Triệu hoán mộng yểm

Chương 247: Vô tình gặp (2)



Editor: Nguyetmai

Sau khi tìm được bí quyết, trong lòng Lâm Thịnh cảm thấy rất phấn khởi. Cậu tiếp tục điều khiển thân thể của Vua Bóng Đêm bắt đầu đi bộ từ từ trên cỏ. Sau đó thử làm một số động tác khác. Cuối cùng, cậu lại rút ra đoản kiếm trên lưng và thử tấn công.

Từng bước từng bước một, Lâm Thịnh nhanh chóng thích ứng trạng thái làm hai việc cùng lúc. Một bên thì kiểm soát thân thể của mình, một bên thì điều khiển thân thể của Vua Bóng Đêm.

"Tuy hơi khập khiễng nhưng vậy cũng tốt, nếu cùng lúc hấp thu chất dinh dưỡng của hai thân thể, linh hồn của mình sẽ trưởng thành nhanh hơn bất cứ ai."

Lâm Thịnh hết sức hài lòng, đang định quay lại Thánh điện để minh tưởng thì bỗng nhiên, trong đầu cậu lóe ra một ý tưởng.

"Nếu sau này mình cùng lúc kiểm soát tất cả các phân hồn, như vậy thì có phải là linh hồn của mình sẽ được tẩm bổ nhiều hơn bất kỳ kẻ nào?"

Vừa nghĩ tới đây, lòng cậu khẽ động.

Thêm một luồng khói đen nữa bay ra từ trên người cậu, rơi trên mặt đất, hóa thành một quái vật có đầu dê thân người, chính là quái vật sấm sét cậu đã triệu hoán lúc trước.

Cậu cũng phân ra một phần ý thức tiến vào trong thân thể của quái vật sấm sét.

Bây giờ linh hồn của cậu đã cực kỳ mạnh mẽ, có thể cùng lúc thao tác điều khiển ba tầm nhìn, nghe thanh âm truyền từ ba chỗ khác nhau, cũng như tiếp thu tin tức từ ba bộ giác quan khác nhau. Việc này với cậu không phải là chuyện gì quá khó.

"Có điều ba cái đã là cực hạn rồi, nếu nhiều hơn nữa thì chắc mình sẽ chịu không nổi." Lâm Thịnh tính nhẩm trong đầu.

"Phải cẩn thận làm quen dần mới được…"

...

...

Trên con đường ven biển Tây Luân.

Cạnh bãi biển, từng con sóng nối đuôi nhau vỗ vào bờ.

Trong một góc nơi ánh sáng yếu ớt, một cụm nước biển màu đen từ từ tràn ra từ trong kẽ đá ngầm, nhanh chóng ngưng tụ thành một người đàn ông cường tráng cao khoảng hai mét.

Người đàn ông để râu quai nón, một nửa mặt là phần thịt thối rữa biến thành màu đen, nửa còn lại thì bình thường. Kẻ đó chính là Kuisa – người đã phá hủy phong ấn và quay về từ biển.

"Chính là chỗ này, ta ngửi thấy được… mùi máu thịt…" Kuisa từ từ hít một hơi thật sâu.

Con mắt lớn hơi bốc mùi hôi thối của gã ngước lên nhìn về phía Tree Minton.

"Bây giờ, hãy nói cho tao, ai là người nắm giữ bảo vật Thiên Mệnh ở đó?"

Một thành viên trên thuyền cũng bị thối rữa nửa mặt ngưng tụ lại từ trong nước và quỳ một gối xuống đất.

"Thuyền trưởng, là một người thường tên Adolf. Người của Đại Tinh Trì đã tới rồi, có điều vẫn chưa dẫn cậu ta đi được. Bây giờ chính là cơ hội của chúng ta!"

Gã thuyền viên này nhanh chóng trình bày tin tức tình báo và đề xuất ý kiến riêng.

"Đại Tinh Trì? Ha hả, là cái tổ chức rác rưởi chỉ biết tiên đoán đó à?" Kuisa cười lạnh một tiếng: "Đi đi, hãy đi tìm thằng nhóc Adolf kia rồi dẫn nó tới gặp tao…"

"Xin tuân lệnh." Gã thuyền viên khom lưng cúi đầu, nhanh chóng tan rã thành một vũng nước biển và biến mất tại chỗ.

"Nhưng mà thuyền trưởng, thằng nhóc Adolf kia đang được một tổ chức tên là Thánh Điện bảo vệ. Nếu chúng ta đi qua đó một mình thì sẽ rất khó thành công."

Một gã thuyền viên khác ngưng tụ thành hình người bên cạnh Kuisa, thấp giọng nói.

"Thánh Điện?" Bây giờ tên của Adolf cũng đã trở thành một từ ngữ liên quan tới Huyết Nhãn. Khi nghe được cái tên này thì trong lòng người nghe sẽ cảm thấy chấn động, lập tức không dám nói nhiều.

"Theo như tin tình báo thì Thánh Điện là một tổ chức loại nhỏ vừa được thành lập ở Tree Minton, nhưng có vẻ không tầm thường. Lần nhiều nhất thì có đến ba cường giả Tam Dực ra tay." Thành viên đứng bên cạnh kia nhanh chóng trả lời.

"Tam Dực à? Quá yếu…" Kuisa cười lạnh: "Chỉ là một thế lực cấp khu vực giẻ rách thôi mà đã làm tụi bay mất hết lòng tin rồi ư?"

