Triệu hoán mộng yểm

Chương 9


Dưới ánh đèn bàn nhàn nhạt, sắc mặt Lâm Thịnh như đông cứng lại. Cậu cúi đầu, cẩn thận kiểm tra lại phần văn bản vừa dịch thêm lần nữa.

Sau đó cậu liên tục mở quyển từ điển ra đối chiếu thêm nhiều lần nữa, kiểm tra lại xem liệu mình có bị dịch nhầm hay sai bất cứ điều gì không.

Cậu không ngừng lật sách qua lại tạo thành những âm thanh sột soạt, đối chiếu đến lần thứ ba thì có thể hoàn toàn khẳng định rằng mình đã dịch đúng, không hề sai lệch một chút.

"Nếu như dòng chữ này thực sự nghĩa là: 'Bản chép tay về kiếm thuật', vậy quyển sách mình thấy trong mơ..." Trong lòng Lâm Thịnh bỗng hơi xao động.

Cậu còn nhớ trên quyển sách đó viết chi chít chằng chịt rất nhiều chữ nhưng dường như không hề lặp lại nhau.

Nếu như tất cả điều này là thật...

Sự tò mò đột nhiên dâng trào từ tận sâu trong đáy lòng.

"Đó rõ ràng chỉ là một giấc mơ thôi mà, sao có thể như thế? Sao mà được chứ??!" Lâm Thịnh mím môi rồi lại cúi đầu xuống, nhanh chóng dịch nốt phần văn bản tiếp sau đó.

Hai đoạn chữ mà cậu ghi lại một là trang bìa ở đằng trước và một là đoạn rất ngắn phía dưới bên phải. Không biết chúng có giúp ích được gì không.

Cậu vội vàng đối chiếu với từ điển, lật qua lật lại dịch nốt ý nghĩa của phần văn bản còn lại.

Cũng may là chữ Rune cổ không phải là thứ gì quá sâu xa khó hiểu, trong nước cũng có không ít chuyên gia nghiên cứu về nó. Lâm Thịnh khá may mắn vì mình có thể dễ dàng mua về cuốn từ điển này.

Sau khi dịch xong, bàn tay đang cầm tờ giấy của cậu run lên. Cậu đặt nó nằm ngang xuống mặt bàn, sắc mặt thay đổi một cách khó hiểu.

"Đây rốt cuộc là..."

Vẻ mặt của Lâm Thịnh có phần phức tạp.

Lúc này, cậu có thể khẳng định chắc chắn 100% rằng, cảnh vật trong giấc mơ của cậu có vấn đề.

Trải trên mặt bàn là tờ giấy trắng với những nét chữ đen hiện rõ mồn một.

"Kiếm sĩ cấp 2, kiếm sĩ Ravel tự soạn."

"Kiếm sĩ cấp 2... Đây rốt cuộc là..." Lâm Thịnh cảm thấy thế giới quan của mình từ trước đến nay đột ngột bị sụp đổ hoàn toàn.

Cậu im lặng một chốc rồi lập tức vò nát tờ giấy vừa dịch trên tay thành một cục, sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa.

Trong phòng khách chỉ có một màu đen kịt, cha mẹ cậu vẫn chưa về.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bước đến chỗ phòng bếp, mở vòi xả nước ướt đẫm tờ giấy.

Giữa tiếng nước chảy ào ào, Lâm Thịnh chăm chú nhìn những dòng chữ trên trang giấy mờ dần, nhòe nhoẹt rồi cuối cùng chỉ còn một màu đen nhàn nhạt, không còn thấy bất cứ chữ nào nữa.

Đến tận lúc này cậu mới ném thẳng tờ giấy đã ướt đẫm vào thùng rác, sau đó lau khô tay, rời khỏi phòng bếp, quay lại phòng ngủ.

Lâm Thịnh không hề đánh răng, chỉ trực tiếp cởi quần áo và tất ra, chui vào trong chăn.

