Triệu hoán sư khuynh thành

Quyển 1 - Chương 101: Thật là, nằm không mà cũng trúng đạn!


Chủ nhân, cái này ăn ngon. Chủ nhân, cái kia cũng rất ngon.” Vẹt Mập ở trên bàn ăn điểm tâm, cao hứng kêu to. Điểm tâm của hoàng cung Thiết Hạ vương triều có thể không ngon sao? Đã lâu không được ra ngoài, sáng sớm nay được Gia Cát Minh Nguyệt triệu hồi, nó vô cùng hưng phấn. Lại nhìn thấy một bàn điểm tâm, không nói hai lời, vội nhào vào.

“Đại Tuyết sơn mà Nam Cung Cẩn nói đến là gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày hỏi Quân Khuynh Diệu.

“Đại Tuyết sơn...” Quân Khuynh Diệu trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi nói, “Đây là Thiết Hạ vương triều... Không, phải nói là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất thảo nguyên. Ra tay tàn nhẫn, chỉ cần có tiền, người nào cũng giết, cho dù là trẻ sơ sinh còn quấn tã. Rất nhiều thế lực muốn tiêu diệt bọn chúng nhưng điều tra bao lâu nay vẫn không tìm được đại bản doanh của bọn chúng ở chỗ nào.”

Tổ chức sát thủ? Tàn nhẫn như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt ngẫm nghĩ, Hách Lặc hoàng phi lại có thể câu kết với người Đại Tuyết sơn. Đang mải suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt bước chân. Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Đoan Mộc Huyên. Đi theo phía sau là Hoa Dịch Vũ.

“Tỷ tỷ.” Đoan Mộc Huyên cười chạy tới.

“Huyên Huyên, tỷ còn chuẩn bị đi xem muội thế nào, nhưng muội lại tới trước rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói. Quân Khuynh Diệu chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái. Tiết Tử Hạo, Mặc Sĩ Thần và Lăng Phi Dương cũng cười nói chào hỏi Đoan Mộc Huyên.

“Huyên Huyên, Huyên Huyên.” Vẹt Mập ầm ĩ một hồi, sau đó vỗ cánh phành phạch bay về phía Đoan Mộc Huyên.

Thị vệ xung quanh cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được tò mò khẽ liếc trộm Gia Cát Minh Nguyệt và Vẹt Mập. Trong lòng bẩm bẩm, sao một tuyệt thế mỹ nữ lại nuôi một sủng vật không có chút hình tượng nào như thế này? Lại còn là một con chim mập như con gà mái! Hoàn toàn không xứng với mỹ nữ a.

Đoan Mộc Huyên vươn tay, để cho Vẹt Mập đậu vào tay nàng, vừa vuốt ve lớp lông bóng mượt của Vẹt Mập vừa nói: “Tỷ tỷ, gần đây Hách Lặc hoàng phi không có động tĩnh gì.”

Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày.

“Muội nghĩ nàng ta đang suy tính âm mưu mới.” Đoan Mộc Huyên ngồi xuống, trầm giọng nói.

Mặc dù chuyện thích khách đêm hôm đó truyền ra bên ngoài rất mơ hồ, nhưng thân ở giữa vòng xoáy tranh đấu của hai phe, ai cũng hiểu rõ. Một thánh cấp bị giết, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Đối với thực lực cả hai bên đều có ảnh hưởng to lớn. Mà mấy ngày nay, Hách Lặc hoàng phi lại càng an tĩnh, tất nhiên là không bình thường. Nàng ta chắc chắn không thể cam lòng được, chắc là đang chuẩn bị lên kế hoạch khác.

Mặc Sĩ Thần cười nhạt một tiếng: “Thực là kinh tởm, chúng ta giết chết mụ gian phi ấy luôn đi!”

Nghe xong câu này, Hoa Dịch Vũ cười khổ, nói: “Mặc Sĩ huynh, lời này nói thì được nhưng làm thì không thể.”

“Vì sao?”

Hoa Dịch Vũ chậm rãi nói: “Những năm gần đây, chín mươi sáu thành của Thiết Hạ vương triều ta đã có hơn phân nửa nằm trong tay tâm phúc của gian phi. Một khi tru diệt gian phi, thành chủ các thành này tất nhiên sẽ tự xưng vương. Khi đó, Thiết Hạ sẽ thực sự rối loạn.” Hắn khẽ thở dài, “Chuyện giết ác chủ, ta và phụ thân cũng đã từng bàn bạc qua nhưng nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, không nên động vào ả. Hiện tại, gian phi không muốn đấu với chúng ta, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này. Chỉ có điều, thiên hạ này cũng không phải của ả, nếu như bức ả đến đường cùng, ai biết được ả sẽ làm ra chuyện gì. Bởi vậy, nàng không động, chúng ta cũng không thể động!”

“Nếu vậy, chỉ có thể từng bước làm tan rã thế lực của ả, làm cho mọi người quay đầu về phía chúng ta?” Tiết Tử Hạo trầm giọng phân tích. Đây cũng là ý tưởng của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Nói thì vậy nhưng làm thì rất khó.” Hoa Dịch Vũ thở dài.

“Cũng không hẳn là khó.” Gia Cát Minh Nguyệt suy tư hồi lâu, mở miệng nói.

“Gia Cát tiểu thư có biện pháp gì?” Hoa Dịch Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi.

“Nhưng mà hơi mất thời gian một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu.

Hôm nay, đám người Gia Cát Minh Nguyệt ở trong Đông cung mật đàm rất lâu, nội dung là gì không ai biết.

.....

Màn đêm buông xuống. Bóng tối nuốt trọn cả vùng.

Trong Đông cung.

Đêm lạnh như nứơc nhưng Đoan Mộc Huyên lại không ngủ mà đứng ở hành lang thấp giọng thảo luận gì đó với Gia Cát Minh Nguyệt.

