Triệu hoán mộng yểm

Chương 199: Phát triển (2)



Editor: Nguyetmai

"Thầy…" Maham còn muốn nói gì đó nhưng bị một người khoác áo choàng màu đen bên cạnh đưa tay ngăn lại.

"Sư đệ, bây giờ đã không còn là chuyện của một mình cậu nữa. Tin tưởng thầy đi." Một giọng nữ kiên định vang lên bên dưới lớp áo choàng.

Maham im lặng, cắn răng nhìn phía sau lưng của Vanne, đôi mắt hơi ươn ướt.

Tháp Thiên Đường ở Lydum thật ra cũng không tốt đẹp như suy nghĩ của bên ngoài. Ở đây tập trung toàn bộ những người siêu phàm với tà năng mạnh mẽ nhất. Bọn họ say mê nghiên cứu các công dụng phi phàm của tà năng.

Vì vậy, bên trong Tháp Thiên Đường cũng sinh ra một thứ vô cùng mạnh mẽ là quái vật tà năng.

Nhờ nghiên cứu loại sức mạnh tà năng thần bí này, Lydum đã thành lập được một hệ thống khổng lồ với những người có tà năng siêu phàm. Mà người ăn mòn là cấp thấp nhất trong số đó, cũng là cấp có số lượng khổng lồ nhất.

Vanne ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tuyết vẫn rơi đầy xuống những tòa tháp cao chi chít như rừng cây, bậc thang cổ xưa nghiêm trang kia dường như không thể thấy được điểm cuối cùng, kéo dài đến tận nơi khuất tầm mắt. Mà ở phía cuối bậc thang chính là một trong ba khu bí mật lớn nhất của thế giới, lối vào thật sự của Tháp Thiên Đường.

"Đi thôi. Vết thương của con chỉ có nơi này mới có thể trị được. Đối với bất kỳ người ăn mòn nào, việc mất đi tà năng có hậu quả gì chắc không cần thầy nói chứ?" Ông lạnh giọng.

Maham há miệng, nhưng lại không thể nói gì. Người ăn mòn tà năng, sở dĩ có cái tên người ăn mòn xấu xí này không phải là không có nguyên nhân.

Đoàn người không nói nữa, tiếp tục đi lên theo Vanne. Vết thương của Maham nghiêm trọng như thế nhưng không hề có một ai đỡ. Nếu như muốn bước vào Tháp Thiên Đường, đây là thử thách nhất định phải trải qua, không ai là ngoại lệ.





Vết thương của Cardura không có cách nào khác để hồi phục ngoài dựa vào khả năng hấp thụ năng lượng thần bí xung quanh, từ từ chữa trị vết thương.

Đúng là Vua Thép, sau khi nuốt chửng một phần thân thể của Cardura xem như hiến tế, đường dây cảm ứng giữa ông và Lâm Thịnh càng trở nên mạch lạc hơn, có thể dễ dàng liên lạc ở khoảng cách xa hơn.

Hội Thiết Quyền đã chứng tỏ thực lực ở Biele, khiến Maham bị thương nặng và đánh lùi Vanne Lục Dực, sức mạnh như thế đương nhiên khiến phía Lydum phải đánh giá lại mức độ nguy hiểm của hội Thiết Quyền.

Lâm Thịnh cầm tờ báo trong tay, cố tình lật đến trang có phần tin tức liên quan đến tình hình chiến tranh của Lydum. Quả nhiên, nhánh quân đội thứ hai của Lydum là kỹ sư cơ giới đã bị thương nặng ở Tịch Lâm. Nhánh đội quân này vừa mới đánh hạ hai thành phố lớn của Tịch Lâm xong thì lập tức bị quân đội giữ gìn hòa bình của Mida tập kích làm thất bại nặng nề.

Sau đó Mida bắt đầu một cuộc chiến không báo trước nhằm vào Lydum, họ điều động một số lượng lớn quân đoàn cơ giới hóa tại biên giới giữa nước này và Lydum. Chỉ trong vòng một ngày, họ đã chiếm đóng một diện tích hơn mười nghìn kilomet vuông của Lydum, nhanh như chớp giật.

Cùng lúc đó, phía Tịch Lâm cũng tranh thủ cơ hội, nhanh chóng phản công, cố gắng phối hợp với Mida đuổi quân đoàn Lydum ra khỏi lãnh thổ. Những cuộc chiến lớn không ngừng diễn ra. Tin tức trên báo cũng cập nhật mỗi ngày một tình hình khác.

Lâm Thịnh thấy thế, chỉ khẽ lắc đầu. Cậu đã thấy rất rõ mức độ mục nát của nội bộ quốc gia Tịch Lâm. Với trình độ như thế, nếu muốn thành công thì thừa nước đục thả câu là được. Nhưng muốn hoàn toàn đuổi Lydum ra khỏi lãnh thổ thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Thả tờ báo quốc tế xuống, cậu lại cầm lấy tờ nhật báo sáng sớm của Tree Minton ra. Cứ cách một khoảng thời gian thì lại đọc báo, hiểu rõ tình hình thời sự là thói quen tốt mà gần đây cậu mới hình thành được.

Từ khi tới Tree Minton, bước vào học viện Eagle Deer, đây là lần đầu tiên cậu đọc báo địa phương ở đây. Ngồi trên bàn học ở ký túc xá, cậu nhẹ nhàng lật báo ra, đặt xuống bàn. Vừa mới mở ra, một dòng chữ lớn ngay trang đầu tiên đập vào mắt Lâm Thịnh.

"Chính nghĩa hay tội ác? Anh hùng hay tội phạm?"

