Triệu hoán mộng yểm

Chương 186: Hy vọng (1)



Editor: Nguyetmai

Thánh quang.

Chưa bao giờ Lâm Thịnh cảm nhận rõ ràng như lúc này, ngoài khả năng chữa trị vết thương và tăng cường thể lực ra, Thánh quang còn có cả công dụng thứ ba nữa.

Màu đỏ tinh khiết kia không thể cản phá nổi sức mạnh siêu nhiên ấy. Trong nháy mắt, ánh sáng trắng tựa như một cây chùy lớn giáng một cú đánh kinh hồn vào người mang giáp kim loại đang lơ lửng giữa không trung.

Grào!!!

Người mặc giáp kim loại điên cuồng hét lên, vùng vẫy, ra sức cản phá Thánh quang. Ngọn lửa màu đỏ nhạt trên người ông ta cuồn cuộn bốc lên, phả ra lớp sương mù dày đặc và vô số những sợi khói đen mỏng mảnh. Những luồng sương khói đen đặc này dường như cũng có sinh mệnh, vừa thoát ra khỏi người đã lập tức muốn chui trở lại vào trong cơ thể ông ta. Nhưng dưới ánh sáng của Thánh quang, lớp sương khói này mới vừa bay ra đã bị thanh lọc toàn bộ, rồi tan biến.

Ngọn lửa trên người của kẻ mặc giáp kim loại bị sức mạnh của Thánh quang khống chế, nhanh chóng lụi dần, rồi chỉ còn leo lét. Cây rìu chiến to lớn trên tay ông ta cũng nguội dần đi, các mảnh đá vụn rơi lả tả.

Lâm Thịnh đứng phía dưới há hốc mồm ra nhìn, nhưng ngay lập tức cậu đã kịp phản ứng lại. Thừa cơ ông ta suy yếu thì phải lấy mạng ngay!

Cậu nhanh chóng Bán Long Hóa, hoa văn tím nổi lên giữa trán, sải chân chạy lại. Cậu nhặt lấy một khối đá to bằng đầu người trên đất, dùng toàn bộ sức lực quăng thẳng vào kẻ mặc giáp kim loại.

Vụt!!

Tảng đá lao đi, xé toạc không khí tạo ra tiếng vun vút. Nó lóe lên giữa màn đêm, nện thẳng vào giữa ngực người mặc giáp kim loại, tạo ra những âm thanh chát chúa. Sức mạnh ghê gớm ấy làm cho ông ta phải lập tức lùi lại phía sau vài bước.

Grào!!

Kẻ mặc giáp kim loại lại điên cuồng gào thét. Ông ta muốn lao đến chỗ Lâm Thịnh, thế nhưng Thánh quang từ Thánh điện như xiềng xích trói chặt, khiến ông ta không thể nhúc nhích hay tiến lên thêm bước nào.

Vụt!!!

Tảng đá thứ hai lại bay vụt tới, còn lớn hơn cả tảng trước. Lâm Thịnh vác một khối đá to bằng chậu rửa mặt, dùng toàn bộ sức mạnh nhắm thẳng vào bụng kẻ đó mà ném. Vừa hay cậu ném trúng vào cây rìu lớn đối phương đang cầm trên tay.

Không giống với lần trước, lần này Lâm Thịnh đã truyền vào khối đá hơn phân nửa Thánh lực trong cơ thể. Tảng đá mới vừa đập vào người ông ta thì bỗng phát ra một luồng ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng đó đụng vào cây rìu chiến lớn màu đỏ sậm giống như gai nhọn đâm vào bong bóng.

Bùm!!!

Trong nháy mắt, ngọn lửa đột ngột bùng lên chói lòa.

Trên bầu trời Công hội Chiến Sĩ, ánh hào quang đỏ nhạt nổ tung thành một quầng sáng lớn, hào quang còn chưa tản ra hoàn toàn đã bị ánh sáng trắng của Thánh điện chế ngự, nhanh chóng bị nén ngược trở lại.

Lâm Thịnh cũng bị sức nổ lớn quăng vút lên cao, bay thẳng ra khỏi sân đấu của Công hội Chiến Sĩ, ngã lăn lông lốc đập vào tường ngoài một căn nhà nhỏ hai tầng ở đối diện bên đường.