Đột nhiên, trong tiếng gió ù ù, tiếng kèn trầm thấp vang lên, du dương, trầm bổng, giống như một khúc vãn ca* từ xa xưa truyền đến, gợi lên hết những tang thương và cô tịch của thế gian.

(*) Vãn ca: bài phúng đám ma.

Không gian trước mắt dường như hơi vặn vẹo. Hơn mười đạo bóng đen xuất hiện giữa không trung, giống như từ một không gian khác nhảy tới. Kiếm quang bén nhọn đột ngột lóe lên với tốc độ mắt thường không thấy được hướng về phía Đoan Mộc Huyên.

Đoan Mộc Huyên không hề ngạc nhiên chút nào, lạnh lùng giương trường cung lên. Lại là ám sát, con tiện nhân kia chẳng lẽ không nghĩ ra được cách nào mới mẻ hơn sao? Ngón tay Đoan Mộc Huyên móc vào dây cung, đột nhiên phát hiện, kình phí trong cơ thể biến mất không còn chút nào, ngay cả trường cung đã hòa làm một với sinh mệnh cũng không thể nào kéo được, dù chỉ nửa phân.

Nhưng trên khuôn mặt ngây thơ của Đoan Mộc Huyên lại hiện lên mấy phần uy nghiêm, không thấy lấy nửa phần sợ hãi, bởi vì, nàng nhìn thấy nụ cười tự tin và lạnh lùng trên khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt. Cho dù phải đối mặt với tình huống như thế nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười này, Đoan Mộc Huyên cũng sẽ an định lại trong nháy mắt.

Không khí ngoài thân vẫn bị bóp méo một cách nhanh chóng, không chỉ kình khí của Đoan Mộc Huyên, tinh thần lực cũng Gia Cát Minh Nguyệt cũng giống như một vũng bùn đọng, ngay cả Tiểu Nhục Hoàn và Vẹt Mập được triệu hồi ra cũng bị cưỡng chế đuổi về không gian ma sủng.

Trong mắt bọn thích khách lộ ra vẻ đắc ý và khinh miệt. Không có kình khí, cũng không có tinh thần lực, Đoan Mộc Huyên và Gia Cát Minh Nguyệt lấy gì để ngăn cản một kích tất sát của bọn họ?

Nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh và sự giễu cợt như có như không trong mắt Đoan Mộc Huyên, còn có nụ cười lạnh nhạt trên môi Gia Cát Minh Nguyệt, không hiểu sao trong lòng những kẻ ám sát thân kinh bách chiến, làm việc lúc nào cũng thuận lợi lại dâng lên cảm giác bất an.

“Giết!” Kẻ dẫn đầu ổn định thân hình, quát khẽ một tiếng, tế kiếm đen như mực đâm về phía cổ họng Đoan Mộc Huyên.

Đột nhiên, thích khách ngừng lại, cảm giác lạnh lẽo truyền tới cổ rồi lập tức lan khắp toàn thân, máu tươi như mưa xuân nhẹ nhàng bay trước mặt.

“Sao có thể như vậy?” Thích khách ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn nhìn máu tươi nhuộm đỏ không trung, đến tận lúc chết vẫn không hiểu: Không có kình khí, vô pháp sử dụng tinh thần lực, làm sao nàng còn có thể có tốc độ nhanh như vậy?

Hắn đương nhiên không biết lực lượng thuần túy trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt có thể sánh ngang với lực lượng của một thánh cấp cao thủ, ngay cả Tần gia dựa vào trận pháp cường đại cổ xưa còn phải bó tay thì bọn chúng làm gì có cửa cấm chế được nàng.

Thân ảnh Gia Cát Minh Nguyệt chợt biến mất, giống như u linh, hư ảnh lơ lửng dạo chơi quanh những kẻ ám sát, thỉnh thoảng hàn tinh lóe lên, lại một gã thích khách theo đó ngã xuống đất.

Một lát sau, chỉ còn sót lại một tên, cũng chính là tên hắc y nhân thổi kèn lệnh. Nhìn đồng bọn từng người, từng người một chết dưới tay Gia Cát Minh Nguyệt, hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, đứng nguyên tại chỗ, u u thổi không ngừng, nhưng thanh âm lại càng ngày càng nhỏ. Tinh thần lực ngưng trệ trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt đã hoạt động trở lại, cảm giác được rõ ràng, tên hắc y nhân dùng cách thiêu đốt tinh thần lực để thổi kèn, lúc này, sinh mệnh lực của hắn cũng sắp cạn tới đáy rồi.

“Ai phái các ngươi tới?” Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng hỏi.

Người nọ rốt cuộc cũng ngừng thổi, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười quỷ dị một tiếng, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ dưới chân, nhanh chóng bao phủ toàn thân, người nọ không kịp rên rỉ tiếng nào, bởi vì trước đó, tính mạng của hắn đã kết thúc rồi.

Lăng Phi Dương và đám Mặc Sĩ Thần chạy tới, nhìn hắc y nhân đã biến thành hỏa nhân vẫn không nhúc nhích tẹo nào, đều không khỏi kinh ngạc. Vừa rồi, khi tiếng kèn vang lên, bọn họ đều cảm thấy cơ thể có sự khác thường, nhưng do khoảng cách xa hơn một chút nên không bị ảnh hưởng nhiều. Ngay sau đó liền vội vàng chạy tới, nhưng mà vẫn chậm một bước.

Nhìn hơn mười thi thể hắc y nhân nằm trên mặt đất, mấy người Lăng Phi Dương không khỏi cảm thấy sợ hãi, may mà có Gia Cát Minh Nguyệt, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

“Những người này là ai?” Lăng Phi Dương cau mày, giống như là tự hỏi.

“Nếu ta đoán không sai, đây là người của Đại Tuyết sơn đi.” Nhớ lại ảnh mắt thản nhiên khi đối mặt với cái chết của tên hắc y nhân cuối cùng, đây không phải là điều mà một thích khách bình thường có thể so sánh được.

