Triệu hoán mộng yểm

Chương 189: Thu hút (1)



Editor: Nguyetmai

Thành phố Hoài Sa, nước Tịch Lâm.

Ầm!

Cửa gỗ bị một sức mạnh khổng lồ hung mãnh đập nát. Một binh sĩ mặc áo giáp màu lam chậm rãi đi vào, đôi mắt điện tử màu đỏ trên mũ sắt quét qua một lượt căn phòng.

"Không có người." Binh sĩ trầm giọng nói một câu rồi xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân rầm rập đều tăm tắp, nghe như đang vội vã đi ngang qua rồi đi về nơi khác.

Tạ Kiều Nguyệt chậm rãi đẩy cửa tủ lạnh ra, cơ thể bị lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy. Nhưng nói gì thì nói, ít ra cô cũng đã tránh được một lần điều tra.

"Không sao chứ?" Ở cửa sổ bên cạnh, một con chim ưng biển đứng trên đầu cô lễ tân Đàm Nguyệt, từ ngoài cửa sổ ló đầu vào, đập cánh phành phạch.

"Không sao... Chỉ suýt soát thôi. Người Lydum đến đây càng lúc càng nhiều, ngoài đường khắp nơi đều là người của bọn họ!" Tạ Kiều Nguyệt quỳ trên đất, cơ thể run rẩy.

Cô phải nghỉ một lúc mới được, cả người cô lạnh đến nỗi "bà dì*" cũng muốn đến thăm rồi.

(*) Bà dì là cách nói chỉ kỳ kinh nguyệt.

"Bây giờ phải làm gì?" Cô nhìn về phía chim ưng biển.

"Chúng ta phải nghĩ ra cách để tìm cơ hội chạy trốn khỏi thành phố Hoài Sa. Nơi này ngày càng khắc nghiệt, lại có quá nhiều người của Tháp Thiên Đường, nếu không rời đi thì sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt lại." Chim ưng biển trầm giọng nói.

Tạ Kiều Nguyệt im lặng. Cô không muốn đi, đây là nơi mà cô sống từ nhỏ đến lớn, nhưng mà bây giờ không đi thì không được.

"Có cách nào không?" Cô hỏi.

Chim ưng biển gật đầu.

"Đương nhiên. Ta vừa nhận được tin tức mới nhất. Ngoài việc tìm kiếm chúng ta thì Tháp Thiên Đường còn đang dốc sức tìm kiếm thành viên phân hội của hội Thiết Quyền. Là một người tên là Saru."

Giọng nó vừa dứt, Đàm Nguyệt liền ngạc nhiên.

"Quản lý Saru?!"

"Đúng vậy." Chim ưng biển khẳng định: "Nhưng bên cạnh đó còn có một luồng thông tin khác, hội Thiết Quyền cũng không phải là dạng hiền lành gì cả, sau lưng bọn họ là một tổng hội thần bí, khó lường."

"Tổng hội??" Đàm Nguyệt kinh ngạc nói: "Con ở trong đó làm việc hơn một tháng, cũng không biết còn có tổng hội!"

"Mới một tháng thì có thể làm được gì?" Chim ưng biển trợn mắt: "Tháp Thiên Đường có cao thủ, hội Thiết Quyền cũng không phải là nhân vật đơn giản. Còn nhớ trước đó chúng ta thấy quân đội tập trung lại không? Chính là vì sứ giả cao cấp của hội Thiết Quyền đang giao chiến tại khu Hắc Thủy, đối thủ là cao thủ quân đội Lydum và cả người ăn mòn của Tháp Thiên Đường!"

"Không phải chứ... Mạnh đến vậy hả!?" Nhờ trải qua đủ loại phổ cập kiến thức thông thường của chim ưng biển mà Tạ Kiều Nguyệt không còn ngốc nghếch, ngây ngô giống như trước kia, ít nhất thì cô cũng biết một vài kiến thức căn bản. Chính bởi vì biết một vài kiến thức căn bản đó cho nên cô mới càng thêm kinh ngạc.

