Triệu hoán mộng yểm

Chương 207: Tín hiệu (1)



Editor: Nguyetmai

"Điểm tiếp xúc?"

Lâm Thịnh cầm sách lên, tiếp tục lật về sau, đáng tiếc là ở những trang sách sau đó, toàn bộ đều là chữ viết lung tung tùy tiện, chi chít đầy trên trang giấy.

Ngòi bút màu đỏ sậm vạch ra vô số đường cong lớn nhỏ không đồng đều trên trang sách, ma mị giống như có thể từ trong những đường cong đó mà nhìn thấy từng con ma quỷ đang cười gằn sắc bén.

Lâm Thịnh quét mắt nhìn những quyển sách nằm đầy trên mặt đất, cậu lại nhặt một quyển khác lên, mở ra kiểm tra. Lần này là một bản ghi chép trong khi đi du lịch, mới đầu chủ nhân của quyển sách này viết về tục lệ và con người ở lân cận thành Hắc Vũ, nhưng mà không được bao lâu thì ở phía sau, nét chữ cũng bắt đầu trở nên lộn xộn kỳ lạ.

Một vài câu nói giống như mê sảng bắt đầu xuất hiện rất thường xuyên. Ngay sau đó là quyển thứ ba, quyển thứ tư. Lâm Thịnh nhặt từng quyển sách lên kiểm tra một lượt.

Vì không muốn bỏ sót bất cứ thông tin thần bí nào có thể xuất hiện, cho nên quyển sách nào cậu cũng lật xem vô cùng cẩn thận. Tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất kỳ điều gì.

Dù sao thì thứ mà cậu đạt được và hưởng lợi nhiều nhất từ trong giấc mơ chính là tri thức. Những thứ khác thì hầu hết đều không có cách nào mang ra ngoài.

Sau khi lật xem toàn bộ các quyển sách một lần, thời gian ở trong giấc mơ cũng không còn nhiều lắm.

Giữa những tiếng tích tắc của kim giây, Lâm Thịnh cũng chậm rãi rời khỏi giấc mơ. Cậu nghỉ ngơi một lát, đến khi mở mắt ra lần nữa thì trong phòng ngủ đã sáng choang.

"Ngủ một giấc tới khi mặt trời chiếu vào tận giường thế này sao? Hiếm thấy."

Lâm Thịnh rất ít khi có được giấc ngủ dài cho đến tận khi trời sáng như thế này. Từ sau khi phát hiện bản thân mình có năng lực đi vào trong giấc mơ, cậu vẫn thường xuyên mơ màng giữa tình trạng tỉnh và ngủ.

Trong phòng ngủ không còn người nào khác, có lẽ là đã đi học hết rồi. Lâm Thịnh cũng không để bụng, cậu cầm lấy đồng hồ báo thức ở bên gối lên nhìn xem, thấy nó hiện 9:12. Đã quá thời gian lên lớp rồi.

Cậu đã tự học xong hết nội dung trên lớp từ lâu, ngay cả quy định nghiêm khắc, chỉ tiêu luận văn cần thiết cậu cũng đã viết xong, còn gửi cho tạp chí có tiếng nữa. Những thứ đó đều là những thứ mà đến khi tốt nghiệp mới cần, thế nhưng cậu cũng đã sắp xếp để hoàn thành trước thời hạn và cũng sắp làm xong hết rồi.

"Thời gian còn sớm, đánh đàn minh tưởng một lát thôi." Lâm Thịnh thuộc kiểu người chỉ cần có một chút thời gian thì đều nghiêm túc tu luyện.

Cậu không sợ nhàm chán, cậu chỉ sợ mình không có mục tiêu. Bây giờ, sức chiến đấu thực tế của cậu đã đạt đến cấp năm, nhưng mà cấp bậc của Thánh lực thì chỉ mới đạt đến cấp bốn. Nếu như có thể làm cho Thánh lực tăng thêm một cấp, như vậy thì khả năng chiến đấu tổng thể của cậu cũng sẽ được cải thiện đáng kể. Bởi vì chênh lệch giữa Thánh lực cấp bốn và Thánh lực cấp năm là rất nhiều. Thánh lực cấp bốn có thể sử dụng liên tục ba lần thần thuật Dò Tìm Tội Ác trong vòng một ngày. Mà Thánh lực cấp năm thì có thể sử dụng năm lần. Thánh lực cấp bốn chỉ có năng lực chữa bệnh và tăng trưởng cơ bản, thế nhưng Thánh lực cấp năm đã bắt đầu có tính năng bài xích bá đạo.