“Cái gì kia?” Đoan Mộc Huyên nhìn hắc y nhân đã bị thiêu thành tro, khẽ kêu lên.

Chỉ thấy một cái kèn lệnh giống như một miếng vôi trắng, to chừng một nắm tay, phong cách cổ xưa vô cùng nổi bật. Tên thích khách kia có một thân võ công mà chỉ trong một thời gian ngắn đã bị thiêu thành tro bụi vậy mà chiếc kèn này vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.

“Có chút kỳ quái.” Mặc Sĩ Thần nhặt chiếc kèn vẫn còn âm ấm lên, rửa thật sạch, cầm trong tay nghiền ngẫm, lật đi lật lại hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân, đưa lên miệng, ra sức phồng mồm thổi nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Mặc Sĩ Thần không phục, ngưng tụ tinh thần lực thổi lần nữa, cuối cùng, kèn lệnh cũng kêu, chỉ trong tích tắc, mọi người đều cảm thấy kình khí và tinh thần lực trong cơ thể mình hơi chậm lại. Mà cũng đúng lúc này, Mặc Sĩ Thần biến sắc, giống như đang cầm một cục than nóng trên tay, luống ca luống cuống ném kèn lệnh ra ngoài.

“Đồ chơi này quá tà môn.” Mặc Sĩ Thần vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói. Ban nãy, khi thổi kèn lệnh, toàn bộ tinh thần lực trong cơ thể giống như đang bốc cháy mãnh liệt, nếu như thổi liên tục, e rằng, tất cả tinh thần lực sẽ bị thiêu đốt không còn một mống.

Gia Cát Minh Nguyệt tiếp lấy kèn lệnh Mặc Sĩ Thần ném đi, cẩn thận quan sát, cả kèn lệnh hiện lên đầy hoa văn kỳ dị, trong đó mơ hồ lộ ra dao động đặc hữu của trận pháp, nhưng không nhìn ra một chút dấu vết khắc ấn của con người, tất cả hoa văn đều là tự nhiên, tự khắc sâu vào bên trong kèn lệnh, đúng là trận pháp trời sinh.

Gia Cát Minh Nguyệt rửa lại kèn lệnh, đặt lên miệng.

“Đừng!” Mặc Sĩ Thần kinh hô một tiếng, theo bản năng muốn đưa tay ra cướp lấy kèn lệnh.

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười. Mặc Sĩ Thần không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ thu tay về.

Tiếng kèn trầm thấp vang lên. Dường như, thiên phú âm nhạc của Gia Cát Minh Nguyệt không khá hơn so với Tiểu Nhục Hoàn là mấy. Tự bản thân âm sắc của kèn lệnh khiến người ta cảm thấy một không khí vô cùng xa xưa, phi thường êm tai. Chỉ có điều lần này, mấy người Lăng Phi Dương không cảm thấy bất kỳ khác thường nào trong cơ thể, có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, bọn họ nghe thấy những tiếng kinh hô từ xa truyền tới.

“Kình khí của ta, ta không còn kình khí, tại sao lại có thể như vậy?”

“Tinh thần lực của ta, tinh thần lực của ta không dùng được, trời ơi, phải làm sao bây giờ?”

Mấy người Lăng Phi Dương bừng tỉnh, hóa ra là Gia Cát Minh Nguyệt dùng tiếng kèn chế trụ kình khí và tinh thực lực của những người khác, cũng quá thần kỳ đi. Nàng cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với chiếc kèn này thôi mà.

“Minh Nguyệt, sao ngươi làm được vậy?” Mặc Sĩ Thần ngơ ngác nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, vừa khâm phục vừa hiếu kỳ.

“Chờ ngươi học được triệu hoán đa trọng, ngươi cũng có thể làm được.” Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại, nói.

“Vậy thì có lẽ cả đời ta cũng không làm được.” Mặc Sĩ Thần buồn rười rượi nói. Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm dạy hắn cách triệu hoán đa trọng nhưng ngay cả chính hắn cũng phải thừa nhận, bản thân mình là một kẻ đầu gỗ. Ngẫm mà xem, trong lịch sử mấy ngàn năm của đại lục có được mấy người là đa trọng triệu hoán sư? Người có thiên phú này vốn không nhiều cho nên Mập Mạp càng thêm chán nản.

Vừa rồi, cách Gia Cát Minh Nguyệt dùng chính là đa trọng triệu hoán, thông qua việc khống chế lực chính xác tới cực điểm, chia không gian tinh thần thành nhiều phần khác nhau, mặc dù phải thiêu đốt một bộ phận tinh thần lực để thổi kèn nhưng đối với bản thân nàng cũng không có chút tổn thương nào, tinh thần lực bị thiêu đốt cũng có thể được bổ sung lại rất nhanh.

“Xem ra lần này, gian phi bỏ vốn không nhỏ nha, ngay cả bảo bối như vậy cũng đem ra dùng, không biết tiếp theo ả ta sẽ dùng thủ đoạn gì?” Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi kèn lệnh, trong mắt thoáng hiện lên sát ý.

Cùng lúc đó, ở Thiền điện, Quân Khuynh Diệu lại đón tiếp một vị khách khác.

“Quân tiên sinh có lễ.” Hách Lặc hoàng phi nhẹ nhàng rảo bước vào trong phòng, hướng về phía Quân Khuynh Diệu thi lễ một cái.

Quân Khuynh Diệu ngồi xếp bằng dưới đất, đôi dị đồng lục kim ánh lên quầng sáng thần bí, mang theo chút lười biếng, hứng thú nói: “Ngươi tới tự tìm chết?”

Hách Lặc hoàng phi cười quyến rũ, trong đôi mắt như nước lại mang theo lửa nóng: “Quân tiên sinh hẳn là không có hứng thú với người ta đi? Chuyện lạt thủ tồi hoa* như vậy, thiếp nghĩ Quân tiên sinh chắc sẽ không làm đâu.”