"Hội Thiết Quyền lấy một chọi hai!!?" Cô mở to mắt vì kích động.

"Cũng như nhau thôi. Kết quả cuối cùng là cao thủ quân đội bị thương nặng, Tháp Thiên Đường chết một, phân hội Thiết Quyền bị phá hủy hoàn toàn, phân hội Anduin cũng coi như là thất bại trong gang tấc." Chim ưng biển giải thích.

"Phân hội Thiết Quyền bị phá hủy, chuyện này đối với bất kỳ một tổ chức nào cũng là chuyện vô cùng nhục nhã. Đó giống như là sự khiêu khích tuyên chiến! Cho nên chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ!"

"Nói cách khác, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi, chờ cao thủ của hội Thiết Quyền được điều động ra là có thể thu hút sự chú ý của Tháp Thiên Đường, sau đó chúng ta có thể nhân cơ hội mà chạy thoát đúng không?" Tạ Kiều Nguyệt lập tức phản ứng lại.

"Khá đấy!" Chim ưng biển hài lòng cười nói: "Tốt nhất là bọn họ đánh nhau càng kịch liệt càng tốt, như vậy chúng ta mới có thể đục nước béo cò, lén lút rời khỏi Anduin."

...

...

Tây Luân, học viện Eagle Deer.

Đầu Lâm Thịnh đau như búa bổ, chỉ chực chờ nổ tung ra. Cậu nằm sấp trên bàn học, ngay cả mấy lời thầy giảng cũng trở nên mơ hồ, không từ nào lọt vào tai. Từ tối qua, sau khi tỉnh dậy, cậu liền trong tình trạng như này. Cậu biết, đây là do lượng ký ức hấp thu đã vượt xa số lượng mà cậu có thể tiêu hóa, cho nên mới xuất hiện di chứng đặc biệt sau đó.

Tối qua, sau khi giết chết Vua Thép một cách vô cùng gian nan, cậu liền rơi vào trạng thái như thế này. Những mảnh ký ức của Vua Thép giống như một khối đá cứng rắn, ngoan cố đập vào đầu cậu, khiến tốc độ tiêu hóa vô cùng chậm chạp. Điều đó cũng dẫn đến việc cậu căn bản không thể tiêu hóa hoàn toàn và tăng cường sức mạnh Thánh lực của mình.

"Đây chính là di chứng sau khi vượt cấp quá nhiều..." Lâm Thịnh nằm sấp ra bàn, cảm nhận từng cơn đau nhức liên tục nhói lên trong đầu.

"Theo như cảm nhận về mặt linh hồn thì nơi khó tiêu hóa thường hay tập trung ở khu vực Thiên Thần Tài Năng trong năm khu Thiên Thần lớn."

Linh hồn có thể phân chia thành năm khu vực Thiên Thần lớn, đây là thông tin cậu có từ phần ký ức nhận được sau khi giết chết một Thánh giáo sĩ trong giấc mơ tại thành Tuyết Phong trước đó. Không ngờ bây giờ nó lại phát huy tác dụng.

"Năm khu vực linh hồn lớn, theo thứ tự là Thiên Thần Sức Mạnh, Thiên Thần Trí Tuệ, Thiên Thần Tài Năng, Thiên Thần Nồng Nhiệt, và Thiên Thần Bóng Đêm. Thiên Thần Tài Năng quản lý tất cả khao khát và dục vọng. Mà mình hấp thu linh hồn của Vua Thép, dẫn dắt nó ngưng tụ lại, làm nó trở nên khó tiêu hóa, chắc chắn nơi bắt nguồn chính là khu vực này."

"Linh hồn trung tâm chính là chấp niệm của linh hồn, không có nó, khi linh hồn thoát ra khỏi thể xác thì đương nhiên sẽ tiêu tán và hóa thành cát bụi. Chỉ cần tìm được chấp niệm của Vua Thép là có thể nhanh chóng tiêu hóa hết phần ký ức linh hồn này."