Cậu nóng lòng muốn kiểm nghiệm tất cả lại một lượt. Giờ cậu chỉ muốn trở lại giấc mơ ngày hôm qua, cố gắng ghi nhớ nhiều nội dung hơn. Cậu rất muốn xác nhận lại xem mình có thật sự nhìn rõ được chữ trên cuốn sách kia không.

Cả cơn ác mộng lúc trước nữa... Không biết hôm nay có còn tiếp tục đến hay không?

"Hy vọng mình có thể vào lại trong giấc mơ kia..." Trong lòng Lâm Thịnh ấp ủ chút mong đợi.

Sợ hãi trong lòng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, cậu nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp, để đầu óc thư giãn, thoải mái.

Thời gian như nước chảy từng giọt từng giọt.

Ý thức của Lâm Thịnh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu dường như nghe thấy tiếng tra chìa mở khóa cửa ngoài phòng khách rồi có người đi vào.

Không có một tiếng nói nào, không có một tiếng động nào, mọi thứ đều rất... yên tĩnh.

Chỉ một thoáng sau đó lại có tiếng bước chân truyền đến từ phía hành lang và cửa phòng ngủ của cậu bị đẩy ra.

Có người đang đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng người đó đang chăm chú nhìn cậu với cảm xúc khó đoán.

"Là ba mẹ sao?" Lâm Thịnh mơ mơ màng màng tự mình suy đoán trong lòng.

Không bao lâu sau, cậu thậm chí không thể cảm nhận được người kia đã rời đi lúc nào, ý thức của cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái say ngủ.

...

Trang viên u ám.

Lâm Thịnh yên lặng đứng ở đại sảnh, bên cạnh vẫn là chiếc lò sưởi âm tường và khung ảnh chân dung nửa người, phía trước vẫn là chiếc bàn ăn chữ nhật với tấm khăn trải cũ mèm.

Cậu chậm rãi mở mắt, quan sát xung quanh một chút.

"Mình... Thực sự có thể trở lại rồi??"

Lâm Thịnh cảm thấy khó mà tin nổi.

Cậu còn cho rằng mình chắc chắn sẽ gặp lại cơn ác mộng lúc trước, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với nó.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ chính là có thể đến đây lần thứ nữa.

"Nơi này, rốt cuộc là...!?" Lâm Thịnh cố gắng rà soát tất cả mọi ký ức trong đầu, nhưng tuyệt nhiên không tìm được bất cứ manh mối nào về trang viên này.

"Theo lý thuyết thì cảnh trong mơ đều là những nơi mình đã từng biết trước đây."

Lúc trước, khi mình ngủ mơ, đều mơ thấy những cảnh mình từng gặp, dù là con người hay cảnh vật cũng cần có cơ sở tạo thành. Nhưng hiện tại, nơi này căn bản không mang đến cho mình một chút cảm giác quen thuộc nào..." Lông mày Lâm Thịnh nhíu chặt.

Cậu cúi xuống tự nhìn vào mình.

Vẫn là lớp áo lót dài màu xám ấy, đây chính là đồ cậu mặc trước khi đi ngủ.

"Đến cả phần chỉ bị tuột ra ngoài vẫn còn nguyên sao?" Lâm Thịnh nhấc tay phải lên nhìn sợi chỉ nhỏ lòi ra ngay chỗ khuỷu tay, tất cả đều hoàn hảo xuất hiện rõ mồn một.

Cậu thoáng khựng lại một chút rồi quả quyết nhanh chóng bước thẳng đến phòng sách.

Tất cả mọi nơi trong trang viên này, cậu đều đã đi thăm một vòng. Bây giờ thứ mà cậu hứng thú nhất chỉ có phòng sách kia với quyển sách được lật mở dở dang trên bàn.

Lâm Thịnh nhanh chóng mở cửa gỗ tiến vào căn phòng sách lần trước từng đến.

Mọi thứ trong đây vẫn bày biện y hệt như trước.

Hai giá sách bằng gỗ lim vẫn chất đầy sách, trên bàn gỗ thấp vẫn là một chồng sách, bên cạnh vẫn là giá cắm nến và cả một quyển sách lớn đang mở.

