Triệu hoán mộng yểm

Chương 57: Đạt được (3)


Lâm Thịnh cứ đứng trong nhà kho như thế, mải mê đến khi tim đập được khoảng một trăm lần, cậu mới cảm thấy sức mạnh cả người giống như khinh khí cầu bị rút hơi, lập tức quay về, tiến vào trái tim.

Vệt màu tím sậm ở giữa chân mày cùng với những mạch máu nơi lồng ngực cũng chậm rãi phai nhạt, bằng phẳng lại và che giấu bên dưới làn da.

Quần áo trên người cũng hơi nới ra.

"Hình như có tác dụng giãn nở cơ thể..." Lâm Thịnh âm thần nhận xét trong lòng.

Ngay sau đó, đột nhiên cảm giác yếu ớt mãnh liệt trào ra, giống như điện giật khuếch tán ra toàn thân cậu.

Hai mắt Lâm Thịnh tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.

"Mình biết mà... Theo nguyên tắc bảo tồn năng lượng, sức mạnh này chắc chắn bộc phát ra từ chính bản thân mình!"

Một tay Lâm Thịnh đỡ lấy vách tường, cậu cảm thấy mọi thứ trước mặt đều xoay tròn, nhìn cái gì cũng hết sức mơ hồ.

Cậu cảm thấy có một điều cậu nên lấy làm may mắn, đó chính là linh hồn tà ác được gọi đến cũng không kén ăn, dù máu bị đông lại một ít cũng không quá bận tâm. Nếu không, lần này cậu có thể thành công hay không còn chưa biết được.

Về năng lực này, cậu cũng có một cảm giác mơ hồ. E là nó dựa vào việc đốt cháy máu tươi trong cơ thể cậu, mới có thể tạo ra sức mạnh.

Nếu không thì sức mạnh khủng khiếp như thế đến từ đâu?

Linh hồn tà ác trong nghi thức chắc chắn sẽ không tốt bụng đến nỗi không những miễn phí tặng năng lực mà còn cung cấp dịch vụ sạc pin.

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Thịnh dựa vào tường nghỉ ngơi. Khi cảm thấy cơn mỏi mệt trong cơ thể đã vơi đi, lúc này cậu mới thở phào.

"Lần này đúng là mở mang tầm mắt..." Cậu nhớ lại quá trình tiến hành nghi thức.

Vào khoảnh khắc khi gương mặt đỏ sậm kia muốn thoát khỏi sự trói buộc và lao ra ngoài, quan điểm thế giới duy vật mà cậu tin tưởng hơn bốn mươi năm đã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Không đúng, có lẽ thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác." Lâm Thịnh lắc đầu, tự giải thích: "Người đang trong trạng thái ảo giác thì thứ quái quỷ gì cũng có thể nhìn thấy."

Cậu cẩn thận thu dọn tấm bạt plastic và chén sứ bỏ vào túi sách trên lưng, sau đó dọn dẹp dấu vết còn sót lại tại hiện trường.

Cuối cùng, cậu mới lảo đảo rời khỏi nhà kho.

Lần này được trải nghiệm nghi thức mới, xem như cậu đã biết thế nào là rắc rối và đau đớn khi làm điều xằng bậy.

Đặc biệt là tác dụng phụ gây ra bởi đợt thử nghiệm năng lực lúc cuối, khiến bây giờ cơ thể Lâm Thịnh vẫn còn yếu ớt.

Cậu quay về nhà.

Vương Nguyệt đang xem truyền hình với mẹ, ba thì không biết đang làm gì trong phòng sách.

Lúc Lâm Thịnh mở cửa bước vào, gương mặt tái nhợt không có chút máu của cậu làm cho Cố Uyển Thu và Vương Nguyệt sửng sốt.