(*) Lạt thủ tồi hoa: thủ đoạn độc ác, độc ác, cay nghiệt, đáng sợ,...

“Vậy sao?” Trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu lộ ra nụ cười tà ma khiến người ta vĩnh viễn không nhìn thấu được.

Hách Lặc hoàng phi chớp đôi mắt đẹp, chậm rãi đi tới bên cạnh Quân Khuynh Diệu, ngồi quỳ xuống: “Thiếp đã như thế này, việc gì ngài phải tỏ ra cách xa ngàn dặm như vậy? Chẳng lẽ là vì Nguyệt cô nương? Tuy Minh Nguyệt cô nương dung mạo tuyệt thế nhưng chưa trải mùi đời. Nói về dung mạo, thiếp có thể thua kém vài phần nhưng nói đến phong tình, thiếp chắc chắn hơn nàng gấp trăm lần...”

Quân Khuynh Diệu vẫn luôn rủ mắt, đột nhiên nhìn lên, trên gương mặt lạnh như băng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, chỉ có điều nụ cười không tới đáy mắt. Hắn quay đầu, nhìn Hách Lặc hoàng phi bằng đôi mắt nhị sắc.

Lòng Hách Lặc hoàng phi gần như khô héo, lúc này lại có chút dị thường, cảm thấy tim đập thình thịch, giống như năm ấy gặp được người nọ...

Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười.

Hai má Hách Lặc hoàng phỉ đỏ ửng, hô hấp dồn dập.

Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, truyền đến cảm giác khó thở kinh khủng, không có cách nào hô hấp được.

Giờ khắc này, nàng giống như đang cận kề cái chết.

Quân Khuynh Diệu vẫn mỉm cười. Nhưng lúc này, Hách Lặc hoàng phi chỉ cảm thấy nụ cười đó giống như ác quỷ. Nàng không hề thấy hắn di chuyển nhưng cổ họng lại giống như bị bóp chặt. Giờ phút này, sự sợ hãi choán hết tâm trí nàng. Thời điểm tưởng mình sắp chết, Hách Lặc hoàng phi lại đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ hơn một chút. Sau đó, không đợi Hách Lặc hoàng phi kịp phản ứng, nàng đã cảm thấy phong cảnh hai bên bắt đầu bay ngược lại. Một tiếng “Bịch!” vang lên. Cửa sổ bên trái Quân Khuynh Diệu vỡ thành từng mảnh. Hách Lặc hoàng phi bị ném ra ngoài, vật lộn nửa ngày vẫn không đứng lên được. Thị nữ và hộ vệ của nàng vội vàng chạy tới, ồn ào một hồi mới yên tĩnh lại.

Quân Khuynh Diệu yên lặng ngồi trong phòng, đôi mắt sắc lạnh như băng. Thật là can đảm, lại dám đến câu dẫn mình. Nếu không phải Minh Nguyệt có kế hoạch, thật muốn làm cho nữ nhân kia tan thành mây khói.

.....

Hoàng thành vào đêm là một mảnh tĩnh mịch, giữa uy nghiêm lộ ra sự lạnh lẽo.

“Thành công không?” Khuôn mặt Hách Lặc hoàng phi phía sau ngọn đèn giống như một bóng ma âm u, lạnh lùng.

“Dạ, thành công?” Hắc y nhân quỳ gối phía dưới gật đầu nói.

“Bộ lạc Trạc Thủy?” Hách Lặc hoàng phi hỏi tiếp.

“Bọn họ đã nhận được tin tức rồi, hẳn là rất nhanh sẽ đến.”

“Cấm vệ hoàng thành đâu?”

“Xin nương nương yên tâm, tất cả đều là người của chúng ta, cam đoan bọn họ đi lại không trở ngại gì.”

“Tốt, lần này, ta muốn các nàng phải chết không có chỗ chôn.” Hách Lặc hoàng phi bóp chặt chén lưu ly, bên trong là thứ rượu đỏ như máu, uống một hớp, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Ở chỗ Quân Khuynh Diệu bị ăn canh bế môn, hiện tại tâm tình nàng vô cùng khó chịu.

.....

Đêm về khuya, trong cung Đoan Mộc Huyên là một mảnh ấm áp. Ngọn lửa trong lò sưởi giống như đang vui vẻ cháy, xua đi cái lạnh lẽo của ban đêm, khiến cho cung điện vắng vẻ trở nên ấm áp như một gia đình.

Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Lăng Phi Dương, Đoan Mộc Huyên đều ở đây, dựa vào tường lò sưởi nói chuyện phiếm. Quân Khuynh Diệu không tham gia với bọn họ, hình như đang bận chuyện gì đó. Đoan Mộc Huyên biết sau này khó mà được hưởng thụ những giây phút ấm áp như thế này nữa, cho nên vô cùng quý trọng. Vừa rồi bị mọi người ý kiến sao chỉ có trà suông, Đoan Mộc Huyên vội vàng rút dao ra gọt hoa quả, cảnh này giống hệt như lúc còn ở Thương Phong thành. May mà tất cả thị nữ đều bị đuổi ra ngoài, nếu không nhìn thấy đường đường là công chúa điện hạ lại đi phục vụ những người này, không biết sẽ bị dọa sợ thành cái dạng gì.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều biết tâm tư của Đoan Mộc Huyên, nên không ai ngăn cản, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười vẫn còn mang theo nét trẻ con của nàng, đều cảm thấy có mấy phần thương xót. Xuất thân từ gia đình đế vương, mới ít tuổi thế này đã phải trở thành vua của một nước, làm sao để cho vạn dân kính ngưỡng, đối với nàng mà nói, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra. Một thiên niếu khoác áo da thú chậm rãi bước vào. Thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, giống như một thanh đại khảm đao mới mài, toàn thân toát ra sự phóng khoáng, cởi mở, cánh tay lộ ra ngoài khoe cơ bắp cuồn cuộn, chứng tỏ hắn rất có sức bộc phá.