Lâm Thịnh bước từng bước tới gần, ngồi vào chiếc bàn thấp đặt trước mặt, cúi đầu tỉ mỉ đọc những nội dung bên trong.

Những chữ viết chi chít và hình vẽ tương ứng đều vô cùng rõ ràng.

"Rất chân thực... Giống như không phải đang mơ." Trong lòng Lâm Thịnh thoáng run rẩy.

Vì muốn xác định có phải mình đang mơ hay không, cậu dùng tay bóp thử vài cái vào góc bàn gỗ.

Cảm giác vẫn hệt như lúc trước, giống như trên tay đang đeo một lớp găng tay bông vải dày, hoàn toàn không thể cảm nhận được phần góc cạnh.

Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả, là so với giấc mơ lần trước thì xúc cảm lần này dường như chân thực và tinh tế hơn rất nhiều.

"..." Lâm Thịnh rút tay về, tiếp tục tập trung vào cuốn sách trước mặt.

Từng đoạn từng đoạn dài chữ Rune cổ khiến cho cậu hơi đau đầu.

"Trí nhớ của mình không phải là quá tốt, mỗi lần cố gắng lắm cũng chỉ thêm được một ít. Nếu cứ thế này, muốn ghi nhớ được hết một trang thì phải mất bao lâu?" Lâm Thịnh im lặng.

Sau một thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng cậu vẫn quyết định, trước hết cứ mặc kệ thứ khác, tập trung vào dịch thêm một chút, nói không chừng sau này cậu có thể ngày càng thành thạo, nhanh chóng hơn thì sao?

"Xem ra mình vẫn phải quay lại nghề cũ rồi." Kiếp trước, công việc của cậu chính là dịch các loại chữ cổ.

Cũng may vị thế của chữ Rune cổ trên thế giới hiện nay cũng tương đương với Anh ngữ cổ đại, tuy rằng có chỗ khá tối nghĩa nhưng vẫn có thể dễ dàng dịch được ra phần nghĩa cơ bản.

Về mặt này, thực ra Lâm Thịnh đã làm được rất thành thạo và nhuần nhuyễn.

"Thôi cứ xem như mình học thêm một môn ngoại ngữ mới vậy. Nếu như có thể thực sự đọc được cuốn sách này..."

Lòng mong đợi và sự hiếu kỳ trong lòng Lâm Thịnh không thể kìm nén nổi, nó giống như một con suối mạnh mẽ tuôn trào.

Cậu thực sự vô cùng tò mò.

Rốt cuộc nội dung của cuốn sách cổ trong mơ này là gì?

Chẳng lẽ nó thật sự giống với những chữ ghi ngoài bìa, là một quyển sách ghi chép về kiếm thuật cổ đại?

Hơn nữa, trên giá sách lại có vô số quyển, nếu cậu đọc được cuốn sách này thì có phải cũng có thể dịch đống sách trên giá kia hay không?

Trong lòng Lâm Thịnh như có từng đàn kiến châm đốt, cảm giác tê ngứa hết cả người.

Sau khi đưa ra quyết định, Lâm Thịnh lại mở trang đầu cuốn sách ra, cố gắng ghi nhớ nội dung vào đầu.

Quyển sách này cũng là quyển mà lần trước cậu đã học thuộc vài chữ, bây giờ cậu lại tiếp tục mở trang đầu ra, cẩn thận tra nội dung bên trong sách.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Nhờ nguồn ánh sáng không biết từ đâu tới, Lâm Thịnh không ngừng đọc đi đọc lại đoạn văn bản viết trong trang đầu đến khi thuộc nằm lòng mới thôi.

Trước những nội dung và hàm ý con chữ mà bản thân không hiểu, thì việc học thuộc được chính xác những câu chữ cổ này thực sự vô cùng khó khăn.

Nhưng kiếp trước Lâm Thịnh đã từng làm nghề này nên cậu rất dày dặn kinh nghiệm. Chỉ một loáng sau, nhờ vào kỹ năng và cách thức riêng, cậu đã học thuộc được toàn bộ đoạn nội dung được nói đến trong trang đầu của cuốn sách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status