"Trầm Trầm, sao sắc mặt của con lại tệ quá vậy?!" Cố Uyển Thu vội vàng đứng dậy, sải bước tiến lên đỡ Lâm Thịnh, chậm rãi đỡ cậu ngồi xuống sofa.

Vương Nguyệt ở bên cạnh cũng rót ly nước ấm, lo lắng đặt lên bàn cho Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh cảm ơn, sau đó bưng ly nước lên uống từng ngụm nhỏ.

Lúc này Lâm Chu Niên cũng nghe thấy tiếng động, bèn bước ra khỏi phòng sách. Khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của con trai, ông cũng giật mình hoảng sợ không kém.

"Trầm Trầm, mặt con lại tái quá! Có phải bị bệnh gì không? Đi! Đi bệnh viện khám thử!" Ông đến gần, sờ lên trán Lâm Thịnh.

"Không sốt, nhưng đang đổ mồ hôi." Lâm Chu Niên cũng có chút kiến thức y học, bèn chẩn đoán sơ về tình trạng của Lâm Thịnh.

"Ba mẹ, yên tâm đi, con không sao, chắc là tại mệt thôi... Mấy hôm nay con ngủ không ngon, ban ngày lại bận rộn học tập, đã lâu không nghỉ ngơi cho tốt... Sắc mặt không tốt cũng là bình thường thôi."

Lâm Thịnh tìm cái cớ vạn năng lúc nào cũng dùng được, ngủ không ngon.

Lâm Chu Niên mặc kệ, vẫn cứ muốn kéo cậu đến bệnh viện kiểm tra.

Lâm Thịnh không còn cách nào khác, bèn để cho ba kéo lên chiếc xe ba gác, ngồi trong thùng xe phía sau cùng với mẹ. Cả nhà vội vàng chạy tới bệnh viện Nhân Dân ở gần nhất để khám bệnh.

Sau khi tốn hơn tám trăm tệ để kiểm tra sức khỏe tổng quát, kết quả thu được là ngoại trừ thiếu máu và ngủ không đủ thì không chẩn đoán được thêm bệnh nào khác.

Tuy rằng tốn không ít tiền nhưng Lâm Chu Niên không hề bận tâm. Ông thở phào nhẹ nhõm, dẫn Lâm Thịnh về nhà.

Cố Uyển Thu vội vàng vào bếp làm trứng gà chưng đường đỏ, cho Lâm Thịnh ăn hết cả hai bát. Sau đó bà lại nấu nước ấm cho cậu ngâm chân, rồi cuối cùng mới để cậu về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Thịnh cảm thấy may mắn vì trước khi về nhà mình đã vứt giấy nhựa và chén sứ lúc làm nghi thức.

Nếu không thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ phát hiện.

Còn có một chuyện nữa, cậu định ngày mai sẽ xử lý hết toàn bộ quần áo đã mặc hôm nay, cả trong lẫn ngoài.

Ai mà biết linh hồn tà ác mà cậu gọi tới có bám vào quần áo hay không, lỡ như đi theo về nhà thì phiền lắm.

Chuyện này, vừa rồi cậu không nghĩ tới.

Mãi đến lúc rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường ngủ, đột nhiên Lâm Thịnh mới nghĩ đến chuyện này. Cậu quyết định vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi lại đổi bộ quần áo mới.

Sau đó cậu tìm cái bọc bỏ quần áo đã thay vào, buộc chặt, nhét vào góc phòng ngủ, định ngày mai sẽ tìm cớ gì đó để ra ngoài đốt đi.

Giải quyết xong mọi chuyện, cậu mới sấy tóc, thả lỏng ngã nhoài lên chiếc giường quen thuộc.

Thật ra, chuyện đến bệnh viện kiểm tra, cậu cũng đồng ý.

Dù sao thì sau khi sử dụng nghi thức, liệu có tạo thành tai họa ngầm nào cho cơ thể hay không, cậu cũng không biết.