Cấm cung hoàng thành vốn phòng bị sâm nghiêm nhưng bây giờ lại tự do đi lại giống như cái chợ, đến tận lúc thiếu niên này đi vào tới cửa, cấm vệ môn cũng không có phản ứng gì. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không thấy kỳ lạ chút nào, chỉ cần Hách Lặc hoàng phi còn sống ngày nào thì bên cạnh bọn họ còn phát sinh những chuyện dị thường.

Xem ra, Hách Lặc hoàng phi quá nóng nảy rồi, ám không được thì minh tới, chỉ có điều, kẻ ám sát lần này dường như hơi đặc biệt.

Trong lòng thiếu niên cũng có chút kỳ quái, mình hung hăng xông vào mà những người này không có lấy nửa điểm ngạc nhiên hay sợ hãi, trái lại, tất cả đều cười thở dài nhìn mình.

“Thánh vật ở trong tay ai, giao ra đây?” Thiếu niên lớn tiếng quát, mắt đảo qua từng người bọn Gia Cát Minh Nguyệt, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ.

“Không phải thích khách à!” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ù ù cạc cạc nhìn nhau, không hiểu hắn đang nói gì.

“Trả lại thánh vật, ta sẽ không so đo với các ngươi, bằng không...” Thiếu niên trợn mắt, câu tiếp theo giống như chưa nghĩ ra, không biết nên nói thế nào. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bụ bẫm làm chuyện lỗ mãng, không nên bày ra bộ mặt ngoan ngận như vậy, chẳng những không dọa được người khác, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Ta không biết thánh vật ngươi nói đến là cái gì. Không còn sớm nữa, mau về nhà tắm giặt đi ngủ đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thiếu niên này, rõ ràng là một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, lười so đo với hắn, trêu chọc nói.

“Ngươi... Ngươi đùa bỡn ta!” Thiếu niên ngẩn người, sau khi hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt xông về phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt. Nhưng mục tiêu không phải là Gia Cát Minh Nguyệt mà là Lăng Phi Dương, hảo nam nhân không đấu với nữ nhân, rất có khí phách của một anh hùng.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn một màn này lại có thêm mấy phần hảo cảm đối với thiếu niên thật thà này.

“Ta không nói ngươi, ngươi tìm tới ta làm gì?” Thật là, nằm không mà cũng trúng đạn. Lăng Phi Dương giật giật khóe miệng, oan uổng đỡ chiêu.

Rất nhanh, nắm đấm của hai người đã đụng vào nhau. Nghe tiếng quyền bình bịch vang lên, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương không khỏi tán thưởng, thực lực của thiếu niên này không tồi, chắc là linh hồn trung kỳ. Đặt trong bất kỳ địa phương nào của đại lục, với tuổi tác như thế này cũng được coi là thiên tài. Và dĩ nhiên, đối với Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt, đây cũng không phải uy hiếp to lớn gì.

“Bịch!” Thiếu niên bị Lăng Phi Dương ném ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Sự chênh lệch giữa Thánh cấp và Linh hồn trung kỳ quả thực quá lớn. Nếu như không phải Lăng Phi Dương thấy hắn tính tình chất phác, không có đầu óc thì giết hắn trong nháy mắt chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thiếu niên từ dưới đất bò dậy, lắc đầu, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu thua, điên cuồng hét một tiếng lại vọt lên. Phía sau, hư ảnh của một con ưng khổng lồ thoáng hiện lên, thân ảnh thiếu niên trong tích tắc dường như cao lớn thêm mấy phần. Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện ra, thực lực của hắn vậy mà lại là bán thánh.

Đây là chiêu pháp thần kỳ gì vậy?

Lăng Phi Dương cũng kinh ngạc, có chút hứng thú, cố tình khống chế thực lực, đấu với thiếu niên mấy hiệp liền nhưng cũng không nhìn ra đây là môn đạo gì, không nhịn được nữa, thình lình bộc phát kình khí. Càng đấu càng hăng. Đột nhiên, thiếu niên cảm thấy hô hấp khó khăn, cổ bị siết lại, bị Lăng Phi Dương nhấc lên cao.

“Bảo ngươi về nhà tắm giặt đi ngủ ngươi không nghe, thật là không ngoan.” Lăng Phi Dương nới lỏng tay đang túm cổ thiếu niên, trêu chọc.

“Ngươi, ngươi... buông ta ra, mau buông ta ra.” Thiếu niên ra sức giãy giụa, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân không dùng được dù là nửa điểm, vừa tức vừa sợ, oa oa kêu to, vẫy tay, duỗi chân, cuối cùng đột nhiên nghẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

Lần này hình như đùa hơi quá rồi. Lăng Phi Dương nhìn thiếu niên giận quá ngất đi trong tay mình, dở khóc dở cười. Tính cách yếu đuối như vậy, không biết hắn làm sao mà tu luyện được đến giai đoạn này.

“A...a... Thiếu tộc trưởng của chúng ta bị giết rồi, thiếu tộc trưởng chết rồi, a... a...” Đúng lúc này, tiếng gào khóc om sòm đột nhiên vang lên, giọng điệu giống như vừa sợ, vừa vội vừa tức, nghe như thể lúc nào cũng có thể tắt thở mà chết vậy.

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Một lão đầu gầy đét, trên người treo toàn mảnh vụn da thú, đi chân trần, trên đầu cắm một đống lông chim, trên mặt vẽ đủ màu sắc đang được một đám hán tử cường tráng vây quanh chạy vội tới.

Một tiểu phong tử* vừa hôn mê lại một lão phong tử chạy tới. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tắt tiếng tập thể. Chẳng lẽ, Hách Lặc hoàng phi liên tiếp thất bại, phát rồ rồi nên mới tìm một đám kỳ nhân dị sĩ đến đây.

(*)Phong tử: bị điên.