Mặc dù chỉ có một chút nhưng Thánh lực ở cấp độ này đã làm cho tất cả năng lượng phụ của cậu đều có lực xua đuổi vô cùng mạnh mẽ. Không chỉ thế mà còn có thể dần dần cải thiện để kéo dài tuổi thọ. Cho nên ở thành Hắc Vũ, mặc dù chiến sĩ cấp ba là tầng lớp siêu phàm, thuộc về cấp độ tinh anh, nhưng cấp năm mới thật sự là cấp độ có thể ngẩng cao đầu mà đi.

Một chức nghiệp giả* cấp năm, tuổi thọ còn dài hơn người bình thường gần một nửa.

(*) Chức nghiệp giả là người siêu phàm với một ngành nghề nhất định nào đó.

Ở thành Hắc Vũ, người bình thường có thể sống tới một trăm tuổi, mà người có chức nghiệp cấp năm thì sẽ sống ít nhất là một trăm năm mươi tuổi. Điều này cũng dẫn đến việc ở trong thành Hắc Vũ, người có thể thật sự tích lũy, nắm giữ chức quyền và những vị trí quan trọng hầu hết đều là cường giả* cấp năm trở lên.

(*) Cường giả: danh từ dùng để gọi chung những người có sức mạnh to lớn.

Như vậy lại dẫn đến việc, địa vị của quý tộc càng cao thì thực lực cũng thường mạnh lên.

Đàn một lát, Lâm Thịnh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Trước kia khi cậu triệu hoán Cardura thì không có bất cứ vấn đề gì. Đặc biệt là khi tiêu hóa linh hồn, Cardura gần như không để lại cho cậu di chứng nào cả. Vào lúc đó, cậu chỉ có sử dụng minh tưởng Hôi Ấn thông thường là đã giải quyết được vấn đề tiêu hóa những mảnh vụn linh hồn, cũng không có gì khác biệt so với việc triệu hoán những binh sĩ thông thường. Nhưng lần này hình như là có hơi khác.

Vua Thép rất mạnh. Thực lực của Cardura đạt đến mức tối đa cũng chính là cấp độ Ngũ Dực của Tháp Thiên Đường. Theo như suy đoán của Lâm Thịnh, nếu như quy đổi thì cấp độ Đơn Dực ngang với cấp ba ở thành Hắc Vũ. Có lẽ tỷ lệ chính là: Song Dực ngang với cấp bốn cấp năm, Tam Dực bằng với cấp sáu cấp bảy, Tứ Dực thì giống như là cấp tám cấp chín. Ngũ Dực thì tương đương với cấp mười đến cấp mười một ở thành Hắc Vũ.

Bởi vì ở trong ký ức của Vua Thép, ông ta chính là chiến sĩ cấp mười một của thành Hắc Vũ. Mặc dù là mới vừa đột phá trước khi chết, nhưng bản thân ông ta đã có huyết mạch của Viêm Long, khả năng chiến đấu của ông ta cũng tăng lên rất nhiều.

Nồng độ huyết mạch của ông ta cũng vượt xa Lâm Thịnh. Ngay cả Lâm Thịnh còn có thể chiến đấu với người cao hơn một cấp, Vua Thép thì càng không cần phải nhắc đến.

Có lẽ cấp bậc của ông ta là khoảng mười một đến mười hai, thậm chí là thực lực ở cấp mười ba. Hèn chi lại có thể ngồi vào ghế nghị viên ở thành Hắc Vũ. Còn sau đó là cấp bậc gì thì Lâm Thịnh không biết. Không có vật tham chiếu cụ thể, cậu cũng không có cách nào đưa ra số liệu so sánh.

Ngũ Dực, tức là khoảng cấp mười đến cấp mười một ở thành Hắc Vũ, đó cũng chính là giới hạn của Cardura.