"Tôi đã hiểu thưa thuyền trưởng…"

"Đi đi, nghiền nát hết tất cả những kẻ dám cản đường! Tao không muốn lặp lại lần nữa đâu đấy!" Kuisa tỏ ra bất mãn.

Dù là chính phủ Tây Luân hay cái thứ được gọi là Thánh Điện kia, đối với gã chỉ là hạt bụi trên con đường báo thù, chỉ cần phủi một cái là bay.

Hơn nữa, tại cái khu vực nhỏ bé này, ngoài Huyết Nhãn thì gã không cho rằng còn thứ gì có thể chống lại gã.

"Dù sao ta cũng đã tiến vào Tứ Dực từ hai mươi năm trước! Mà bây giờ, cho dù ta có đang bị thương nặng thì thực lực vẫn là Tứ Dực siêu phàm! Chỉ là một cái Thánh Điện giẻ rách…" Kuisa phát ra một tiếng cười lạnh the thé.

...

...

"Hai mươi năm trước đã đạt Tứ Dực, bây giờ vẫn là Tứ Dực?"

Lâm Thịnh yên lặng nhìn tin tức tình báo trước mặt.

"Tứ Dực … Gã này có phải là thằng ngu không vậy? Yếu như vậy mà bắt mình phải điều tra cả đống tài liệu, lại còn muốn Thánh Điện chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với quân địch…"

Cardura đứng ở bên cạnh lắc đầu.

"Anh, em thấy gã Kuisa này chắc chỉ là một tên bù nhìn, chắc chắn sau lưng gã còn kẻ mạnh hơn đang điều khiển!"

Bản thân nó là Ngũ Dực mà bây giờ chỉ có thể làm huấn luyện, hậu cần và lo việc vặt ở Thánh điện. Còn về cấp bậc Tứ Dực ấy à, mạnh thì cũng mạnh đó, nhưng muốn tung hoành ở biển Trân Châu thì quên đi…

"Cũng có thể là như vậy." Lâm Thịnh gấp đống tài liệu lại. Cậu thấy có lẽ là do cậu đã đánh giá quá cao rồi.

Nếu như ở chiến trường Tịch Lâm thì Tứ Dực cũng là một cường giả đứng đầu.

Nhưng thông tin tình báo này là do Mã Y thu thập và gửi qua cho núi Thánh Điện. Khi gặp phải cấp bậc này thì anh ta lo lắng cũng là chuyện thường. Gần đây sau khi Mã Y được huấn luyện thì đã thức tỉnh được một ít hạt giống Thánh lực, sau đó đã lập công trong một lần làm nhiệm vụ. Bây giờ anh ta đang làm nhiệm vụ ở chỗ khác, có vẻ như sắp lên chức rồi.

"Nghe nói gã Kuisa này bị một cường giả đứng đầu của một tổ chức tên Huyết Nhãn đánh trọng thương, vậy thì có lẽ lần hành động này của gã sẽ liên quan tới Huyết Nhãn?" Lâm Thịnh suy đoán.

"Anh cứ yên tâm đi, em đã phái người đi sang các thành phố lân cận Tree Minton. Nếu có gì khác lạ thì ta sẽ biết được ngay."

Cardura mỉm cười trả lời.

"Cậu? Phái người đi?" Lâm Thịnh hơi khựng lại, dùng ý thức rà quét và nhanh chóng thấy được nguyên nhân từ chỗ Cardura.

"Đúng vậy, em đã cho một ngàn phân thân biến thành đủ loại thân phận, phân tán ra khắp các thành phố quanh Tree Minton."

Cardura mỉm cười nói ra một con số lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.

"Mỗi phân thân đều có thực lực là Đan Dực, có năng lực chủ yếu là sinh tồn và phòng ngự. Ngay khi có tin tức thì tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!"

"…"

Một ngàn người… Một ngàn người siêu phàm có thực lực Đan Dực.

Lâm Thịnh chỉ nghĩ thôi là đã thấy đau đầu rồi.

Sao cậu lại quên mất năng lực khủng bố này của Cardura chứ.

Cardura vốn là một sinh vật được cấu thành từ vô số sinh vật, cho dù có chia thành nhiều phân thân thì cũng có thể hoạt động độc lập. Nói cách khác, thật ra Cardura là một tập hợp ý chí của các sinh vật, chẳng qua thuộc tính ý chí được nó sử dụng thường ngày là của bản thể Cardura mạnh nhất.

Nhưng điều này không có nghĩa là những người bị nó cắn nuốt sẽ biến mất. Bọn họ vẫn ở đó, chẳng qua sẽ biến thành một tế bào trong cơ thể của Cardura.

"Anh, có phải Cardura rất lợi hại không?" Tên nhóc này cảm nhận được sự ngạc nhiên của Lâm Thịnh, lập tức chu môi lên rồi xán lại gần, khuôn mặt đỏ bừng, làm người ta chỉ muốn hôn ngấu hôn nghiến.

"Cậu… có thể phân ra tối đa bao nhiêu người?" Lâm Thịnh hỏi ngập ngừng.

"Bốn nghìn người, nhưng nếu vậy thì em không thể duy trì bản thể, hơn nữa sẽ cảm thấy rất khó khăn. Sức mạnh của từng cơ thể cũng sẽ yếu đi nên khả năng sống sót cũng không cao."

Cardura trả lời một cách nghiêm túc.

"Cho nên em nghĩ nếu phân ra ít hơn, chừng khoảng một nghìn người, đủ để duy trì Thánh điện thì chắc sẽ không có vấn đề gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status