Lúc này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu hoài nghi: Rốt cuộc, mình đang ở trong hoàng cung Thiết Hạ hay đang xông vào giữa một gánh hát rong đây.

“Thích khách, có thích khách!” Những tiếng hô rung trời vang lên. Ơn giời, cuối cùng thì cũng có người giúp bọn họ hiểu được rốt cuộc là mình đang ở nơi nào. Cho dù, Hách Lặc hoàng phi có một tay che trời thì cũng không thể nào mua chuộc hết tất cả cấm vệ cấm cung được. Lúc này, có người phát hiện ra sự khác thường vội kêu lên và thổi kèn lệnh cảnh báo. Từng nhóm cấm vệ môn vũ trang đầy đủ như thủy triều tràn tới.

“Bảo vệ công chúa, bảo vệ công chúa.”

“Bắn cung, bắn cung, có thích khách, kẻ nào chống cự giết không tha!”

“Khoan đã, dừng tay, không được ngộ thương công chúa điện hạ.”

Chuyện xảy ra gấp gáp lại thêm người phe Hách Lặc quấy phá từ bên trong, cấm vệ môn loạn thành một đoàn, nhất thời, không ai dám động thủ.

Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, nhìn bề ngoài thì có vẻ Thiết Hạ vương triều vẫn phồn thịnh và cường đại nhưng kỳ thực nội bộ đã sớm bị Hách Lặc hoàng phi phá cho tan nát rồi. Cho dù, ả có chiếm được ngai vàng thì sớm muộn gì, Thiết Hạ cũng rơi vào cảnh nước mất nhà tan.

Lão đầu ăn mặc quái dị đã đến trước mặt, mười mấy tên tráng hán vây bọn Gia Cát Minh Nguyệt vào giữa, thương, giáo, cung tên trong tay lóe lên ánh sáng màu lam đậm, hiển nhiên là bôi kịch độc.

“Thiếu tộc trưởng, thiếu tộc trưởng, các ngươi trộm thánh vật của bọn ta, giờ lại còn giết chết thiếu tộc trưởng. Ta, ta liều mạng với các ngươi.” Nhìn thiếu niên nghẹo đầu, bất động trong tay Lăng Phi Dương, lão đầu quái dị nước măt nước mũi như mưa, quệt mũi một cái, khóc rống lên.

Nghe bọn họ nhắc tới thánh vật mấy lần , Gia Cát Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy có gì đó mờ ám, đang định hỏi một chút thì đã nhìn thấy Phong lão đầu kia bắt đầu liều mạng. Chỉ có điều, phương thức liều mạng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, muốn cười nhưng không cười nổi.

Lão quái đầu dạng chân hình chữ bát vừa khóc vừa hát, âm tiết quái dị phối hợp với hành động khoa chân múa tay. “Keng! Kèn kẹt... Keng! Kèn kẹt...” Mấy tráng hán bao vây cũng nghiêm túc dùng trường thương, cung tên trong tay mình đánh nhịp.

“Rốt cuộc là ta điên hay bọn hắn điên vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ trán.

“A...” Phong lão đầu đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, gào lên một tiếng tê tâm phế liệt.

“Mau ngăn hắn lại!” Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, một cỗ tinh thần lực vô cùng cường đại đang chập chờn lan ra.

Đột nhiên, trước người Phong lão đầu xuất hiện một pháp trận lớn màu đỏ, từng luồng ánh sáng màu đỏ thẫm từ trong đó bay lên.

Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt và mọi người đều biến đổi. Bởi vì, từ trong pháp trận, mọi người đều cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng, vô cùng cường hãn.

Ngay cả thánh cấp cũng không dám tùy tiện đối đầu với cỗ lực lượng cường đại này.

Nhưng trong nháy mắt, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ từ giữa trận pháp từ từ trồi lên. Đây là một thứ gì đó có hình dạng con người, thân cao chừng ba thước có dư, cả người đầy vảy. Đầu của nó có chút giống cá nhưng trong miệng lại đầy răng nanh, cái miệng ngoác ra đến tận mang tai.

Nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên, con ngươi đỏ thẫm lóe lên quang mang hung ác, bổ mạnh về phía hai người giống như sói đói trông thấy dê con vậy. Lăng Phi Dương ném thiếu niên kia về phía sau, mạnh mẽ rút Phá Sát kiếm ra, nhảy lên phía trước ngăn cản quái thú.

Quái thú khua cái tay đầy vảy, cố sức vung lên. Phá Sát kiếm chém lên lớp vảy trơn như mỡ, không gây ra bất cứ thương tổn nào, lập tức trượt xuống, kình khí to lớn chém ra một cái hố sâu hoắm trên mặt đất. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt tới, đánh bay Lăng Phi Dương đập vào vách tường.

Thân hình Gia Cát Minh Nguyệt thoắt một cái tiếp được Lăng Phi Dương nhưng bị cỗ lực lượng khổng lồ kia đẩy lui mấy thước mới dừng lại được.

“Cạch!” Thứ gì đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo. Chính là cái kèn Gia Cát Minh Nguyệt nhặt được lúc trước.

“Thánh vật, thánh vật của chúng ta!” Nhìn thấy kèn lệnh, lão phong tử và các thuộc hạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó, mừng rỡ như điên, hô to. Ngay cả thiếu niên vừa mới tỉnh lại cũng kích động đến rơi nước mắt. Còn con quái thú kia lại lộ ra vẻ hoảng sợ, không dám tấn công nữa.

“Đây là thánh vật của bọn họ?” Bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt mới hiểu, nhìn dáng vẻ của quái thú kia, đột nhiên linh cơ khẽ động, nhanh chóng cầm kèn lệnh lên.

Tiếng kèn trầm thấp mà du dương vang lên mang theo mấy phần thê lương, mấy phần sâu xa, như ca, như khóc, như sầu, như thương.

Từng đạo quang vân trên kèn lệnh chớp động, phóng ra ngoài.

