm trên tường đã thể hiện rõ ràng sức mạnh không nhỏ mà Lâm Thịnh đang sở hữu.

Bước chân của Lâm Thịnh không nhanh không chậm, nhịp bước đều đặn ung dung. Khi đi ngang qua phòng thực hành chiến đấu nơi các học viên đang luyện tập, thì Rocina cầm theo mấy tờ giấy in sải bước tiến đến gần cậu.

"Hội chủ, trong cuộc chiến với bọ ngựa lần trước, có mấy học viên bị liên lụy. Người nhà có cả bị thương, cả tàn phế, bản thân họ cũng bị thương, kẻ nặng người nhẹ. Gia đình của mấy học viên này đều sống dựa vào sức lao động của bản thân, bây giờ bị thương, không còn khả năng lao động, cuộc sống rất khó khăn... Cậu xem..." Không thể không nói, để Rocina lo liệu những chuyện này, quả nhiên có hiệu quả hơn hẳn so với giao cho Saru.

"Có thể đưa bọn họ đến làm việc tại hội Thiết Quyền, dù sao bên phía hậu cần cũng còn thiếu khá nhiều nhân lực. Ông cũng sắp đột phá rồi phải không? Đợi sau khi ông đột phá, hãy cùng Đạo Linh đến khu vực trung tâm thành phố, thành lập thêm chi nhánh hội quán. Đến lúc đó, Saru cũng đột phá rồi, có lẽ ông cũng sẽ đi ra ngoài cai quản chi nhánh." Lâm Thịnh căn dặn.

"Rõ." Rocina gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status