Phụt!

Cậu phun ra một ngụm máu, toàn thân không chỗ nào là không thấy đau đớn. Tính ra, cậu cũng chỉ là người siêu phàm thuộc cấp bốn, nếu quy đổi thành cấp bậc của Tháp Thiên Đường thì cũng mới chỉ đạt đến cấp Song Dực mà thôi. Có lẽ bởi vì có bí thuật và huyết mạch nên so với những Song Dực khác, cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Song Dực thì vẫn là Song Dực, không thể nào chống chọi nổi với sức công phá khủng khiếp này.

Nếu chỉ là chấn động do vụ nổ bình thường thì cũng không sao hết, chỉ cần cự ly không quá gần thì với thân thể Bán Long Hóa của cậu sẽ không vấn đề gì. Mấu chốt chính là năng lượng phóng xạ do ngọn lửa đỏ nhạt đang cháy kia phát ra. Đó dường như là một chiêu gây thương tổn đặc biệt, mang theo hơi thở của loài rồng. Một khi bị dính phải thì rất khó để dập tắt.

Soạt.

Lâm Thịnh phủi sạch những mảnh đá vụn của căn nhà bám trên người mình. Đó đều là vụn đá từ tường ngoài căn nhà hai tầng bị đụng nát khi cậu đập vào.

"Lần này chắc là phải chết chứ nhỉ?" Cậu cắn răng, cố gắng nén cơn đau, lồm cồm bò dậy, tìm một ngõ hẻm nào đó trốn vào rồi quan sát Công hội Chiến Sĩ từ xa.

Kẻ mặc giáp kim loại mới nãy còn hung hãn, ngông cuồng giờ cũng bị Thánh quang mạnh mẽ chế ngự, dập tắt toàn bộ lửa. Cả người ông ta bốc khói đen, quơ quơ cây rìu lên, giận dữ gào thét, muốn lao ra khỏi Công hội. Nhưng một sức mạnh vô hình đã ngăn cản không để ông ta tiến thêm dù chỉ một bước. Đó dường như không chỉ là sức mạnh của Thánh quang mà còn có cả những sức mạnh khác nữa.

"Cái tên này... thật ngoan cố.!" Lâm Thịnh đang nghĩ cách xem mình phải làm gì để giết chết con quái vật này.

Đột nhiên, trên con đường từ phía đằng xa, một âm thanh nho nhỏ truyền tới.

Khè...

Âm thanh đó nghe như tiếng rắn phì. Một bóng đen khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng xuất hiện ngay giữa con phố với động tác chậm chạp, kéo theo đuôi rắn dài, bò trườn tới trước.

Đó là một quái vật khổng lồ với gương mặt người tham lam. Nhìn qua nó khá giống với quái vật Medusa trong thần thoại Hy Lạp ở Trái đất, nửa thân trên vẫn là người, nửa thân dưới lại là rắn. Nhưng trên mặt nó lại có ba đôi mắt hõm sâu như mấy hốc cây bị mục thối, lưỡi rắn to dài, liên tục thè ra thụt vào. Không chỉ vậy, toàn thân nó còn có cả những con côn trùng đen bò lổm ngổm dày đặc như tổ kiến. Chúng bay tới bay lui phát ra những tiếng vo ve.

Bởi vì cả người quái vật đều bị đám côn trùng đen kia bu kín nên đứng từ xa không thể nhìn rõ tướng mạo thật sự của nó.

"Quái vật kia...!" Lâm Thịnh đột nhiên nhớ lại con quái vật cậu gặp phải lúc mới tiến vào thành Hắc Vũ.

Chỉ cần nhìn thấy quái vật này từ xa, cậu đã có cảm giác cả người nôn nao giống như là gặp phải khắc tinh nào đó vậy.

Không giống như cậu, trong Công hội Chiến Sĩ, người mặc giáp kim loại mới nãy còn bị Thánh quang khống chế hoàn toàn, lúc này thấy con quái vật rắn sáu mắt khổng lồ bò đến thì lại điên cuồng gào thét.

Phừng!!