Nhưng mà Vua Thép thì ngay cả Lục Dực cũng có thể dễ dàng đánh bại. Ông ta là một nghị viên của thành Hắc Vũ, chắc chắn sức mạnh của ông ta còn chưa hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài. Cho nên đối với việc tiêu hóa linh hồn của ông ta, cho đến bây giờ Lâm Thịnh vẫn chưa có cách giải quyết triệt để.

"Quá chậm, nếu như cứ dựa theo tốc độ này, cho dù thêm mấy năm nữa cũng đừng hòng tiêu hóa hoàn toàn. Không thể tiêu hóa mảnh vụn ký ức linh hồn, thậm chí ngay cả việc tiếp tục đi săn quái vật mình cũng không dám làm. Vậy thì cũng đừng nghĩ đến việc sẽ đột phá đến cấp năm của Thánh lực trong thời gian ngắn."

Sau khi Lâm Thịnh đánh đàn xong, cậu phát hiện linh hồn của Vua Thép chỉ mới được tiêu hóa một chút xíu mà thôi. Trong lòng cậu lập tức thấy buồn bực.

"Nếu như có thể hoàn toàn tiêu hóa linh hồn của Vua Thép thì mình có thể ung dung đột phá lên đến cấp năm của Thánh lực. Đến lúc đó chắc chắn sức mạnh tổng thể cũng sẽ tăng thêm một khoảng, đạt đến cấp sáu. Bên trong giấc mơ, ở trong tình huống chỉ có thể sử dụng sức mạnh của bản thể thì việc Thánh lực thăng cấp đúng là có quá nhiều lợi ích..."

Lâm Thịnh thả tay xuống khỏi đàn hạc Huyết Lam, chìm vào suy nghĩ. Làm thế nào mới có thể giải quyết rắc rối này đây.

Tút tút tút...

Đột nhiên một hồi chuông ngắn ngủi từ trong chăn truyền ra. Lâm Thịnh vươn tay sờ soạng trong chăn, mò ra một chiếc điện thoại di động trông giống như một khối kim loại nhỏ màu đen. Mở nắp điện thoại, cậu ấn xuống nút trả lời.

"A lô?"

"Thầy ơi, hầu hết chuyện bên này đều đã được giải quyết xong rồi, chẳng qua là gia tộc Jayne..." Là điện thoại của Adolf.

Từ sau vụ việc lần trước ở biệt thự, Adolf quyết định mua một chiếc điện thoại di động vệ tinh cho thầy mình là Lâm Thịnh. Thứ này phù hợp với yêu cầu của Lâm Thịnh, không có chức năng giải trí, chỉ có khả năng kết nối và tín hiệu cực kỳ mạnh mẽ. Nhất định là phải đảm bảo được việc truyền tin có hiệu quả, cho dù là ở bất kỳ tính huống nào cũng phải liên lạc được.

"Gia tộc Jayne làm sao? Có người đến gây phiền phức à?" Lâm Thịnh cũng không giấu giếm thân phận điện chủ Thánh Điện của mình.

Theo như lời của cậu, cậu cũng chỉ là điện chủ của Thánh Điện nhỏ bên phía Tây Luân này mà thôi, phía sau cậu còn có tổng điện nữa. Lúc trước cậu và thầy của cậu từng là thành viên của một tổ chức có tên là hội Thiết Quyền, bây giờ cậu đổi nghề, quy y theo Thánh quang mà thôi. Đối với việc này, Adolf hoàn toàn tin tưởng, không mảy may nghi ngờ.

"Không có gây phiền phức." Ở đầu bên kia điện thoại, Adolf trầm giọng nói: "Là người bên phía chính phủ, bọn họ muốn nói chuyện với thầy."

"Không thành vấn đề. Cậu bảo bọn họ đến học viện Eagle Deer đi." Lâm Thịnh hờ hững nói.

"Dạ."

Điện thoại bị ngắt kết nối.

Lâm Thịnh dọn dẹp mọi thứ, mặc một bộ quần áo ngắn thoải mái, đưa tay vuốt tóc vài cái. Sau đó cậu rời khỏi ký túc xá, đi ra cổng trường. Cậu không định lên lớp, bởi vì bây giờ có đi thì cũng không kịp, lớp học cũng đã vào tiết được một lát rồi.

Cậu đi thẳng ra ngoài trường học, đến một quán cà phê, lẳng lặng chờ đợi người tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status