Nhưng Lâm Thịnh không biết nên làm sao để tiếp xúc với khu vực Thiên Thần Tài Năng, tìm xem chấp niệm của Vua Thép là cái gì.

"Nếu như không được thì cứ gọi ra trước rồi tính tiếp." Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Thịnh nhớ đến Cardura.

Chắc chắn Cardura cũng có chấp niệm của riêng nó, nhưng khi cậu hấp thu phần ký ức linh hồn của Cardura thì dường như cũng không có quá nhiều trở ngại, dung nhập với nó rất dễ dàng.

"Không... Chắc chắn Cardura cũng có chấp niệm của nó, chỉ là đã bị mình vô tình hóa giải mà không hay biết thôi..." Lâm Thịnh lờ mờ có cảm giác như vậy.

Reng reng reng...

Ba tiếng chuông vang lên liên tiếp.

Đây là tiếng chuông tan học của học viện Eagle Deer, điều khá thú vị là ở chỗ trường đã thuê người chuyên môn gõ chuông đúng giờ mỗi ngày để giúp tất cả phòng học có thể vào học và tan học đúng thời gian.

Lâm Thịnh chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi bàn học. Cậu thu dọn đồ đạc, cất hết mọi thứ từ sách giáo trình, sổ ghi chép, ly giữ nhiệt... vào trong túi xách. Cậu kéo khóa kéo lại, đeo túi xách lên lưng rồi định rời khỏi phòng học.

Không ngờ, hai người từng tới tìm cậu lần trước lại đứng ngay cửa lớp. Đó là hai người của Bộ năng lượng đặc biệt của Tây Luân, một người khá mập mạp còn người còn lại tương đối cao. Bọn họ đều mặc bộ âu phục màu xanh da trời, trong tay ôm cặp táp màu đen, nhìn giống như dân công sở vừa mới được tan tầm.

Lâm Thịnh nhớ người mập mạp kia tên là Mã Y, là người quản lý chính trong hai người. Cậu chậm rãi đi tới.

"Có chuyện gì?"

"Đi thôi, chúng ta nói chuyện một chút. Cà phê ven sông, tôi mời." Mã Y cười nói.

...

...

Một lát sau.

Bên trong một quán phê được trang hoàng khá cao cấp ở gần trường học, tiếng nhạc êm dịu vang lên từ cây đàn dương cầm được đặt ở giữa quán. Một cô gái mặc váy trắng với tay áo phồng, ngón tay chuyển động thành thạo đàn lên khúc nhạc phức tạp.

Lâm Thịnh và hai người Mã Y ngồi xuống đối diện nhau, mỗi người gọi một tách cà phê. Sau đó Mã Y còn yêu cầu một đĩa trái cây lớn.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Thịnh mới đi thẳng vào vấn đề.

"Nói đi, lại có chuyện gì muốn tìm tôi? Tôi nói trước, phân hội ở thành phố Hoài Sa thất bại rồi, tiếng nói của tôi ở bên trong hội Thiết Quyền cũng không còn đủ trọng lượng."

Mã Y xoa xoa gò má toàn mỡ: "Ý là cậu đã không còn can thiệp vào chuyện gì nữa à?"

"Cũng không khác lắm. Phân hội Anduin ở thành phố Hoài Sa là cơ hội mà thầy tôi cho tôi, tạo điều kiện để tôi thực tập và thử nghiệm. Cuối cùng thì phân hội tan rã rồi, mọi kế hoạch hỏng hết cả."

Lâm Thịnh buông tay.

"Cho nên bên trên rất thất vọng về tôi, nói đơn giản chính là, tôi không được dùng nữa rồi."

Hiện tại cậu có thể nói dối không ngừng nghỉ mà mắt cũng không chớp. Nói đến nỗi ngay cả cậu cũng sắp tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status