Một lần nữa, trên người kẻ mặc giáp kim loại lại bùng lên ngọn lửa đỏ nhạt. Ông ta tự thiêu sống mình. Nhiệt độ nóng rực bao trùm bốn phía xung quanh sàn đấu Công hội.

Con quái vật rắn sáu mắt khổng lồ hung ác nhìn chòng chọc kẻ mặc giáp kim loại, như thể nó sẽ điên cuồng lao đến cắn xé đối phương bất kỳ lúc nào vậy.

Thân thể mập mạp, to lớn, sưng phù của nó chậm rãi đung đưa. Mỗi cái đung đưa đều để lại những vệt lõm sâu trên mặt đường. Nó chậm rãi di chuyển về phía Công hội Chiến Sĩ. Khi nó sắp đến gần thì Thánh điện lại tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt.

Lúc này lẫn trong ánh sáng trắng còn xuất hiện sắc vàng mờ nhạt, mang theo dư uy thần thánh thuần khiết. Ánh sáng nhanh chóng ập đến bức quái vật rắn sáu mắt rời khỏi kẻ mặc giáp kim loại kia.

Con quái vật rắn sáu mắt kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi lui về sau, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thánh điện đang tỏa sáng. Cuối cùng nó quay người, nhanh chóng bò đi, chớp mắt đã biến mất nơi cuối phố.

Lâm Thịnh chậm rãi rời khỏi con ngõ, mắt nhìn về phía con quái vật rắn biến mất. Sau khi chờ một lúc lâu, chắc chắn nó sẽ không quay lại nữa, cậu mới trở lại trong sân đấu của Công hội Chiến Sĩ.

Kẻ mặc giáp kim loại vừa trông thấy cậu đã lại phát ra những tiếng gầm gừ. Nhưng có lẽ lần này, ngọn lửa đỏ nhạt trên người ông ta bị Thánh quang làm cho tiêu hao quá nhiều nên không thể nào bùng lên được, khó khăn lắm cũng chỉ có thể leo lét bao bọc lấy thân mình.

"Xem bộ dạng này chắc cũng bị suy yếu nhiều rồi, có điều, vấn đề chính là, phải làm sao mới có thể giết chết ông ta đây?" Lâm Thịnh nhìn ngọn lửa đỏ nhạt đang bốc cháy trên người đối phương, lòng đầy suy tư.

Tuy lửa này không chạm vào được, nhưng hễ cứ đến gần thì cậu lại có cảm giác toàn thân nóng rực. Cậu có huyết mạch của Nham Long, có khả năng kháng lửa nhưng lại không dám đụng đến loại lửa này. Chỉ như vậy thôi cũng có thể tưởng tượng được rốt cuộc nó đáng sợ đến mức nào rồi.

"Có lẽ có thể thử một chút..." Lâm Thịnh đột nhiên nghĩ đến một cách.

Cậu chăm chú quan sát người mặc giáp kim loại đang giãy giụa trong Thánh quang, sau đó đột nhiên mở miệng phun ra một ngọn lửa đỏ rực. Đây là lửa rồng được sản sinh từ huyết mạch Nham Long. Hay nói cách khác, đây chẳng qua chỉ là ngọn lửa mang vài phần tính chất của lửa rồng.

Ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ đánh vào người mặc giáp kim loại, ngay sau đó là phản ứng bất ngờ làm Lâm Thịnh phải kinh ngạc. Ngọn lửa đỏ nhạt trên người ông ta tranh đấu quyết liệt, cuối cùng triệt tiêu hoàn toàn ngọn lửa cậu phun ra.

Không phải nuốt lấy phần lửa đỏ mà là tranh đấu gay gắt, cuối cùng triệt tiêu, khiến nó tan biến. Ngọn lửa đỏ nhạt đó phân tách ra một chút rồi hoàn toàn dập tắt ngọn lửa rồng Lâm Thịnh phun ra.

"Quả nhiên... Ngọn lửa đỏ nhạt này, nhìn thì tưởng là lửa, nhưng thực chất không phải là lửa! Mà là một năng lượng nóng bỏng đặc biệt!" Lâm Thịnh đã kiểm chứng được suy đoán của bản thân.

Nếu đã đưa ra được kết luận thì Lâm Thịnh cũng quyết định, phải tiếp tục phun lửa chiến đấu với kẻ mặc giáp kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status