Quái thú kia ngửa mặt lên trời phẫn nộ gầm thét, xông về phía Gia Cát Minh Nguyệt nhưng thần sắc của Gia Cát Minh Nguyệt lại không hề thay đổi. Theo tiếng kèn vang lên, ai cũng có thể thấy được, quái thú khủng bố kia đang dần dần hư hóa, chưa vọt tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn biến thành hư ảnh.

Tiếng quái thú kêu gào vẫn còn quanh quẩn trên không. Tất cả hư ảnh bay lên giống như bị cái gì đó hút vào, nhanh chóng thu nhỏ lại, bay về phía kèn lệnh trong tay Gia Cát Minh Nguyệt.

Tiếng kèn rốt cuộc cũng ngừng lại, trước mặt không còn chút dấu vết nào của quái thú, nhưng trên kèn lệnh tự nhiên lại hình thành những hoa văn dày đặc, giống như một bức họa cổ xưa, trên đó mơ hồ hiện ra những đường nét của quái thú.

Phía ngoài cung điện là một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người ngây người, hết thảy phát sinh vừa rồi giống như một giấc mộng vậy, thật là kỳ diệu.

“A, thần chủ, là thần chủ, thần chủ...” Phong lão quái đầu cắm đầy lông chim tỉnh táo lại đầu tiên, nhưng lại lập tức nổi điên, toàn thân run rẩy giống như bắt đầu lên cơn, nước mắt nước mũi tèm lem, bổ nhào về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt hết hồn, đang định một cước đạp lão bay ra ngoài, cổ tay lại bị khẽ nắm lấy, nghiêng đầu qua đã nhìn thấy khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Quân Khuynh Diệu, không biết là hắn đã đứng ở đây từ bao giờ, nhưng đối với sự xuất quỷ nhập thần của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt sớm đã quen, không thèm để ý nữa.

“Đây là lễ tiết của bộ tộc thần thánh nhất thảo nguyên. Nếu nàng cự tuyệt, hắn sẽ lập tức chết ngay trước mặt nàng.” Quân Khuynh Diệu nói.

“Lão phong tử này có chết hay không thì liên quan gì đến ta!” Gia Cát Minh Nguyệt đảo mắt, trong lòng thì thầm một tiếng. Nhưng nhìn lão phong tử mặt mày đầy nước mắt nước mũi nhưng tôn kính lại có thừa nên một cước này vẫn không đạp ra.

Lão phong tử nhào tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó nằm sấp xuống đất, ra sức lau khô mặt, nhổ lông chim trên đầu, sau đó lại nằm rạp xuống đất, hôn lên đầu ngón chân Gia Cát Minh Nguyệt, miệng lẩm bẩm: “Thần chủ vĩ đại, bộ lạc Trạc Thủy ta cầu khẩn ngàn năm, cuối cùng cũng đã chờ được ngài. Xin cảm tạ Thần chủ vĩ đại đã cứu vớt bộ lạc Trạc Thủy chúng ta. Ngài đem ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp thảo nguyên, xua đi đêm tối, chỉ đường dẫn lối cho chúng ta tiến về phía trước.”

“Hắn đang nói cái gì vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn lão phong tử hôn giày mình lại nhớ tới cảnh gặm móng giò, cảm thấy buồn nôn, thấp giọng hỏi Quân Khuynh Diệu.

“Hắn nói nàng là Thần chủ của bộ lạc bọn hắn. Vị thần vĩ đại.” Quân Khuynh Diệu mang theo vài phần trêu chọc nói.

Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt liếc hắn một cái, ra hiệu cho Đoan Mộc Huyên chạy đi gọi cấm vệ, còn đối với lão phong tử vẫn đang nằm rạp trên mặt đất điên cuồng hôn giày mình, nói: “Đứng lên đi. Nói cho ta biết, ngươi là ai, chuyện quái thú vừa rồi là sao, thánh vật là cái gì?”

“Dạ, thần chủ vĩ đại. Sự rộng lượng của ngài, ánh sáng của ngài, những lời ngợi ca ngài sẽ được truyền lại cho mai sau, vĩnh viễn ...” Lão phong tử kích động bò dậy, còn không quên tuôn ra mấy câu buồn nôn.

“Nói mau!” Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được quát một tiếng.

“Ta là Tát mãn của bộ lạc Trạc Thủy giữa thảo nguyên. Mấy ngàn năm trước, bộ lạc Trạc Thủy của chúng ta bị người nguyền rủa, thả một con quái thú vào trong tộc, chính là cái con mà các người vừa nhìn thấy. Sau này, Tát mãn lỗi lạc, vĩ đại nhất của bộ lạc chúng ta đi khắp thảo nguyên, tìm được kèn lệnh, phong ấn quái thú. Từ đó, kèn lệnh được chúng ta tôn sùng là thánh vật. Nhưng sau khi Tát mãn quy thiên, con quái vật này lại phá vỡ phong ấn. Chúng ta không ai có thể phát huy được trọn vẹn thần lực của thánh vật, chỉ có thể dựa vào thiêu đốt sinh mệnh, tạm thời phong ấn nó, hoặc là cống nạp dê bò hàng năm để cầu bình an.

Truyền thuyết kể lại rằng, khi thần chủ xuất hiện, người có thể dùng thánh vật phong ấn hoàn toàn con quái vật này lần nữa. Nhưng bộ lạc Trạc Thủy đã đợi ngàn năm vẫn không thấy thần chủ xuất hiện.

Cách đây không lâu, thánh vật đặt trên tế đàn bị đánh cắp. Chúng ta nhận được manh mối, liền chạy một mạch tới đây tìm lại.” Lão Tát mãn thoạt nhìn có vẻ điên dại nhưng suy nghĩ vẫn hết sức mạch lạc.

(*) Tát mãn chắc là 1 dạng kiểu như thầy cúng.