Cậu chỉ biết được qua vài mảnh ký ức là nghi thức này có thể tăng sức mạnh, sau đó cứ thế mà sử dụng nó.

Bây giờ thì còn tốt, hiện thực và những ghi chép trong mảnh vỡ ký ức không khác nhau cho lắm.

Lâm Thịnh nằm trên giường, cả người đều mệt mỏi và rã rời đến tột độ.

Gần như vừa nằm xuống, cậu đã chìm vào trạng thái ngủ say giống như hôn mê.

Điều ngoài dự kiến của cậu chính là, lần này cậu không bước vào giấc mơ.

Rõ ràng thời gian tử vong lần trước đã sắp hết, thế nhưng lần này cậu vẫn chưa thể đi đến tòa nhà của Tước sĩ kia.

Điều này làm cho Lâm Thịnh cảm thấy kỳ lạ.

Reng reng reng reng...

Chuông báo thức vang lên theo nhịp điệu, kéo cậu tỉnh dậy từ trong mơ màng.

Cạch.

Tắt chuông báo thức, Lâm Thịnh chống người ngồi dậy từ trên giường, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Ở chỗ đó chỉ là một khoảng trống trải sạch sẽ. Hình như bên ngoài mới rạng sáng, sắc trời vẫn còn hơi tối.

Rầm!!

Đột nhiên, một gương mặt trắng bệch kem theo nụ cười quỷ dị đập vào tấm cửa kính.

Một người đàn ông đầu tóc rối bời, mặc quần áo màu trắng đang dán mặt mình vào cửa sổ. Đôi mắt đầy tơ máu chuyển động, mang theo ý cười nhìn chằm chằm Lâm Thịnh.

Cạch cạch cạch cạch!

Không đợi Lâm Thịnh phản ứng, người đàn ông cúi đầu, hai tay bắt đầu điên cuồng kéo khóa sắt của cửa sổ, muốn đi vào trong.

Lâm Thịnh trợn to mắt muốn đứng dậy, đột nhiên…

Rầm!!

Ở cửa phòng cũng phát ra tiếng nổ thật to.

Cạch cạch cạch cạch!

Hình như ngoài cửa có người đang cố gắng dùng vật gì đó khua vào bên trong ổ khóa. Ổ khóa bị kéo giật không ngừng phát ra tiếng động lớn, tựa như nất cứ lúc nào cũng có thể bật mở.

"Chết tiệt!" Lâm Thịnh nhanh chóng xoay người xuống giường, đang định đứng lên thì bỗng cảm thấy chóng mặt.

Cơ thể yếu ớt không chịu nổi, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Cậu cố gắng chống đỡ, muốn đi qua cầm lấy thanh kiếm trên tường.

Nhưng chưa đi được hai bước thì cậu đã chóng mặt, cả người ngã lên giường, cánh tay mềm yếu không có sức, bên tai không ngừng vang lên tiếng ong ong.

Nằm trên giường, cậu mơ hồ nhìn thấy cửa sổ bị mở, cửa phòng cũng bị mở ra. Hai người mặc đồ trắng điên cuồng nhào vào người cậu.

Trong lòng cậu vô cùng khủng hoảng.

Nhưng mà chưa đợi cậu kịp phản ứng, trước mắt đã sáng rực.

Vệt sáng màu đỏ sậm, trông tựa như lốc xoáy.

Cho dù là nhắm mắt, cậu cũng cảm giác được vệt sáng kia ở ngay trước mắt mình.

Cơn khủng hoảng lập tức biến mất.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thịnh chậm rãi mở mắt ra lần nữa.

Cậu vẫn nằm ngửa trên giường như trước, trên người là chăn bông mỏng. Cậu nghiêng đầu qua nhìn, thấy cửa sổ và cửa phòng vẫn đóng chặt. Bầu trời sáng rực, ánh nắng tràn đầy.

Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có đột nhiên trào ra từ tận đáy lòng Lâm Thịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status