Bên dưới tiêu đề là một bức ảnh rõ ràng được chụp vào ban đêm. Một người trẻ tuổi mặc cảnh phục, sắc mặt dữ tợn đang đánh vào người đàn ông hơi lùn mặc âu phục trắng phía đối diện.

Từ trong bức ảnh này có thể nhìn thấy trên mặt đất xung quanh người cảnh sát có không ít người đàn ông mặt âu phục đen đã nằm xuống, gương mặt lem luốc máu me, thậm chí tứ chi vặn vẹo như gãy xương.

Phía dưới là một đoạn văn.

"Không thể phủ nhận, vụ việc liên quan đến cảnh sát Jayne vô cớ khiến mười ba phần tử tội phạm bị thương nặng ở ngoại ô gần đây đã gây xôn xao trong thành phố. Theo lời của một nhân chứng đáng tin cậy, cảnh sát Jayne thường ngày quang minh chính trực, tính tình ổn định, nhưng khi tâm trạng bị kích động sẽ nóng nảy và tàn bạo như thế.

Trong nhiều pha hành động truy bắt, Jayne đã nhiều lần gây những tổn thương nghiêm trọng cho tội phạm, có khi là đòn trí mạng. Vì vậy rất nhiều người nghi ngờ đây có phải là ép cung nhận tội hay không? Trước đó vốn không có đủ bằng chứng chính xác, nhưng hiện tại, chúng ta có thể dựa vào bức ảnh nhân chứng cung cấp này…"

Phần tin đằng sau toàn là những bài phân tích bôi nhọ người cảnh sát này.

Lâm Thịnh tùy ý lật qua lật lại, sau đó buông xuống.

Cậu nhớ người cảnh sát này. Buổi tối trước đó, lúc đi uống rượu cùng với người đàn ông thần bí kia thì ánh mắt đối phương luôn tập trung nhìn về phía người cảnh sát Jayne này.

Từ giọng điệu của người đàn ông đó, Lâm Thịnh thoáng cảm nhận được hình như đối phương đang che giấu không ít thông tin thú vị. Nhưng bởi vì không liên quan gì đến cậu nên lúc đó cậu cũng chẳng nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn thấy bức ảnh này, Lâm Thịnh bỗng cảm thấy có hứng thú với chuyện này.

Lydum rơi vào hoàn cảnh khốn khó, có lẽ tạm thời không rảnh đi chọc vào hội Thiết Quyền, vả lại bây giờ Vua Thép lại đi ra bên ngoài để thu hút sự chú ý, cậu ở trong thành phố này nhất định sẽ vô cùng an toàn. Mấy bữa nay, vì bị Tháp Thiên Đường từng bước ép bức nên Lâm Thịnh cảm thấy vô cùng áp lực. Hiện tại đã dễ thở hơn nhiều, cậu cũng tạm thời rảnh rỗi.

"Xem ra Tree Minton cũng có không ít điều thú vị…" Buông tờ báo xuống, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Áp lực gánh trên lưng từ trước đến nay bỗng nhiên giảm bớt, cậu lập tức có tinh thần sảng khoái và cảm thấy hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh này hơn.

Ầm!

Cửa ký túc xá đột nhiên bị đạp văng ra.

Hai bạn cùng phòng người đầy mồ hôi, mặc áo ngắn quần đùi, ôm quả bóng rổ đi vào phòng. Khi nhìn thấy Lâm Thịnh ngồi trên bàn xem gì đó, nụ cười trên mặt của họ hơi cứng lại.

Từ sau lần Lâm Thịnh biểu diễn chiêu bóp méo thanh sắt, ba người bạn cùng phòng còn lại đều tránh cậu như tránh tà, chỉ sợ chọc cậu giận. Việc khiến ba người họ càng sởn tóc gáy hơn là vào hôm sau, vết bị bóp méo đó đã bằng phẳng trở lại, giống như bị đè cho phẳng vậy.

Từ đó về sau, chỉ cần trong ký túc xá có Lâm Thịnh thì bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí một, thở cũng không dám thở mạnh. Hai người họ nhanh chóng lau người, thay đồ rồi chạy ra khỏi phòng ngủ như chạy nạn.

Thời gian không quá mười phút, tốc độ vô cùng nhanh.

Lâm Thịnh không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng lên chuẩn bị đi đến thư viện để học ngôn ngữ cổ. Mặt khác, số tiền cậu gửi vào dùng gần hết rồi, xem ra đã đến lúc kiếm ít tiền trang trải sinh hoạt phí.

Khoác thêm một lớp áo, Lâm Thịnh cầm cặp ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến thư viện. Trên đường đi cậu cũng suy nghĩ làm sao mới có thể kiếm được một nguồn thu ổn định, không ngừng cung cấp cho cậu ở thành phố Tree Minton này đây.

Nếu chỉ dựa vào cướp đoạt thì không được bao lâu, đó không phải kế lâu dài. Nhất định phải kiếm một việc hợp pháp, còn có thể sưu tập được nhiều nguyên liệu.

Chẳng mấy chốc cậu đã lại đi đến phòng đọc ngôn ngữ cổ, đi vào vị trí mình hay ngồi. Cậu bỏ cặp sách xuống, sau đó đi đến giá sách lấy quyển lần trước cậu vẫn chưa đọc xong ra. Sách ở đây vốn không có ai đụng đến. Toàn bộ phòng đọc sách chỉ có một học sinh là cậu, nhân viên quản lý thì ngáp dài ngáp ngắn liên tục, giống như tối qua không được ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status