“Hiện tại, các ngươi không nghi ngờ ta là người trộm thánh vật nữa sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Thần chủ vĩ đại, thánh vật vốn thuộc về người, coi như là ngài lấy thì cũng làm sao có thể gọi là trộm được!” Lão Tát mãn chánh nghĩa ngôn từ nói, nhắc đến từ “trộm” mặt lại đỏ bừng, toàn thân giận đến run lên. Nhưng điển hình của tín đồ cuồng giáo nói xong lại nằm xuống hôn lên đầu ngón chân Gia Cát Minh Nguyệt.

“Nói thật, cái này không phải là ta lấy.” Gia Cát Minh Nguyệt không dùng lại từ trộm, nhưng nhìn lão Tát mãn cuồng kính, xem ra, có phải nàng trộm hay không thì cũng không thành vấn đề nữa. Nàng lui về phía sau một chút, không cho lão phong tử hôn lên mặt giày nàng nữa.

“Từ đâu mà các ngươi có manh mối nói thánh vật ở trong tay chúng ta?” Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Ta không biết, tất cả mọi người nói như vậy.” Suy nghĩ một lúc lâu, lão Tát mãn mới buồn bực phun ra một câu như vậy.

Nhiệt tình cộng ngu dốt thật là đáng sợ! Lần này, Gia Cát Minh Nguyệt buộc lòng phải rút ra kết luận như vậy.

“Không còn chuyện gì của các ngươi nữa, các ngươi về trước đi.” Gia Cát Minh Nguyệt biết có hỏi nữa cũng không ra được gì, phất phất tay với lão Tát mãn. Trên thực tế, chỉ cần nhìn những chuyện dị thường trong cấm cung đêm nay, cũng không khó suy ra nguyên nhân hậu quả, ngoại trừ Hách Lặc hoàng phi, cả cái nước Thiết Hạ này còn ai có thế lực mạnh như vậy nữa.

“Thần chủ vĩ đại! Ta, Tát mãn của bộ lạc Trạc Thủy nguyện vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, lắng nghe thần âm của ngài.” Lão Tát mãn cuồng kính lại tiếp tục.

“Thần chủ vĩ đại. Ta, Thác Bạt Liệt Sơn, cũng nguyện vĩnh viễn thủ hộ bên cạnh ngài.” Thiếu niên hổ đầu hổ não* cũng điên cuồng theo.

(*) Hổ đầu hổ não: Ý chỉ nhìn thì hung dữ nhưng ngu ngốc.

“Vậy cũng tốt, các ngươi cầm giúp ta thứ này đi, mang theo bên người thật vướng víu.” Gia Cát Minh Nguyệt nâng cằm suy nghĩ một chút, đưa kèn lệnh phong ấn quái thú ra.

Lão Tát mãn và thiếu niên đồng thời biến sắc, không những không đưa tay ra lấy mà còn gào lên: “Thần chủ vĩ đại, ta còn phải quay về bộ lạc ca tụng ánh sáng của ngài với mọi người.”

“Ách, ta cũng phải về chỉ huy tộc nhân hướng về tương lai huy hoàng.” Lời còn chưa dứt, hai người đã chạy biến từ lâu. Bọn thuộc hạ cũng chạy như bay, chỉ sợ Gia Cát Minh Nguyệt đưa kèn lệnh cho bọn họ.

Tất cả đã rời đi, chỉ còn lại Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Đoan Mộc Huyên, bầu không khí không còn ấm áp như lúc trước mà có chút lạnh lẽo.

“Ta nghĩ là nên phản kích rồi!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất lạnh, không có chút ôn hòa nào.

Không ai trả lời nhưng ánh mắt mọi người đều trở nên lạnh lùng và kiên định.

“Cần ta giúp một tay không?” Quân Khuynh Diệu nhàn nhạt hỏi.

“Ngươi thử nói xem?” Gia Cát Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, nhướng mày nhìn Quân Khuynh Diệu .

.....

Trăm dặm ngoài hoàng thành, nơi mấy ngọn núi đứng sừng sững ngạo nghễ, giữa thảo nguyên bằng phẳng nơi đây lại phá lệ nhô ra một ngọn núi nguy nga, hùng kỳ. Lúc này, sâu trong sơn cốc u tối, khói bếp đang lượn lờ trên mấy mái nhà tranh cũ kỹ, một bầu không khí thật là bình yên. Thoạt nhìn, mấy căn nhà nhỏ cũng không có gì khác người. Thế nhưng, ai có thể ngờ được, đây chính là nơi khiến cho vô số người vừa nghe thấy đã sợ mất mật, thủ phạm chính đứng sau vô số vụ huyết án - Đại Tuyết sơn. Bên dưới nhà tranh là một mật thất lớn, đó chính là sào huyệt của Đại Tuyết sơn nhưng bây giờ hình như không còn tồn tại nữa.

Giữa sơn cốc, mặt đất ngổn ngang xác chết và những vệt máu đỏ thẫm. Sơn cốc an bình bây giờ cảnh tượng kinh tâm động phách.

“Giải quyết hết rồi?” Quân Khuynh Diệu đứng trên núi, hắc y bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng.

“Còn một.” Một gã thuộc hạ cả người đẫm máu, thở hổn hển đáp.

“Thật không?” Quân Khuynh Diệu đi lên sơn cốc, động tác nhìn như nhẹ nhàng thong thả nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, chưa chớp mắt đã vào trong một gian nhà tranh.

Một đạo kiếm quang kim sắc phóng lên không, bầu trời hơi biến đổi, trong sơn cốc không vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thân ảnh của Quân Khuynh Diệu xuất hiện lần nữa ở cửa nhà tranh, vẻ mặt lãnh đạm.

Từ hôm nay trở đi, Đại Tuyết sơn, danh hiệu này, tổ chức này đã vĩnh viễn bị xóa sổ khỏi đại lục. Mà ở trong hoàng cung, một cơn bão mới vừa bắt đầu. Kế hoạch của Gia Cát Minh Nguyệt tiến hành một cách thuận lợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status